Hôn Trộm Hoa Hồng

Chương 11: Khó đối phó




Nhìn Lục Giác trong chốc lát, Tống Chiết Ý dời tầm mắt, nhìn về phía trước: “Không có, tôi rất ổn.”

Cô đưa tay mở cửa xe, phát hiện bị khóa, không thể không nói với Lục Giác: “Tôi hơi khát, phiền anh mở khóa xe một chút, tôi đi mua chai nước.”

Trên con đường phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy một siêu thị nhỏ.

Vang lên một tiếng lạch cạch nho nhỏ.

Lục Giác mở khóa.

Tống Chiết Ý mở cửa xuống xe, hít thở bầu không khí đêm xuân hơi lạnh, mới xoay người, nhìn anh qua cửa sổ xe: “Anh uống cái gì?”

“Nước khoáng là được.”

Lục Giác nói.

Anh nhận ra, Tống Chiết Ý ở cùng với anh vẫn có chút bất an, nên cũng không có giành với cô.

Đến siêu thị, sự bức bội nghẹn ở trong lòng Tống Chiết Ý mới nặng nề trút ra.

Siêu thị thực sự rất nhỏ.

Kết cấu cũng không lớn, phóng tầm mắt thấy có một số đồ dùng cần thiết hàng ngày, có thể thấy đây là loại cửa hàng nhỏ chuyên bán cho cư dân gần đó.

Tống Chiết Ý đi tới khu đồ ăn nhanh.

Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Trên kệ hàng có rất nhiều loại nước khoáng, loại nào cũng có, vốn định lấy tùy tiện một chai, bỗng nhiên nhìn thấy một nhãn hiệu đồ uống thể thao.

Nhãn hiệu này ở trong nước rất phổ biến nhưng London thì rất hiếm thấy, giá cả đắt đỏ, là loại mà Lục Giác rất thường uống.

Mỗi lần ở sân bóng rổ nhìn thấy anh, anh uống đều loại nước này, cũng không thấy đổi qua loại khác.

Bởi vì Lục Giác, loại đồ uống thể thao này thường xuyên hết hàng ở siêu thị Trung Quốc gần đại học London.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào đồ uống thể thao, cuối cùng tay cong lại, Tống Chiết Ý vẫn cầm lấy một chai nước khoáng.

Cô lại lấy hộp sữa chua đào ở trong tủ lạnh, đi đến quầy thu ngân tính tiền.

Người xếp hàng cũng không nhiều, phía trước cô cũng chỉ có hai người.

Một bà cụ hơn sáu mươi tuổi tóc uốn xoăn, mua một đống trứng gà giảm giá. Người đàn ông bụng bia đi theo phía sau, xỏ đôi dép lê trong đêm xuân se lạnh, vùi đầu chơi game, trong miệng thỉnh thoảng mắng đồng đội mấy câu.

Người thu ngân là một người phụ nữ có sắc mặt tái nhợt, đặt một túi trứng gà lớn lên cân.

Biểu cảm thoạt nhìn có vẻ ủ rũ chán nản.

Bà cụ không ngừng nói chuyện với thu ngân, giọng bà có khẩu âm, tốc độ nói lại nhanh, Tống Chiết Ý chỉ mơ hồ nghe ra mấy từ “Đánh bạc” “Ly hôn”.

Dù sao cũng không phải chuyện tốt.

Sắc mặt người phụ nữ thu ngân dần dần trở nên mất kiên nhẫn, nhưng không nói gì, quét xong ngẩng đầu nhìn bà cụ: “Tổng cộng sáu mươi tám đồng rưỡi.”

Bà cụ: “Sao lại mắc thế, tôi nhớ lần trước tôi cũng mua như vậy mà chỉ có hơn năm mươi đồng.”

Người đàn ông phía sau đã không còn kiên nhẫn, mắng: “Chê đắt thì đến siêu thị XX gần đây, đừng có lề mề nữa.”

Bà cụ hùng hổ quay đầu lại, trận chiến hết sức căng thẳng.

Tống Chiết Ý cảm thấy có lẽ nên đổi chỗ khác, lúc này điện thoại di động đột nhiên vang lên tiếng. Vừa nhìn, là Lục Giác gửi tới, hỏi cô có thể giúp anh mua một hộp kẹo cao su không.

Tống Chiết Ý quay lại, khom người đi tới kệ hàng phía sau.

Lúc chọn kẹo cao su, tiếng ồn ào của siêu thị đột nhiên dừng lại.

Trong tiệm yên tĩnh đến quỷ dị.

Tống Chiết Ý cầm lấy kẹo cao su, đang muốn ra ngoài, từ khe hở trên kệ hàng, nhìn thấy bà cụ gian xảo cúi đầu cầm trứng gà, vội vã rời đi.

Trước cửa siêu thị, một người đàn ông đút tay trong túi quần đi vào.

Người đàn ông kia gầy như khỉ, hai gò má lõm xuống, lưng hơi còng, vừa nhìn đã thấy không quen mặt.

Anh ta thuần thục đứng trước quầy thu ngân, trực tiếp kéo ngăn tủ để tiền, lấy tiền ở bên trong rồi nhét vào trong túi.

Người phụ nữ thu ngân hoàn toàn không phản kháng, run rẩy đứng ở đó, cho đến khi người gầy quay sang cô ta, lấy điện thoại di động ra, nói với người phụ nữ: “Chuyển tiền trong thẻ cô cho tôi luôn.”

Phản ứng đầu tiên của Tống Chiết Ý là gặp phải cướp rồi.

Nhưng câu nói tiếp theo của người phụ nữ, xé nát tam quan của cô.

Người phụ nữ kia không nhúc nhích, rụt vai, khúm núm nói: “Không... không được, số tiền đó phải giữ lại để đóng tiền học cho con trai anh...”

Người phụ nữ còn chưa dứt lời, người đàn ông gầy đã kéo tóc cô ta thật mạnh, làm cô ta lảo đảo: “Nói nhảm cái gì, thành tích kém như vậy thì đi học có ích lợi gì, còn không bằng đưa tiền cho ông đây, còn có thể kiếm một khoản.”

Người phụ nữ bắt đầu khóc thảm thiết.

Miệng nức nở nói cái gì đó, nghe không rõ.

Người bụng bia đang chơi game nhìn không nổi nữa, nhíu mày nhìn khỉ gầy: “Vợ anh mỗi ngày đi sớm về khuya buôn bán ở cửa hàng này cả ngày, anh không lo mà còn đánh vợ thì ra thể thống gì.”

Tên gầy kia nhìn về phía tên bụng bia, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng vàng vọt, u ám nói: “Chuyện nhà ông đây, sao lại đến phiền mày lo, cút cho ông đây.”

Bụng bia trừng mắt nhìn anh ta vài lần, đập mạnh đồ lên quầy thu ngân, rồi rời đi.

Tống Chiết Ý đứng ở kệ hàng sau, tên gầy không thấy được, nên tiếp tục ra tay với người phụ nữ. Trong cửa hàng nho nhỏ, toàn là tiếng khóc thảm thương của người phụ nữ.

Bên đường có người đi qua, nhưng không ai đến giúp.

Không thể nghi ngờ, điều ngày như cổ vũ thêm cho người đàn ông.

Người phụ nữ không thể chịu đựng được nữa, hét lên: “Tôi sẽ ly dị với anh, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Tên khỉ gầy là một tội phạm quen thuộc, trước đây hàng xóm láng giềng có tố cáo, cũng không phải không có cảnh sát tới cửa nhưng liên tục như vậy, không ai thật sự lo chuyện của hai vợ chồng họ .

“Báo đi, để ông đây xem mày có dám báo không…”

“Tôi báo cảnh sát rồi!”

Một giọng nói vang lên, tên gầy quay đầu, nhìn thấy Tống Chiết Ý.

Cô gái trông có vẻ yếu đuối, đôi mắt đen nhánh không tránh không né mà nhìn thẳng anh ta.

Trong tay đang cầm điện thoại di động, hướng về phía anh ta.

Tên gầy ném người phụ nữ xuống, đi nhanh về phía Tống Chiết Ý, đầu lưỡi ở trong miệng nâng lên: “Còn dám ghi hình, xóa cho ông đây!”

Tống Chiết Ý nhìn phía sau tên gầy, khẽ nhếch khóe môi, càng kiên quyết nói: “Tôi đã ghi hình, cảnh sát rất nhanh sẽ tới, đến lúc đó tôi sẽ đem toàn bộ video gửi cho cảnh sát.”

“Con mẹ nó, tao thấy mày muốn chết thật rồi đấy.”

Tên gầy nói một câu thô thiển, mắt lộ ra vẻ hung ác, đưa tay muốn cướp điện thoại di động của Tống Chiết Ý.

Tay mới vươn ra một nữa, bỗng nhiên bị người ta bắt lấy cánh tay.

Trên cổ tay cảm thấy đau nhức vô cùng.

Tên gầy quay đầu lại, nhìn đàn ông cao hơn anh ta một cái đầu ở đằng sau, đang muốn chửi mắng, Lục Giác đã dùng đầu gối nện thật mạnh vào bụng anh ta.

Người gầy đau đến mức nhíu mày, muốn phản kháng lại nhưng Lục Giác cười khẩy, vặn cổ tay anh ta khiến anh ta liền kêu thảm thiết, quỳ trên mặt đất.

Trong siêu thị vang vọng tiếng kêu thảm thiết của khỉ gầy, Lục Giác úp ngược tay, đầu gối đè lên lưng anh ta.

Ánh mắt anh lạnh lùng, gằn từng chữ nói: “Để tôi xem thử, rốt cuộc là ai muốn chết!”

Chế độ quay hình của Tống Chiết Ý vẫn còn mở.

Từ trong ống kính nhìn thấy cả người Lục Giác toát lên sự tàn bạo, khiến trái tim cô đập thình thịch.

Anh lại cứu cô một lần nữa.

Con khỉ gầykia ngã trên mặt đất cả buổi cũng không đứng lên được, cổ tay rũ ở bên người với góc độ kỳ lạ.

Khi anh ta ngã xuống, làm vỡ trứng trong thùng carton.

Trên mặt đất hỗn độn một mảnh.

Trên vạt áo Lục Giác cũng nhuộm chút vết bẩn, nhưng anh hờ hững không thèm để ý, sau khi đứng dậy thì nhìn về phía Tống Chiết Ý.

Trong đôi mắt hoa đào bị bảo phủ bởi một lớp xám xịt chưa tan hết.

Anh khẽ nhếch môi, phun ra mấy chữ: “Cô không sao chứ?”

Tống Chiết Ý lắc đầu, lấy khăn giấy ướt từ trong ba lô ra, đưa cho Lục Giác.

Lúc Lục Giác lau quần áo, Tống Chiết Ý nhìn con khỉ gầy, có chút lo lắng: “Anh không sao chứ?”

Lục Giác mỉm cười, quay đầu nhìn cô, nhướng mày hỏi: “Tống Chiết Ý, lúc này không phải nên quan tâm tôi sao?”

Giọng điệu giống như tranh giành người yêu khiến Tống Chiết Ý buồn cười.

Lục Giác không trêu chọc cô nữa.

Anh biết Tống Chiết Ý là sợ anh đả thương người quá mạnh tay, sẽ bị liên lụy.

Mấy chiêu vừa rồi của anh trông thì tàn nhẫn nhưng thật ra vẫn còn chừa đường sống, trong lòng anh biết rõ.

Tầm mắt Lục Giác quét về phía tên gầy lại trở nên lạnh lẽo: “Yên tâm, chỉ trật khớp thôi, không gãy đâu.”

Tống Chiết Ý gật gật đầu, khẽ thở phào.

Ánh mắt Lục Giác nhàn nhạt đảo qua cửa hàng chật chội này, tầm mắt lại rơi xuống người Tống Chiết Ý, nhướng mày: “Tôi không ngờ lá gan của cô lại lớn như vậy, nếu như tôi không tới kịp, cô tính làm sao?”

Tống Chiết Ý mím môi, trầm mặc một lát, thấp giọng: “Không phải anh đã tới rồi sao.”

Dừng một chút, Tống Chiết Ý nhìn thẳng về phía anh: “Cho nên câu hỏi này không thể xảy ra.”

Lục Giác: “...”

Lục Giác nở nụ cười, lòng ngực dao động, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Sở dĩ anh trùng hợp đến đây là bởi vì mấy phút trước, anh nhận được tin nhắn wechat của Tống Chiết Ý.

[Anh có thể đến đây không?]

Hiếm khi anh lại trở nên khó đối phó.

Cứ muốn Tống Chiết Ý thử nghĩ xem, nếu như suy nghĩ của anh thật sự xảy ra thì sao.

“Nếu như lúc đó tôi không thấy tin nhắn của cô, hoặc tôi đến trễ, hay tôi mặc kệ cô mà không có đến, Tống Chiết Ý…”

Lục Giác khẽ thở dài hỏi: “Cô tính thế nào?”

Tống Chiết Ý tự động xem nhẹ hai giả thiết trước đó, nói với vẻ chắc chắn: “Anh sẽ đến.”

Sở dĩ cô dám to gan đối đầu với tên khỉ gầy này, chính là bởi vì cô biết Lục Giác nhất định sẽ đến.

Cô cũng không phải loại người chỉ biết cậy mạnh, mà bất chấp hậu quả.

Cô biết khả năng của mình như thế nào.

Từ trước đến nay chỉ làm những chuyện mình chắc chắn.

Bị ánh mắt tràn ngập tin tưởng nhìn chằm chằm, Lục Giác bỗng dưng im lặng, nụ cười thu lại, đôi mắt đen nặng nề nhìn Tống Chiết Ý.

Lần đầu tiên có một cô gái tin tưởng anh như vậy.

Nhớ lại tâm trạng khi nhìn thấy tin nhắn kia, Lục Giác không cách nào nói là anh sẽ không đến. Cho dù là giả vờ trêu chọc cô, để sau này cô không cần “dũng cảm” như vậy thì cũng không làm được.

Lục Giác bỗng nhiên có cảm giác không thể làm gì người trước mắt.

“Lần sau gặp phải chuyện như vậy, đừng nhắn tin nữa, trực tiếp gọi điện thoại.”

Giọng nói của Lục Giác mang theo vẻ bất đắc dĩ và dung túng.

“Ừ.”

Điện thoại của Lục Giác vang lên, anh liếc nhìn, lại là tổ dự án năng lượng mới ở nước ngoài gọi tới.

Anh không vội nghe, ánh mắt chuyển đến người phụ nữ chất phác với hai gò má sưng đỏ ở sau quầy thu ngân, nói với Tống Chiết Ý: “Cô đi xem cô ấy thử, tôi nghe điện thoại trước.”

Vừa rồi toàn bộ sự chú ý của Tống Chiết Ý đều ở trên người Lục Giác, giờ phút này mới nhớ tới phụ nữ kia, có chút thẹn thùng, vội vàng đi tới, đỡ cô ta dậy: “Cô có muốn đi bệnh viện không.”

Người phụ nữ đau đớn rên rỉ một tiếng, liếc nhìn người đàn ông như cá chết trên mặt đất, ánh mắt tuyệt vọng.

Cô ta không nói lời nào, nước mắt lăn xuống, tay nắm chặt lấy cánh tay Tống Chiết Ý.

Tống Chiết Ý có hơi đau nhưng không bỏ người phụ nữ ra, chỉ khẽ vuốt sống lưng gầy trơ xương của cô ta.

Ánh mắt lại nhìn về phía Lục Giác.

Anh dựa vào cửa kính, mặt hướng ra đường phố.

Rõ ràng chỉ là một bóng lưng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta muốn rơi lệ.

Tống Chiết Ý nhìn Lục Giác mà không hề kiêng nể, đúng lúc này bỗng nhiên nhìn thấy tên khỉ gầy kia bò dậy, bàn tay không bị thương lấy một con dao ở trong quần ra, khập khiễng đi về phía Lục Giác.