Khi những tờ giấy vụn rơi xuống, nhưng khúc mắc trong lòng Tần San cuối cùng cũng được gỡ bỏ, đi qua những oán hận, đi qua những đau khổ, đi qua những tuyệt vọng.
Lúc anh cô tin tưởng anh yêu cô, và cô vẫn yêu anh.
Có lẽ, không có gì quan trọng hơn tình yêu của họ dành cho nhau.
Lăng Mặc Hàn nhìn thấy ánh mắt của Tần San nhìn anh dịu dàng như nước, đôi môi anh lộ ra nụ cười, đưa tay lau nước mắt trên má cô, cúi người thì thầm vào tai cô: “San San, còn một chuyện nữa, anh luôn suy nghĩ về nó năm năm qua”
Tần San ngẩn ngơ: “Chuyện gì.”
Lăng Mặc Hàn không đáp, nghiêng người về phía trước áp sát vào Tần San.
Trước khi Tần San kịp nhận ra Lăng Mặc Hàn đang muốn gì, bờ môi cô đã phủ bởi nụ hôn ấm áp của anh.
Nụ hôn cuồng nhiệt như hút cạn sinh khí và khiến đầu óc Tần San mê muội, đến nổi chiếc váy rộng bị cởi ra tuột xuống khi nào không hay, ngay cả áo lót cũng nằm dưới sàn, cơn ớn lạnh làm cô lấy lại tinh thần... lúc này trên người Tần San chỉ còn một chiếc quần tam giác mờ ám che đậy.
Tần San đỏ ửng cả gương mặt, ánh đèn sáng chói khiến cô càng xấu hổ hơn, hai tay Tần San che mặt lại: “Mặc Hàn, tắt đèn được không?”
Lăng Mặc Hàn vui sướng khi Tần San đã chấp nhận mình. Anh đứng lên, đi đến tắt đèn lớn, chỉ để lại ánh đèn ngủ mờ ảo.
Tần San hơi hé ngón tay ra, đưa mắt nhìn Lăng Mặc Hàn đã từ khi nào cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, da thịt được ánh đèn vàng mờ ảo phả lên bóng loáng, bờ vai rộng, cơ bụng từng múi, cái mông kia... thật mê người.
Anh quay người đi về phía giường lớn, đôi mắt đã ngập tràn dục vọng nhìn Tần San như một con mồi thơm ngon, chỉ muốn ngay lập tức nuốt vào bụng.
Gương mặt đẹp trai không điểm chết từ từ tiến lại gần cô, kéo bàn tay đang che đi gương mặt xấu hổ. Lăng Mặc Hàn bắt đầu hôn lên môi cô, từ từ đi xuống cằm, dọc theo cổ đi đến xương quai xanh, rồi trượt xuống hai đồi núi nhấp nhô, há miệng cắn mút thỏa thích.
Một bàn tay lướt qua bụng di chuyển xuống dưới, kéo thứ còn lại trên người Tần San, không chút luyến tiếc ném xuống đất.
Cảm giác dạo đầu xa lạ, Lăng Mặc Thần vừa bá đạo vừa ôn nhu, Tần San bị kích thích khiến cổ họng phát ra những thanh âm nho nhỏ.
“San San, hôm nay anh sẽ trả cho em đủ tám năm đầy tiếc nuối của chúng ta.”
Tần San:
Lăng Mặc Hàn là trâu bò à.
Chưa kịp suy nghĩ xem người đàn ông kia có thật sự là trâu bò hay không. Lăng Mặc Hàn đã lật úp Tần San lại, cúi người dùng đầu lưỡi mút lấy sóng lưng cô, một tay chóng xuống nệm đỡ lấy toàn thân, một tay vuốt ve bên ngoài hang động đã dần ướt sũng.
“San San, lần trước...anh làm em từ phía sau, em rất thích...có phải em thích tư thế này nhất không?”
Tần San nhớ lại lần trước, đó là lúc cô hạ thuốc anh, anh điên cuồng muốn cô, vậy mà cũng để ý đến cảm nhận của cô sao?
“Ưm...Mặc Hàn...
Ngón tay chen vào cửa động khiến tâm trái Tần San mơ hồ, ngón tay đưa vào rút ra... phía dưới ngày càng ướt sũng.
“San San, của em... ngọt quá.”
Anh rút ngón tay từ hang động chật hẹp, đưa ngón tay bị ánh đèn mờ soi vào sáng bóng đầy d.ịch mật, luyến tiếc đưa vào miệng mút lấy.
Phía dưới của Lăng Mặc Hàn căng cứng, năm năm qua hằng đêm khao khát muốn cô, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay.
Bàn tay nắm lấy vật căng cứng như sắt, nhìn vào cửa động hé mở xinh đẹp, bỗng chốc tiến thẳng vào.
“A....đau...Mặc Hàn...đau...
Bất ngờ xâm nhập, sự đau đớn xé ra khiến Tần San lắc đầu không hòa hợp.
Lăng Mặc Hàn cau mày đổ mồ hôi suýt thì buông súng đầu hàng, cái này... dù là chỉ mới làm một lần, nhưng cô cũng đã sinh con rồi...vì sao... chặt như vậy, chặt như lần đầu anh tiến vào cô.
Lăng Mặc Hàn không động cũng không lui, nhẹ nhàng xoa xoa những giọt nước mắt của Tần San, chồm người hôn lên môi cô, giọng nói nhỏ nhẹ an ủi: “Ngoan, rất nhanh... sẽ không đau nữa...”
Cảm giác từng mép thịt ôm sát lấy vật căng cứng, bên dưới ngày càng ẩm ướt, Lăng Mặc Hàn nhẹ nhàng động thân, rút ra tiến vào từ nhẹ nhàng cho đến mạnh mẽ....
Tần San cảm giác đau đớn dần dần biến thành một khoái cảm đang chiếm lấy toàn bộ dây thần kinh của cô, miệng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ theo từng cú thúc mạnh mẽ dần hơn.
“Ưm...nhẹ...xin anh...Mạc Hàn ..... dừng lại được không?”
“San San, gọi anh là gì?” - Lăng Mặc Hàn siết lấy eo Tần San, luân động mạnh mẽ khiến Tần San rên rỉ không ngừng.
“Chồng, xin anh...nhẹ...đừng... em từ bỏ”
Lăng Mặc Hàn nhíu mày, cảm nhận bên trong Tần San co rút mạnh mẽ, vật lớn căng cứng dường như chạm phải một miếng thịt nhô lên, cắn lấy gậy lớn không buông, cô gái nhỏ đang không ngừng run rẩy không thể chống đỡ.
Đôi môi con sói đói nhếch lên, ra sức đâm mạnh vào điểm G của Tần San, không đầy mười mấy cú nhấp, một làn nước nóng ấm tưới lên thân gậy, đi theo thân gậy rút ra cắm vào mà ướt sũng một mảng trên nệm trắng.
“A....a....Mặc Hàn...từ bỏ...không thể.”
Vừa mới cao trào, toàn thân Tần San đỏ ửng, hai mắt ngập nước mắt sinh lý, bên dưới không ngừng co bóp.
Bàn tay Lăng Mặc Hàn vỗ vào mông trắng mịn, khiến no lung lay câu tình: “San San, thả lỏng...em kẹp... kẹp gãy của anh..”
Lăng Mặc Hàn thở hổn hển.
Tần San bị vỗ mông vô cùng xấu hổ, hạ thân bị kích thích kẹp càng chặt hơn.
“Ư...” - Lăng Mặc Hàn hừ lên một tiếng, lại vỗ vào mông cô: “Bảo bối, ngoan... thả lỏng... anh làm em sướng.”
Lăng Mặc Hàn biết không rút ra liền sẽ bị hang động của cô kẹp phải đầu hàng sớm.
Đưa gậy lớn kéo ra hang động chật hẹp, nghe một tiếng “bốc”.
Lật người Tần San lại, toàn thân cô sau cao trào mềm nhũn ra, Lăng Mặc Hàn bật cười, đè ép cô dưới thân, cắn vào vành tai cô, nói đầy mờ ám: “Bảo bối,có sướng không?”
Tần San xấu hổ lấy gối che mặt lại: “Anh là cầm thú.
Lăng Mặc Hàn khẽ cười: “Mới vỗ mông em mấy cái đã mắng anh là cầm thú, một lúc anh sẽ cho em biết thế nào mới là cầm thú”
Đột nhiên, bàn tay Lăng Mặc Hàn đang vuốt ve bụng nhỏ của cô liền tiến xuống bên dưới, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy viên trân châu nhỏ xinh vân vê nó.
Toàn thân Tần San lại bị kích thích yếu điểm, cô muốn né tránh nhưng con sói đói này đã quyết tâm ăn thịt cô không chừa xương.
“Ưm... đủ rồi...Mặc Hàn.” - Tần San chụp lấy tay anh, khép hai chân lại, nhưng lực của Lăng Mặc Hàn quá lớn, lúc này giống như cô đang kẹp chặt tay anh lại không cho anh rời đi, những ngón tay của anh ngày càng khiêu khích sự mẫn cảm của cô hơn.
“Không đủ, San San, thích không? Anh sẽ hầu hạ em, mở rộng chân ra đi, bảo bối.” - Lăng Mặc Hàn cắn nhẹ vành tai cô dụ dỗ.
Giọng nói đầy mê hoặc khiến Tần San thả lỏng cảnh giác, chậm rãi mở rộng hai chân ra.
Lăng Mặc Hàn thẳng người lên, nhìn chằm chằm và hang động xinh đẹp, hai ngón tay bắt đầu tiến vào bên trong cửa động mẫn cảm đầy nước, khi thì đâm mạnh vào, khi thì trêu đùa viên trân châu, Tần San gần như lần nữa sa vào kích thích.
Vài cọng lông tinh tế như muốn che đậy hang động xinh đẹp cũng đã ướt sũng khiến nó càng thêm mê người. Hai cánh hoa hồng nhạt bao lấy một khe hở nhỏ khiến Lăng Mặc Hàn thèm nhỏ dãi.
Lăng Mặc Hàn nghĩ là làm, hai ngón tay tiếp tục đâm vào bên trong hang động.
“A...Không... Mặc Hàn... không được... đừng.”
Trong đầu Tần San hoàn toàn bị cảnh này kích thích, hạ thân tê dại khiến cô không khỏi vặn vẹo toàn thân.
“Ngoan, San San, anh sẽ trả lại tất cả sung sướng em phải có suốt tám năm qua... nghe lời anh, thả lỏng một chút.”
Vách thịt non mềm hút lấy hai ngón tay đang xâm chiếm, ngón cái ấn vào viên trân châu đang nhạy cảm. Anh vậy mà có chút không khống chế mà kéo ra đâm vào, cố ý đâm vào chỗ sâu nhất, dùng lòng ngón tay tìm kiếm thứ gì đó.
Đột nhiên, ngón tay va phải vật cần tìm, Lăng Mặc Hàn nhìn về phía gương mặt đang mở to hai mắt há hóc miệng kia, nở một nụ cười nguy hiểm.
“Chồng.... ông xã... Mặc Hàn... van xin anh... đừng động... a....a..........
Ngón tay không ngừng ấn vào điểm mẫn cảm kia, cho đến khi một làn nước ấm thứ hai tuông ra không ngừng từ hang động.
“Bảo bối, em xem... em làm ướt ga trải giường hai lần rồi.”
“Đủ rồi... Mặc Hàn... buông em ra... em muốn...muốn đi nhà vệ sinh.” - Tần San mơ màng lắc đầu, nói không nên lời.
Hai chân cô muốn khép lại, mái tóc ướt đẫm mồ hôi lắc đầu từ chối sự kích thích.