“Ngoan, bảo bối... anh còn chưa xong đâu” - Lăng Mặc Hàn nhỏ giọng dỗ dành, hai ngón tay vẫn không có ý định rút ra, móng tay dùng sức đâm vào khối thịt mềm mại kia, cảm nhận được từng vách thịt kẹp chặt hai ngón tay gắt gao, đưa mắt nhìn Tần San một cái, nhếch môi cười tà mị rồi nhanh chóng rút cả hai ngón tay ra, lập tức môi mỏng phủ lên ngậm lấy hai cánh hoa mút mạnh.
“A....a....a....a..” - Tần San không kìm nén được khoái cảm dâng trào, cũng không ngăn căn được hành động quá kích thích của anh, hang động không ngừng đẩy ra mật ngọt thơm ngon chảy vào khoan miệng người đàn ông mê loạn.
Lăng Mặc Hàn mút lấy hai cánh hoa mẫn cảm như muốn mút hết mật ngọt đang chảy ra cuồn cuộn.
Chiếc lưỡi anh quá tham lam, cứng cáp tách hai cánh hoa xâm nhập vào bên trong cửa động, xoay tròn một vòng như muốn vét hết tất cả.
Tần San lắc đầu, toàn thân run rẩy: “Không... đừng... Mặc Hàn... anh đừng như vậy..”
“San San, em ngon quá.” - Lăng Mặc Hàn ngẩng đầu lên, chiếc lưỡi liếm một vòng quanh môi, như không muốn bỏ sót thứ thơm ngon kia. Ánh mắt nhìn chằm chằm gương Tần San đang ửng đỏ.
Lăng Mặc Hàn lần nữa cúi người xuống, tách cánh hoa ướt đẫm ra, nhìn hang động vẫn không ngừng túa ra d.ịch mật, gậy thịt to lớn cứng rắn dường như không thể kiềm chế cọ xát hai cánh hoa khiến phần đầu gậy bắt đầu bóng loáng vì mật d.ịch.
Tần San cắn nhẹ môi, đưa mắt nhìn Lăng Mặc Hàn đang đầy hưng phấn, cô không thể ngờ kỹ năng trên giường của anh ta không khác cầm thú.
Không để cho cô chút nghỉ ngơi nào, gậy lớn thô dài cắm thẳng vào bên trong hang động, d.ịch mật ngày càng túa ra nhiều hơn khiến hang động càng dễ dàng phun ra nuốt vào gậy lớn thô dài.
“Hừ... San San... kích thích em như vậy, em còn không chịu thả lỏng... ngoan... thả lỏng... nuốt hết của anh đi” - Lăng Mạc Hàn dùng ngón tay trợ giúp cô tách hai cánh hoa ra thật căng, dùng lực eo đẩy một cái thật mạnh.
“Ưm...Mặc Hàn... chậm...chậm...a...a...” - Bị xâm nhập thật sâu, Tần San toàn thân co rút, đôi mắt cô long lanh ngấn nước nhìn Lăng Mặc Hàn cầu xin tha thứ, nhưng cô không biết ánh mắt của cô yêu mị câu người đến cực điểm.
“Hừ... San San... đừng kẹp anh.” - Lăng Mặc Hàn nhíu mày, đôi môi đang chôn trên bờ ngực Tần San mút chặt, để lại một dấu hôn rõ ràng.
Lăng Mặc Hàn hung hăng cắm gậy lớn đầy gân nhô lên vào thật sâu bên trong, tầng tầng lớp lớp vách thịt bị anh tách ra rồi lại rút về, cảm nhận rõ ràng những lớp thịt non bao vây lấy gậy lớn khiến Lăng Mặc Hàn rơi vào trầm luân.
“Ư.....ưm...quá sâu... đừng...Mặc Hàn... anh mau rút ra...từ bỏ.hu hu...”
Động tác quá mạnh và sâu thẩm khiến Tần San có chút không tiếp nhận nổi, cô cảm nhận được vật bên trong cô không ngừng to hơn, vách thịt có thể cảm nhận rõ ràng sự cọ xát đến bỏng rát, cảm giác quá căng, quá đầy khiến Tần San vô thức muốn thoát khỏi con quái vật lớn này.
“A....a....a..” - nhìn thấy Tần San muốn trốn, Lăng Mặc Hàn nhanh tay giữ lấy hai bắp chân nhỏ nhắn kia, dùng lực ấn mạnh gậy sắt thô dài xuống tận cùng hang động khiến Tần San gần như muốn ngất đi.
Toàn thân Tần San lắc lư theo động tác ra vào dưới thân của anh, biết không thể thoát chỉ có thể mở miệng ngắt quãng cầu xin: “Ưm...quá đủ... Mặc Hàn... nhẹ...xin anh... nhẹ... em không chịu được...
“Không đủ..bảo bối, anh đã nói sẽ trả cho em đủ tám năm bố lỡ kia.”
Lăng Mặc Hàn từ từ rút ra rồi lạo hung hăng đâm vào, tốc độ dần dần nhanh hơn, gậy sắt hung hăng biến mất trong hai cánh hoa rồi lại từ từ lộ ra. Hồng anh dùng lực đâm về phía trước, gậy lớn sưng to tách tầng tầng lớp lớp vách thịt chật hẹp đi thẳng đến cổ tử cung.
Tần San đánh vào ngực anh, bấu lấy ngực anh không chịu được khoái cảm tiếp tục dâng lên.
Lăng Mặc Hàn hừ một tiếng hưởng thụ khoái cảm bị kẹp mút, không ngừng hay hông đâm chọc vào tử cung đang không ngừng run rẩy, mỗi lúc đều đâm thật sâu hơn.
“Mặc Hàn...thốn quá...đi ra ngoài...ưm...đừng... chổ đó không được...a..a tha cho em đi... Mặc Hàn.” - Tần San điên cuồng rên rỉ, đôi bàn tay gắt gao túm lấy ga giường, ánh mắt mơ hồ đã đắm chìm trong cơn làm tình địch kịch liệt.
Từng đợt thủy triều lại tưới lên gậy lớn đang sưng to, Lăng Mặc Hàn nhếch môi cười khi biết Tần San lại lên đỉnh lần nữa, ngón tay xinh đẹp xoa lên hạt trân châu cứng ngắt của cô xoa tròn như muốn kéo dài cơn cao trào của cô.
“Haha...bảo bối... em được làm từ nước phải không?”
“Không... tha cho em... Mặc Hàn... anh là cầm thú... tha cho em.”
Tần San không ngừng cầu xin, nghe vậy Lăng Mặc Hàn toàn thân lại càng nóng bức, nắm lấy hai cổ chân cô đặt lên vai mình, mạnh mẽ hơn nữa đâm thẳng vào tử cung cô.
“Ưm... không thể... ưm... tên cầm thú này... mau ra ngoài... a....a... em sẽ chết mất...”
Tần San bị đâm chọc kích thích đến mức hai tay bấu chặt vào lưng Lăng Mặc Hàn cào mấy đường dài, đôi bàn chân co cuộn tròn đáng thương, trong cơ thể kích thích đến bên trong bắt đầu xoắn lại cắn chặt gật sắt liếm mút.
Lăng Mặc Hàn bị kẹp chặt đến mồ hôi thấm ướt toàn cơ thể, đưa bàn tay tách hai cánh hoa đang sưng đỏ rồi hung hăng cắm mạnh vào, bên tai nghe tiếng hét lên của Tần San, hang động như có hàng vạn có miệng nhỏ không ngưng liếm mút gậy lớn.
Anh cắn răng, ưỡn người không ngừng đâm mạnh hơn.
“Hừ... - Lăng Mặc Hàn sau mấy chục cú thúc mạnh, gậy lớn sưng to đâm tách cả tử cung rồi phun ra từng đợt chất lỏng trắng đục đặc sệt.
Tần San bị cao trào liên tục, tiếp nhận chất lỏng nóng hổi lấp đầy tử cung liên run rẩy không thể khống chế.
Lăng Mặc Hàn không vội rút ra, ôm lấy Tần San, hôn vào đôi môi ngọt ngào, dùng lưỡi tiến vào khoan miệng cô, hưởng thụ cảm giác cả hai hòa quyện vào nhau.
Tần San mơ mơ màng màng, nghe giọng Lăng Mặc Hàn nói bên tai: “San San, anh yêu em.”
“San San, đêm còn dài... nghỉ ngơi một chút...chúng ta lại tiếp tục câu chuyện của tám năm.”
Tần San: “Đồ Cầm Thú."