Hôn Nhân Tan Vỡ: San San! Anh Hối Hận Rồi

Chương 34: Về sau anh cũng sẽ chỉ yêu một mình em.




Lăng Mặc Hàn cười đến rất vui vẻ: “Em vừa nói sau này ba người chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ xa cách nữa, chúng ta lại bắt đầu lại từ đầu phải không? Hình như anh không có nghe nhầm?”

Lúc này, Tần San mới phản ứng lại: “Anh...anh gạt tôi.”

“Không có, vừa nghe em nói vậy, bệnh liền nháy mắt khỏi.” - Lăng Mặc Hàn mỉm cười nhìn Tần San, trong mắt lóe lên ánh sáng long lanh, tràn ngập sự yêu thương.

“Anh còn muốn gạt tôi!” - Tần San tức giận nhìn chằm chằm Lăng Mặc Hàn, hoàn toàn không nghĩ đến Lăng Mặc Hàn cứ như vậy mà lừa gạt cô: “Lăng Mặc Hàn, tôi biết anh để đạt được mục đích sẽ không chừa thủ đoạn, nhưng tôi thật sự không nghĩ tới, anh là dùng cách này để đối phó tôi.”

Khi cô biết anh bị mất trí nhớ, trái tim cô dường như chết đi một nửa. Mặc dù trên mặt luôn lộ ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng đau khổ đến mức kẻ không tim không phổi như anh ta sao có thể hiểu rõ.

Qua năm năm, cô vẫn vì chuyện của anh mà sốt ruột lo lắng, kết quả người đàn ông này lại nhờ vào đó mà lợi dụng tình cảm của cô.

Lăng Mặc Hàn thấy Tần San thật sự đã bị anh chọc giận đến hốc mắt phiếm hồng. Trái tim anh như thắt lại, không còn dám nói đùa với cô nữa, kéo tay Tần San, chững chạc đàng hoàng nói: “Nếu như anh không làm như vậy, em bây giờ cũng sẽ không tha thứ cho anh, chúng ta đã lãng phí lạc mất nhau năm năm, em đến bây giờ vẫn còn dùng nghi ngờ vô căn cứ và bài xích nhau để tra tấn nhau sao? Chúng ta không thể nào lãng phí thêm thời gian như vậy được nữa.”

Tần San cúi đầu, cô không thể không thừa nhận rằng lời nói Tần San có chút đạo lý, nhưng những điều này đều không phải lý do để anh ta lừa gạt cô.

Cô hừ lạnh một tiếng hỏi lại: “Thế nào? Tôi ở Lăng gia ba năm làm vợ hữu danh vô thực, hiện tại anh muốn tôi tha thứ cho anh, anh một chút thời gian ăn năn hối lỗi cũng không muốn bỏ ra, quá là không có thành ý”

Lăng Mặc Hàn phải nói rằng câu hỏi này khiến anh có chút cứng họng...

Lăng Mặc Hàn phát hiện cho dù sau khi sinh con Tần San đã bớt đi tính bướng bình nhưng khi gặp phải vấn đề then chốt, cô vẫn xù lông nhím của mình lên.

“San San, em hiểu nhầm rồi, không phải là anh không muốn bỏ thời gian..” Lăng Mặc Hàn không biết phải giải thích thế nào, nó còn khó hơn khi thuyết phục khách hàng ký kết hợp đồng lớn, nhưng trước khi thế của Tần San, anh nhất định phải nói gì đó để trấn an cảm xúc của Tần San.

“Nói không nên lời thì không cần nói, Xu Xu, chúng ta đi thôi” - Tần San vô tình ngắt lời anh, ôm lấy Xu Xu đi về phía bên ngoài cửa.

Tình huống trước mắt hoàn toàn thoát khỏi khống chế của anh, Lăng Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ, anh thật vất vả mới cùng con gái vừa nhận nhau, con chưa vuốt ve an ủi được bao lâu liền phải mang đi, đối với cách làm này của anh thật sự không tìm ra lý do đer giải thích, anh muốn để những nút thắt trong lòng Tần San sẽ được anh cố gắng gạt bỏ chúng.

Anh muốn dùng thời gian còn lại, anh sẽ dùng tất cả những hành động để lay động cô và từ từ bù đắp những lỗi lầm trong quá khứ.



Nhưng sau đó có một biến số, đó là Xu Xu.

Anh không muốn con gái anh gặp ba ngày đầu tiên coi ba là một kẻ vô lại và đeo bám.

Lăng Mặc Hàn cảm thấy rất bất lực, trong lòng dù có rất nhiều ý tưởng nhưng hiện tại không thể thực hiện được.

Nhìn thấy Tần San chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Xu Xu bối rối vẫy bàn tay nhỏ nhắn về phía Lăng Mặc Hàn, bất đắc dĩ nhìn baba. Lăng Mặc Hàn cảm thấy mình đã gặp phải tình huống khó xử chưa từng có.

Đúng lúc Lăng Mặc Hàn đang không biết phải làm sao thì ba mẹ Tần sắc mặt đỏ bừng bước vào giống như một vị cứu tinh xuất hiện.

Vừa bước vào đã nhìn thấy vẻ mặt của con gái đầy tức giận, mẹ Tần bối rối hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tần San thấy ba mẹ cô đến, liền ôm Xu Xu đặt vào lòng mẹ Tần, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Mẹ, giúp con chăm sóc Xu Xu, con ra ngoài một chút.”

Nói xong cô liền chạy ra khỏi phòng bệnh.

Ba mẹ Tần nhìn Lăng Mặc Hàn với vẻ mặt khó hiểu.

Lăng Mặc Hàn lễ phép mỉm cười, chỉ nhẹ giọng: “Ba mẹ đừng lo, con sẽ dỗ San San trở về, ba mẹ trước cứ đưa Xu Xu về nhà trước đã.”

Tần San chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện, nhưng bàn chân dài của Lăng Mặc Hàn rất nhanh đuổi kịp cô.

Tân San vẫn đang chạy, bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, bị Lăng Mặc Hàn ôm chầm lấy.

“Anh thả tôi ra!” - Tần San giãy dụa, Lăng Mặc Hàn dứt khoác ôm ngang người.

“Lăng Mặc Hàn, anh là đồ vô sỉ.” - Tần San không ngừng động đậy thân thể, trừng mắt anh để nói rằng cô rất bất mãn.

Nhưng đồ vô sỉ kia không hể buông tay, ngược lại ôm Tần San càng chặt hơn, cười nhẹ một tiếng: “San San, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi”



“Tôi không có gì muốn nói với anh.” - Tần San ngừng giãy dụa, quay đầu đi chổ khác không nhìn anh ta nữa.

Lăng Mặc Hàn khẽ cười một tiếng, ôm lấy cô trực tiếp đi ra ngoài và bỏ vào một chiếc taxi.

Nói ra một địa chỉ lạ lẫm, Lăng Mặc Hàn mỉm cười nhìn chằm chằm Tần San.

Tần San trong lòng không khỏi rủn rẩy, quay mặt nhìn ngoài cửa sổ không quay đầu lại.

Một đoạn đường không ai nói chuyện, cho đến khi taxi dừng lại một tòa chung cư cao cấp mà Tần San trước kia chưa từng đến.

“Đây là đâu?” - Tần San đề phòng hỏi.

“Là nơi mấy năm nay anh ở.” - Lăng Mặc Hàn tự nhiên nắm lấy tay cô, đi vào bên trong.

Trái tim Tần San loạn lên: “Tại sao lại muốn đến đây?”

Cô nhìn bàn tay anh nắm chặt tay cô, có cảm giác không muốn vùng ra nữa.

“Gần.” - Lăng Mặc Hàn đơn giản đáp, có chút cảm giác tránh né.

Khi Tần San bị kéo vào bên trong thang máy, cô cảm giác mình như bước lên tàu giặc.

Lăng Mặc Hàn mở cửa phòng, trực tiếp kéo cô đi vào phòng ngủ, cô cảnh giác không muốn đi vào, liền đi anh áo chế bế vào bên trong.

Đặt cô lên giường lớn, Lăng Mặc Hàn lập tức ngồi bên cạnh cô, Tần San lấy tay che lấy mình tự vệ.

Lăng Mặc Hàn cười khẽ, gõ vào trán cô một cái, sau đó cúi người lấy từ trong xấp tài liệu trên bàn một xấp giấy. Tần San hoài nghi mở ra xem, chính là thỏa thuận ly hôn năm đó cô đã ký tên để lại.

“San San, năm năm trước khi anh nhìn thấy tờ giấy này, anh đã không ký tên và cũng không có ý định ký vào nó. Anh một mực giữ nó bên người, chính là đợi chờ cơ hội thích hợp, ở ngay trước mặt em xé nát nó, và anh cũng muốn chính miệng mình nói trước mặt em rằng, anh đã yêu em rất lâu rồi, về sau anh cũng sẽ chỉ yêu một mình em” - Lăng Mặc Hàn đem tờ giấy kia xé nát, ánh mắt đầy ngập tình ý nhìn San San nói ra từng câu.