Sáng sớm.
Hồng Thất tỉnh lại, cô nhìn quanh, không gian này thật quen thuộc.
Đây là căn nhà gỗ trong rừng những năm trước, không gian vẫn như thế, vào thu còn yên ắng hơn rất nhiều.
Hồng Thất xuống giường, Tiểu Vũ đang ngủ trên giường.
Cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Người bên ngoài là dì Hoa, dì mang một bát cháo nóng nghi ngút hơi vào phòng.
Sau khi đặt bát cháo xuống bàn, dì nhìn sang chỗ Tiểu Vũ, nói:
“Thằng bé đã uống được sữa ngoài chưa? Tôi sẽ pha cho cậu bé một bình.”
Hồng Thất gật gật đầu:
“Cảm ơn dì! Dì ơi, Uông Hy Vấn... đang ở đâu vậy ạ?”
Dì Hoa hơi khựng lại, rồi nói:
“Cô cứ yên tâm đi, khi nào thích hợp, cậu chủ sẽ đến thăm cô.”
Hồng Thất gật đầu nhìn dì Hoa ra khỏi phòng.
Trong lòng cô lúc này hỗn loạn vô cùng, Uông Hy Vấn bị thương nặng lắm sao, nhưng theo lời Thẩm Dịch Đình thì hắn chỉ thương nhẹ, điều này làm cô rất lo lắng.
Tô Yến Thâm biết Hồng Thất biến mất, trong lòng cũng vài phần biết cô đi đâu.
Còn dì Mai và Tiểu Tuyết cứ bán tính bán nghi, sau đó nghe Tô Yến Thâm nói Hồng Thất đi nước ngoài thì họ cũng cho là vậy.
Ở biệt thự gỗ.
Hồng Thất sống ở đó ba ngày nhưng chưa từng gặp Uông Hy Vấn lần nào. Tiểu Vũ vì lạ chỗ nên rất hay quấy khóc, cô thì không muốn làm phiền dì Hoa nên chịu khó thức đêm dỗ dành cậu bé.
Đêm hôm nay vì quá mệt mà cô ngủ thiếp đi.
Nửa đêm cô chợt nghe thấy giọng nói trầm ổn, quen thuộc:
“Đáng yêu quá! Bé con thật hư, đêm nào cũng quấy thế này thì mẹ làm sao ngủ được!”
Cô cố mở đôi mắt mỏi nhừ ra nhìn, cô lờ mờ thấy hình bóng cao cao đang bế Tiểu Vũ, rồi hình bóng rõ dần rõ dần, Uông Hy Vấn!
Cô giật mình ngồi dậy.
Nghe động, hắn quay lưng lại nhìn cô, nói:
“Sao em không ngủ tiếp? Tôi làm em thức giấc sao?”
Cô xúc động đứng lên, đi về phía hắn, vươn tay ôm lấy cả hắn lẫn Tiểu Vũ, sụt sùi nói:
“Cảm ơn anh, vì đã quay lại!”
Hắn có chút né tránh cô, vừa nói:
“Hồng Thất, Tiểu Vũ lại khóc cho mà xem!”
“Anh có còn nghi ngờ em nữa không?”
Hắn im lặng, sau đó đáp:
“Chẳng phải tôi từng nói, em là sở hữu của Uông Hy Vấn này, vậy, đứa trẻ mà em sinh ra, đều là con tôi!”
Hồng Thất giây phút ấy không biết nên vui hay nên buồn, nhưng cô biết, ít nhất Uông Hy Vấn cũng yêu thương Tiểu Vũ, và lí do vì sao hắn không tin Tiểu Vũ là con của hắn đã không còn quan trọng.
Bên ngoài gió lạnh, bên trong cửa sổ là một gia đình ấm áp.
Tiểu Vũ vừa nhìn Uông Hy Vấn chăm chú vừa cười, đôi mắt hoàn toàn như lòng biển sâu. Đứa trẻ này còn rất bé, nhưng ngay lần đầu tiên gặp Uông Hy Vấn đã không những không khóc mà còn cười mà cho hắn bế lên, còn ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, chớp mắt liên tục nhìn hắn thật kĩ càng.
Hắn nói:
“Tôi muốn Tiểu Vũ gọi ba!’
Hồng Thất bật cười:
“Làm sao có thể như thế được, bây giờ Tiểu Vũ còn rất bé!”
Uông Hy Vấn cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng hắn cũng cảm thấy nó thật mong manh, dường như có điều gì khiến hắn thật sự bất an. Sẽ xảy ra chuyện gì? Lúc này hắn thật sự không muốn nghĩ tới.
Sáng hôm sau, khi ăn sáng, Hồng Thất mới có thể hỏi Uông Hy Vấn về đám người từng truy lùng dì Mai và Tiểu Tuyết, đó có phải là đám người tấn công hắn không, hắn liền đáp:
“Chắc chắn là chúng. Chúng là người của Bạch Vu. Sau khi bỏ trốn, tôi vẫn luôn bị bọn chúng bám đuôi. Nơi này chỉ là tạm thời. Ngày mai, chúng ta sẽ phải đến một nơi khác.”
Hồng Thất gắp một miếng trứng vào bát, sau đó lại hỏi:
“Chúng ta sẽ đi đâu?”
Hắn nhướn vai:
“Đi đến nơi nào ta có thể kiếm tiền, chúng ra sẽ không thể sống được nếu thiếu thức ăn. Hồng Thất, em và Tiểu Vũ nên quay về!”
Hồng Thất lắc đầu:
“Không! Em không thể! Sao có thể để anh ở lại một mình!”
“Em có biết, nếu bị bắt, không những tôi mà em cũng bị ngồi tù không?”
Cô gật đầu chắc nịch:
“Biết!”
“Vậy sao em còn nhất định ở đây? Em có thể sẽ phải sống trong tù mấy năm liền!”
Cô nhướn mày:
“Vậy anh có biết anh từng phạm pháp, khi anh làm anh có nghĩ đến ngày hôm nay, anh có nghĩ mình sẽ phải vào tù?”
Hắn đập tay xuống bàn, đứng lên tức giận nói:
“Chuyện này không giống nhau!”
“Vậy thì chúng khác nhau chỗ nào?”
Uông Hy Vấn không nói gì, trực tiếp quay lưng bỏ đi. Để mặc Hồng Thất liên tục gọi hắn.
Hắn có lẽ riêng của mình ư? Không! Cô không tin. Vậy thì cô cũng nên thử phạm pháp đôi lần.
Cô rời khỏi thành phố T gần một tuần, cảnh sát dường như đã để mắt đến, còn thường xuyên cho người theo dõi Tô Yến Thâm, tuy nhiên anh rất cảnh giác, không để lộ ra một chút sơ hở.
Dì Mai đã tìm được việc làm ở một công ty vệ sinh. Tiểu Tuyết thì được Tô Yến Thâm giúp đỡ và đã đăng kí học một lớp kế toán.
Cách sinh nhật Hồng Thất 6 ngày đếm ngược.
Hồng Thất cứ mãi suy nghĩ về câu nói của Uông Hy Vấn.
Ngày hôm sau, trời đổ lạnh, sức khỏe của Tiểu Vũ bị ảnh hưởng ít nhiều. Kể cũng phải, bởi cậu bé còn quá nhỏ, lại bị đưa đi xa như thế, trải qua nhiều sự thay đổi, sức khỏe bị ảnh hưởng là điều thường tình.
Hồng Thất chăm sóc cho Tiểu Vũ rất kĩ, có điều, nhà thầy thuốc cách đây rất xa, nếu đưa Tiểu Vũ đi chỉ sợ cậu bé càng bị tổn thương.
Uông Hy Vấn rất lo cho cậu bé, ngày đêm cùng Hồng Thất chăm sóc cậu bé.
Đến ngày hôm sau cậu bé vẫn không giảm sốt, Uông Hy Vấn và Hồng Thất đành phải bế cậu bé vào làng tìm thầy thuốc chữa bệnh.
Hồng Thất nhìn thấy Tiểu Vũ như vậy thì rất đau lòng.
Không khí rất lạnh, có hôm mưa rả rích, Uông Hy Vấn đi rất nhanh, cuối cùng đến gần chiều hôm đó cũng đến nơi.
Tiểu Vũ bị sốt cao, mê man không tỉnh, tình trạng này khiến thầy thuốc rất khẩn trương. Bởi nếu sốt cao quá sẽ ảnh hưởng đến hệ thần kinh của cậu bé.
Hồng Thất và Uông Hy Vấn đứng bên cửa sổ nhìn mưa bên ngoài rả rích. Uông Hy Vấn chợt nói với cô:
“Đợi khi nào Tiểu Vũ khỏe lại, em và con hãy trở lại thành phố. Ở đó, sẽ tốt cho Tiểu Vũ hơn. Ở đây, cuộc sống rất khắc nghiệt, đã không còn giống như trước kia nữa!”
Hồng Thất cúi đầu, không biết nước mắt đã chảy ra từ lúc nào. Cô chẳng biết phải làm gì, bởi ngay lúc này đây, cô rất hoang mang, lần sốt này là lần đầu tiên Tiểu Vũ bị bệnh, và cơn sốt kéo dài do trong nhà đã không có lò sưởi. Cô còn thấy rất lạnh, huống hồ Tiểu Vũ chỉ là cậu bé.
Uông Hy Vấn nhìn ra bên ngoài, trong lòng hắn thực có chút lo sợ.
Một lát sau, thầy thuốc từ trong đi ra, nói:
“Cậu bé còn nhỏ như thế nhưng lại sốt nặng đến vậy, cô cậu chú ý giữ ấm cho cậu bé một chút, quan trọng là mẹ nữa, mẹ cần phải ăn uống đầy đủ chất dinh dưỡng để có sữa cho em bé đấy. Cậu bé còn nhỏ, tôi không thể kê thuốc bình thường được. Cô cậu nhận lấy gói thuốc này, sắt cho cậu bé bốn bát thành hai, sau đó bỏ một viên đường phèn để cậu bé dễ uống.”
Nói rồi ông lão thầy thuốc đi vào trong.
Để Tiểu Vũ qua một đêm ở đây, ông lão thầy thuốc tốt bụng sau khi biết nhà của cô và hắn rất xa đã đồng ý để hai người ở lại trông luôn tiệm thuốc của ông ta mà không sợ bị mất thứ gì. Ngay cả tiền thuốc ông nhận cũng chỉ có mấy đồng. Trước khi về nhà, ông còn cười bảo nơi này tối sẽ có nhiều muỗi, dặn cả hai nhớ mắc màn để tránh muỗi.