Hồng Thất nhận lấy hai bộ quần áo từ chỗ ông lão thầy thuốc, sau đó cô đi ra phía sau nấu ít nước tắm.
Trong khi đó, Uông Hy Vấn đang trông chừng Tiểu Vũ trên gác.
Hồng Thất tắm xong liền đi lên nhà, đây là lần đầu tiên cô mặc một bộ quần áo thôn quê như thế này, rất kì lạ nhưng cũng rất thoải mái. Cô nấu một ít nước nóng sau đó lau người cho Tiểu Vũ, thay vào chỗ Uông Hy Vấn để hắn đi tắm.
Nhưng có một chuyện là bộ quần áo mà cô đưa cho hắn thật không cân đối, cái quần thì vừa người hắn, nhưng cái áo thì bị chật đến không thể xỏ vào.
Hắn đành để trần thân trên đi vào nhà, vừa đúng lúc Hồng Thất mang chậu nước ấm từ trên lầu đi xuống. Cô nhìn thấy hắn như thế không khỏi giật mình mà nói:
“Anh không thấy lạnh sao?”
Hắn nhíu mày:
“Chiếc áo này nhỏ quá, tôi mặc không vừa.”
Cô đặt chậu nước xuống bàn, với tay lấy tấm khăn choàng trong tủ, ném cho hắn, nói:
“Vậy thì mau quấn cái khăn này vào, đừng có mà dùng cơ thể đi quyến rũ người khác đấy!”
Hắn chộp lấy cái khăn, cười:
“Thưa bà Uông, bà không thể chăm sóc chồng bà một chút sao?”
Đúng lúc Hồng Thất đổ chậu nước ra cửa hắn liền lao tới ôm chầm lấy cô, dụi dụi đầu vào hõm vai cô làm cô bị nhột đến cười phá lên:
“Thôi...thôi mà. Uông Hy Vấn, anh dám dở trò!”
Hắn vô tình chạm phải vết sẹo ở bụng cô, điều này khiến hắn đột nhiên hơi khựng lại.
Cô ngơ ngác nhìn hắn, chưa kịp nói gì đã bị hắn thẳng thừng lật áo lên xem bụng cô. Hốt hoảng, cô cố kéo áo che bụng lại. Nhưng hắn cản cô.
Ở trên da bụng phẳng lì của cô in hằn lên sẹo do hắn dùng dao gây ra, một vết còn lại là do sinh mổ để lại.
Cô ngại ngùng kéo áo che những vết sẹo của mình lại, nghiêng đầu không nói gì mà lên lầu, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị hắn kéo giật ngược lại ôm vào lòng.
“Xin lỗi!”
Hắn ôm cô rất chặt, để cô dựa vào lồng ngực ấm áp.
Chính giây phút ấy, cô thật sự cảm thấy được che chở.
Đêm hôm đó Uông Hy Vấn và Hồng Thất mỗi người nằm một bên giường, còn Tiểu Vũ nằm ở giữa. Cậu bé dường như đã ổn hơn, ngủ rất ngon mà không hề quấy khóc.
Cách sinh nhật Hồng Thất một ngày.
Sau khi trở về
Cả ngày hôm nay Uông Hy Vấn đi đâu đó không thấy.
Trời có chút hửng nắng, Hồng Thất vế Tiểu Vũ ra ngoài sưởi nắng một lát.
Ngày sinh nhật của Hồng Thất.
Có một thứ mà Hồng Thất không thể ngờ, vào ngày sinh nhật năm cô 27 tuổi lại có một người đàn ông tự nguyện nấu cho cô một bát mì trường thọ. Kể từ năm cô 16 tuổi, cô đã chẳng bao giờ được ăn bát mì ngon đến thế.
Thẩm Dịch Đình đột ngột xuất hiện, dấy lên sự sợ hãi của Hồng Thất.
Uông Hy Vấn đi ra một nơi khác nói chuyện với Thẩm Dịch Đình.
Hồng Thất lo lắng không yên, trong lòng cô có chút bất an.
Lúc đi ra, vẻ mặt của Uông Hy Vấn đã vô cùng khẩn trương, hắn ngay lập tức kéo cô đi lên lầu, nói:
“Em và Tiểu Vũ phải đi ngay!”
“Vì sao? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Hắn vội vã thu dọn ít đồ đạc của cô, sau đó nói tiếp:
“Người của Bạch Vu đã xuất hiện ở gần đây. Họ xuất hiện, có nghĩa là cảnh sát cũng sẽ tới. Em ở lại sẽ rất nguy hiểm!”
Hồng Thất lắc đầu:
“Vậy thì em cùng anh đi trốn!”
“Không được!”
“Em vẫn đi!”
“Tôi nói rồi. Thẩm Dịch Đình đang chờ bên ngoài để đưa em đi. Thứ nhất, em rời khổ đây tôi sẽ dễ dàng trốn thoát và em cũng không bị thương nếu chúng ta chạm trán với người của Bạch Vu. Thứ hai, em sẽ không bị nghi ngờ có dính líu đến tôi!”
Hồng Thất nắm chặt lấy cánh tay của Uông Hy Vấn không buông, nhất quyết nói:
“Em nhất định không rời khỏi!”
Uông Hy Vấn trừng mắt:
“Hồng Thất!”
“Anh từng nói sẽ cùng em xây dựng gia đình, cho em một mái nhà an yên. Vì sao bây giờ lại rời đi? Đến khi nào ta mới có thể gặp lại nhau?”
Uông Hy Vấn nắm lấy bàn tay cô đầy ấm áp:
“Sẽ ổn thôi. Em về thành phố trước, tôi sẽ nhanh chóng đến tìm em.”
Nói rồi hắn bế Tiểu Vũ đi, cùng cô xuống lầu.
Bầu trời xám xịt, mây đen kéo đến, không khí nóng bức chuẩn bị cho một cơn mưa sẽ đến.
Hồng Thất ngồi vào xe, tay ôm tiểu Vũ, khi chiếc xe đã lăn bánh nhưng cô vẫn không ngừng dõi mắt về phía hắn.
Uông Hy Vấn nhanh chóng quay vào nhà, mở tủ, lấy ra một khẩu súng nhỏ bỏ vào túi, đem tất cả những thứ cần thiết bỏ vào một chiếc balo nhỏ, mang lên lưng, đội mũ lưỡi trai, chạy thật nhanh vào cánh rừng phía Bắc.
Trời bắt đầu đổ giông, Hồng Thất ngồi trong xe khồn hề yên lòng một chút nào.
Khi Thẩm Dịch Đình dừng lại ở một quán nước ven đường để nghỉ chân, Hồng Thất nhờ anh ta bế giúp Tiểu Vũ, một mình ra xe.
Trong một phút sơ xuất, Thẩm Dịch Đình để cho Hồng Thất lái xe đi mất.
Cô lái xe một mạch quay về biệt thự gỗ. Xuống xe, cô ngay lập tức chạy vào trong biệt thự, nhưng cả căn nhà lạnh ngắt không bóng người, cô bắt đầu hoảng loạn chạy đi tìm Uông Hy Vấn.
Cô chạy về cánh rừng phía Bắc.
Hồng Thất không lường trước được rằng đám người của Bạch Vu đã mai phục sẵn, khi nhìn thấy cô xuất hiện, một tên vô ý bóp cò, trúng vào đùi phải của Hồng Thất.
Cô ngã xuống.
Bọn họ biết, Uông Hy Vấn rất yêu cô, dùng cô làm mồi dẫn dụ Uông Hy Vấm xuất hiện, quả nhiên, rất có xác xuất chiến thắng.
Họ đem Hồng Thất buộc vào một sợi dây, treo lên cột nhà.
Vết thương vừa đau nhức vừa chảy máu nhưng cô không hề kêu đau một lời, thứ mà cô lo chính là Uông Hy Vấn sẽ xuất hiện.
Trời mưa tầm tã, hắt vào người cô ướt đẫm.
Trong màn mưa mờ ảo, cuối cùng Uông Hy Vấn cũng xuất hiện.
Cô đã ngất đi từ lúc nào.
“Thả Hồng Thất ra!” Uông Hy Vấn nói.
Bạch Vu ngồi trên ghế, tâm cũng dường như đã chết lặng.
“Giao mạng của mày ra đây?”
Uông Hy Vấn cười trừ, nắm chặt nắm tay thành đấm:
“Thả Hồng Thất trước, các người đông như vậy, tôi cũng không thể trốn được!”
Bạch Vu cười lớn, nói:
“Khẩu khí lớn lắm! Được. Thả cô ta!”
Ngay giây phút Hồng Thất được thả xuống, cô lờ mờ tỉnh lại. Khung cảnh đầu tiên cô nhìn thấy là Uông Hy Vấn - dưới mưa – bị đám người kia đánh đập không thương tiếc.
Mưa rất lớn, chân cô thì bị trói, cô cố bò trên nền xi măng đến chỗ hắn, với cánh tay yếu ớt:
“Đừng mà, các người đừng đánh nữa!”
Nhưng không đi được bao lâu, cô bị Bạch Vu nâng lên, hắn ta còn có ánh mắt lạnh lùng như dã thú nhìn cô:
“Hồng Thất, em cuối cùng cũng là của tôi!”
Cô vùng vẫy thoát ra, vết thương ở đùi cô chảy máu, cô bị rơi xuống đất, va đập này làm cô bị trầy xước khắp người.
Mưa rất lớn, bầu trời cũng tức giận mà gầm gừ.
Chẳng biết bao lâu, đến khi cô tỉnh lại, Uông Hy Vấn trên người bê bết máu bế cô vào nhà.
Cô nhìn hắn, nước mắt chảy ròng ròng, hắn bị thương rất nặng, nhưng làm sao bây giờ, nếu gọi điện cấp cứu thì hắn sẽ bị bắt, nhưng nếu không gọi, hắn sẽ chết không chừng.
Hắn ôm lấy cô, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Em không sao chứ? Vì sao lại quay lại?”
Cô lắc đầu, đáp:
“Em lo cho anh. Giờ phải làm sao đây...chúng ta...không thể, không thể gọi...cấp cứu...!”
Hắn cười với cô, ngập ngừng nói:
“Tôi...không...sao!”
Cô khóc nức nở, tay run lẩy bẩy, mở từng cúc áo hắn ra, ở đó lộ ra vòm ngực quen thuộc, vô số vết bầm tím, còn có...cón có hai viên đạn găm.
“Em phải làm sao đây? Uông Hy Vấn...em phải làm sao đây?”
Hắn nhìn cô chiều chuộng:
“Tôi không muốn nhìn thấy em khóc!”
Cô gật gật đầu, lau nước mắt nhem nhuốc.
Hắn bỗng nắm lấy tay cô, nói:
“Em có biết vì sao tôi kiên quyết nói Tiểu Vũ không phải là con của tôi không?”
Cô lắc đầu.
Hắn nói tiếp:
“Vì tôi không có khả năng có con!”
Cô như không tin vào tai mình, cô sợ hãi nói:
“Không thể như thế được!”
“Đúng vậy, tôi từng bị thương rất nặng, sau đó vác sĩ chẩn đoán tôi...không thể có con... Nhưng Hồng Thất, Tiểu Vũ...là...kì tích...của chúng ta!”
Cô khóc ướt cả mặt, nhìn vết thương chồng chất của hắn mà cô vô cùng đau đớn thống khổ.
Hắn đột nhiên bảo cô vào trong lấy giúp hắn một ly nước. Cô đứng dậy và cố bước đi ngay.
Bên ngoài, hắn dùng điện thoại để gọi đến sở cảnh sát tự thú.
Hắn không điên, nhưng hắn không muốn ai đau khổ vì hắn, đặc biệt là cô.
Mưa vẫn rơi không ngừng.
Cô bị thương ở đùi, nếu không chữa trị sớm, chắc chắn sẽ để lại di chứng về sau.
Hắn hoàn toàn không có chút sợ hãi với cái chết.
Lúc cô đi ra ngoài, cô ngồi xuống cạnh hắn. Cô vừa nắm lấy cánh tay hắn, khi cơn mưa bên ngoài vẫn như nức nở, cô chẳng còn biết lý trí của bản thân có tồn tại không, cô như nằm mơ về một khung cảnh hạnh phúc, cô và hắn trong một căn nhà nhỏ có ràng rào trước cửa, nơi đó có ba chiếc ghế một cái bàn, cô và hắn cùng nuôi lớn Tiểu Vũ, sống một đời lương thiện, cùng nhau thức dậy ngắm mặt trời mọc lặn.
Chẳng biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, khi cô tỉnh dậy, đã là mấy ngày hôm sau đó.
Mặt trời chiếu thẳng vào trong phòng bệnh viện, làm cho cô bị lóa mắt.
Tô Yến Thâm phát hiện cô tỉnh lại, anh gọi bác sĩ, nhưng bị cô cản lại, cô hỏi:
"Uông Hy vấn, sao rồi?"
Tô Yến Thâm yên lặng, sau đó, nhìn ra cửa sổ:
"Anh ta mong em phải thật mạnh mẽ!"
Hồng Thất nắm chặt ga giường, xúc động cố đứng lên khỏi giường bằng đôi chân bị băng bó:
"Không...phải chứ? Anh ấy, vào tù...hay...?"
"Anh ta...vì vết thương quá nặng, lại mất máu quá nhiều, đã không thể..."
Cô không biết nữa, lúc này trong lòng cô đau đớn vô cùng, giống như bị một con dao cứa vào từng chút từng chút, vụn vỡ, rời rạc, cô không biết nữa.
Theo phán quyết của tòa án, mọi tài sản của Uông Hy Vấn đều xung vào công quỹ và đền bù tổn thất cho các nạn nhân.
Yô Yến Thâm vì tội che giấu tung tích tội nhân mà nhận án tù 3 năm.
Hồng Thất trong giai đoạn có con nhỏ, tránh án 2 năm, sau đó vẫn phải nhận một mức án chính đáng.
Đến cuối cùng, mọi thứ lại quy về quỹ đạo ban đầu của nó.
Một tháng sau...
Một ngày giữa đông có ánh nắng một cách đầy kì tích, cô đẩy xe nôi em bé có Tiểu Vũ cùng Kid bước xuống xe hơi, hướng về nơi mặt trời đang mọc đầy ấm áp trên biển, không khí lành lạnh, gió thổi nhẹ nhàng.
Năm nay không có tuyết rơi, đáng nhẽ ra trong thời điểm này của những năm trước, tuyết đã phủ trắng cả thành phố này. Năm nay, cô không còn bị kiềm hãm trong lòng bàn tay của ai khác nữa, nhưng cô không rõ kết quả ngày hôm nay có phải là điều cô mong đợi?
Mặt trời mọc dần lên, chiếu rọi mọi thứ bằng ánh sáng ấm áp, phủ lên mọi vật một loaị sức sống, Hồng Thất nhắm mắt, nước mắt chợt trượt dài trên má, lòng cô yên ổn kì lạ, cô chợt nhớ đến Uông Hy Vấn, mọi nơi trên thế giới này hắn đều có thể đến được, nhưng thứ hắn muốn có chỉ là sự yên bình bên lòng mẹ biển cả.
Đôi mắt màu xanh, hắn là kết quả của một nghiệt duyên, vậy nên chỉ có thể kết thúc trong một loại nghiệt duyên.
Cô khẽ liếc nhìn Tiểu Vũ, đôi mắt màu xanh đang nhìn cô, đôi mắt của Uông Hy Vấn.
Ngày 11 tháng 12 năm 2008, Hồng Thất kết thúc những năm tháng trả giá cho hành động phạm pháp của mình, cô cùng Tiểu Vũ lên máy bay, sang Nga, đời này, cô sẽ không bao giờ quay về Trung Quốc lần nào nữa.
Trong tay cô khi ghé thăm biển Đen, cô mang theo tro cốt của Uông Hy Vấn, cùng Tiểu Vũ thả trôi tro tàn xuống lòng biển sâu.
Trên đời này, có thứ gọi là hồi ức, không bao giờ biến mất.
“Chẳng phải tôi từng nói, em là sở hữu của Uông Hy Vấn này, vậy, đứa trẻ mà em sinh ra, đều là con tôi!”
Đằng sau cô, Dung Hoa vừa rời khỏi Uganda, trong tay kéo vali, nhìn Hồng Thất, trong lòng Dung Hoa chợt nhớ lại năm cả hai 17 tuổi, khao khát hạnh phúc, bồng bột và ngây thơ, năm năm tháng tháng kéo dài, tất cả cũng dần thay đổi.