Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người

Chương 38: Một chút tin tức




Những ngày an yên cùng Thần Vũ, Hồng Thất gầy đi rất nhiều vì bận rộn, vừa chăm sóc cho đứa bé, vừa phải làm việc, đã có lúc Hồng Thất rất mệt mỏi, nhưng nhìn sự lớn lên của tiểu Vũ, cô thấy rất vui.

Đầu tháng 10 có hôm mưa, Hồng Thất đang ở trong nhà thì có người gõ cửa. Lúc mở cửa ra cô nhìn thấy dì Mai và tiểu Tuyết ướt sũng nước mưa. Cô hốt hoảng đưa họ vào nhà rồi tìm tạm một vài bộ quần áo cho họ thay.

Mọi chuyện ổn thỏa, cô và hai người họ ngồi xuống ghế nói chuyện.

Hồng Thất vội hỏi:

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Dì Mai uống một ngụm trà nóng, nói:

"Có người muốn truy sát chúng tôi!"

Hồng Thất hoảng hốt:

"Còn có chuyện này ư? Nhưng dì và Tiểu Tuyết chưa từng đụng chạm đến ai, sao lại..."

Tiểu Tuyết cũng hoang mang đáp:

"Tôi cũng không biết vì sao, nhưng họ ráo riết tìm ra chúng tôi!"

Hồng Thất nghĩ mãi cũng không ra, dì Mai và Tiểu Tuyết dù sao cũng chỉ là một trong số những người làm ở Thương thành, không tới mức bị giang hồ truy sát.

Tạm thời Tiểu Tuyết và Dì Mai sẽ ở lại nhà cô, vì điều này mà áp lực kinh tế càng ngày càng đè nặng.

Hồng Thất phải đến bệnh viện làm một số kiểm tra, phải đem Tiểu Vũ để bác sĩ theo dõi bé.

Chiều mùa thu trời trở lạnh, cô khoác áo khoác dày, đẩy xe em bé vào bệnh viện. Giữa nơi đông đúc như thế này, người người qua lại, trong lòng của Hồng Thất sản sinh một loại cảm giác lạc lõng cùng cô đơn.

Hồng Thất hoàn tất một vài nhiệm vụ của sản phụ, cô được khám xong, cô y tá cũng bế tiểu Vũ vào phòng khám nhi.

Hồng Thất ngồi bên ngoài chờ khá lâu, cô bắt đầu đi dạo ở khuôn viên bệnh viện.

Giữa đường, cô bị ai đó bịt mắt kéo đi vào một góc tường.

Trong lúc hoảng loạn, cô xuýt kêu cứu, nhưng chỉ một cái liếc nhìn qua đôi mắt của hung thủ, cô đã im bặt.

"Anh xuất hiện ở đây, cảnh sát sẽ bắt anh đấy!"

Uông Hy Vấn bịt khẩu trang đen kín mít chỉ lộ ra đôi mắt, đội mũ đen, khoát áo khoát dày màu đen dài chấm đầu gối, mọi thứ che giấu đi diện mạo của hắn. Nhưng với cô, cô vừa nhìn đã nhận ra hắn.

Hắn nhìn cô, bất chợt ôm cô thật chặt, nói bằng giọng khàn khàn:

"Em không sao chứ?"

Cô lắc đầu:

"Không sao!"

Hồng Thất kéo hắn ra, nhìn thẳng, chẳng biết từ khi nào nước mắt lại rơi xuống.

"Anh trở lại đây làm gì?"

"Tôi nhớ em!"

Cô nhìn hắn, trong đôi mắt màu xanh biển kia ánh lên hi vọng và niềm tin rực rỡ.

Cô nhón chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn, ngay lập tức hắn đáp lại cho cô, nụ hôn đó không vội vã, không chiếm đoạt, hoàn toàn nồng nhiệt, bi ai, cô còn nếm cả vị đắng chát của nước mắt.

Cô cũng nhớ hắn, thực sự... rất nhớ hắn.

Mưa bắt đầu đổ xuống, không khí trầm xuống.

“Anh đang ở đâu?” Cô hỏi, lấy một chiếc ô màu đen từ trong túi xách đưa cho hắn.

“Em yên tâm...mọi chuyện, sẽ ổn thôi.”

Nói rồi hắn quay đi, nhưng cô kịp kéo tay hắn lại:

“Em muốn đi cùng anh, chúng ta sẽ sống cùng nhau được không?”

Khép nhẹ mi mắt rũ rượi, Uông Hy Vấn nắm chặt lấy tay cô, nói:

“Được!”

Hắn che ô, đi khỏi đó. Để lại Hồng Thất đang thẫn thờ nhìn góc lưng đơn độc của hắn đang dần khuất trong màn mưa.

Cô quay về khoa nhi, nhận lại em bé và ra về.

Mưa bên ngoài ngày một lớn, bóng cây nghiêng ngã, cô đón taxi về nhà.

Dì Mai đã nấu sẵn một nồi cháo gà rất bổ dưỡng, chờ Hồng Thất trở về.

Hơn 5h chiều, tan tầm, xe cộ lưu thông rất đông, xe taxi mà Hồng Thất gọi cũng bị kẹt trên đường quốc lộ.

Ở nhà, giữa chiều mưa, Tô Yến Thâm đến. Dì Mai nhìn thấy Tô Yến Thâm có chút khó xử nhưng vẫn mời anh vào nhà chờ.

Thần Vũ trong vòng tay của Hồng Thất vẫn ngủ say cho đến khi về nhà.

Cô đi vào nhà, dì Mai đang ở trong bếp còn Tô Yến Thâm đang ngồi trong phòng khách.

“Anh nghe nói, Uông Hy Vấn xuất hiện ở gần đây, còn bị băng nhóm xã hội đen tấn công!”

Hồng Thất đem Thần Vũ đặt vào trong nôi, ngồi xuống ghế, hấp tấp nói:

“Sao anh biết? Uông Hy Vấn, anh ấy có bị thương không?”

Tô Yến Thâm lắc đầu:

“Anh không rõ! Nhưng có lẽ, cảnh sát sẽ tìm em để hỏi việc này!”

Hồng Thất ngẩn người, cô chợt nhớ đến hình ảnh Uông Hy Vấn lúc ra đi. Không! Cô không thể cứ thế này.

“Em sẽ đi tìm anh ấy!”

Tô Yến Thâm liền ngăn cản:

“Dù anh và hắn ta không hề có mối quan hệ tốt, nhưng anh biết, em yêu anh ta! Hồng Thất, hãy nghe anh nói, nếu bây giờ em đi, cảnh sát sẽ theo dõi em, sau đó tìm ra Uông Hy Vấn!”

Hồng Thất lắc lắc đầu, mắt cô cay cay, nói:

“Em không muốn như thế này. Tô Yến Thâm, anh có cách nào không?”

Tô Yến Thâm trầm mặc một lúc rồi đáp:

“Chỉ có thể án binh bất động!”

Hai tay cô vò đầu bế tắc, không còn cách nào ư? Ngày hôm nay, hay ngày mai, chẳng ai có thể thay đổi hay sao?

Cả đêm hôm đó, Hồng Thất cứ nhìn cửa sổ mãi. Cô có thể cùng hắn và Tiểu Vũ bỏ trốn không? Rồi cả ba sẽ đến một nơi chẳng ai biết Uông Hy Vấn là ai hay Hồng Thất là ai, sống một đời bình bình an an.

Đúng như lời Tô Yến Thâm nói, mấy ngày sau liền có giấy mời Hồng Thất từ cục cảnh sát đến làm việc. Cô buộc phải đến, nhưng cô nói cô chưa từng gặp Uông Hy Vấn kể từ khi hắn bỏ trốn. Cô biết, điều này cô làm cũng chính là phạm pháp.

Cuối tháng 10.

Thời gian trôi qua quá nhanh, Hồng Thất như không thể định hình được đã bao nhiêu chuyện đã trải qua.

Còn 15 ngày nữa đến sinh nhật của cô.

Cô vẫn nuôi một kế hoạch trong lòng. Đêm qua, cô gặp được Thẩm Dịch Đình, anh ta tiết lộ nơi Uông Hy Vấn đang lẩn trốn và thương thể của Uông Hy Vấn.

Đêm nay, Hồng Thất bắt đầu xếp quần áo và vật dụng của tiểu Vũ vào một túi đồ nhỏ. Cô giấu nó kĩ vào một góc trong tủ đồ. Hôm sau, cô chẳng nói gì với ai.

Cách sinh nhật cô 12 ngày.

Đêm hôm nay cô mặc ấm cho Tiểu Vũ, sau đó âm thầm ra đi.

Cô lái xe đến một vùng ngoại ô nhằm đánh lạc hướng cảnh sát. Sau đó, cô thuê một chiếc xe máy để đi đến biên giới, lần này, cô sẽ vượt biên.

Con đường này, cô đã từng đi cùng hắn, nhưng lần này, cô chỉ đi một mình. Đêm tối đáng sợ, tiểu Vũ vẫn ngủ say.

Gần sáng, cô chỉ mới đi được một chút. Lần đó, là hắn dẫn cô đi, nên cô không chú ý lối đi nhiều, vả lại, ban đêm sẽ làm cô bị đánh lừa. Thẩm Dịch Đình hôm trước nói sẽ đón cô ở trong rừng này nhưng bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Hồng Thất trong lòng vừa lo lắng vừa sợ hãi. Cô rất lo cho Uông Hy Vấn, nhưng cũng rất sợ mình bị lạc trong khu rừng này.

Hồng Thất vẫn kiên trì đi tiếp, tiểu Vũ rất ngoan ngoãn ngủ trong lòng cô mà không quấy khóc một chút nào. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt màu xanh dương của Tiểu Vũ thì cô lại như được cổ vũ, nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi đi tiếp.

Đi rất lâu, Hồng Thất mệt mỏi nằm xuống một mỏm đá, nhìn lên trời thu thấp quang đãng, không khí lành lạnh.

Cô cố đi tiếp, nhưng đi mãi vẫn chẳng thấy lối ra, lúc này không còn thức ăn hay nước, cô thật sự rất đói và khát.

Nửa đêm, cô ngất đi.

Thẩm Dịch Đình và Trịnh Thiên nửa đêm rọi đèn pin đi tìm cô.