Hôn Nhân Máu: Gặp Gỡ Ác Ma Đội Lốt Người

Chương 32: Một chút hoài niệm




Hồng Thất còn nhớ rất rõ, đêm trời đầy tuyết, Uông Hy Vấn dẫn cô vượt biên sang Cam – pu – chia, trời rất lạnh, nhưng lòng cô thì vô cùng ấm áp.

Nửa đêm, cô đột nhiên thức giấc, cô đi sang phòng làm việc của hắn vì giờ này hắn vẫn chưa về phòng. Bước vào trong, cô nhìn thấy hắn nằm gục đầu xuống bàn bèn lấy áo choàng ấm khoác lên người hắn.

Nhưng khoác nửa chừng thì hắn thức giấc, bẻ ngoặt cổ tay cô, uy hiếp:

“Ai? Là người của Bạch Vu?”

“Là tôi!” Cô đáp.

Hắn liền buông tay ra, hơi bất ngờ, nhưng hắn cũng không nói gì.

Cô chợt hỏi:

“Sao anh không về phòng? Làm việc muộn đến ngủ quên trên bàn!”

Hắn nhướn vai:

“Trên đời này đối với tôi có hai thứ quan trọng: một là nụ cười của người tôi yêu, hai là gia sản của cha.”

“Vậy...anh đã có hai thứ ấy chưa?”

Hắn vội kéo tay cô, làm cô ngã vào lòng hắn, khẽ vuốt gò má cô:

“Còn thiếu mỗi nụ cười! Em cười tôi xem nào. Tôi thích người phụ nữ của tôi vui vẻ trong chính sự bảo bọc của tôi.”

Cô nhìn hắn, chớp mắt, cười nhẹ:

“Đã được chưa!”

Bất chợt hắn vươn tay xoa tóc cô, hỏi khẽ:

“Sao em cắt tóc giống con trai vậy?”

(Tác giả: Hồng Thất cắt tóc tomboy đấy các tình yêu ạ!)

Cô hơi nghiêng đầu:

“Vậy vì sao đàn ông lại thích những cô gái có mái tóc dài, mềm?”

Hắn cười, nhéo mũi cô tinh nghịch:

“Nhanh nhảu thật đấy!”

Cô như say, có chút mơ hồ mà xuất hiện kì vọng có được hôn nhân hạnh phúc, mà cuộc hôn nhân ấy chính là của cô và hắn.

Nửa đêm, cô đột nhiên thức dậy, nhìn hắn nằm bên cạnh, yên bình, bất giác trong lòng cô chợt có ý nghĩ đầy ích kỷ. Cô muốn hắn không được tiếp tục phạm pháp mà cùng cô chung sống đơn giản một đời.

Một tháng sau, hắn đi một chuyến cả tuần mà không về.

Ở biệt thự, cô âm thầm gọi điện thoại cho Tô Yến Thâm để hỏi thâm tình hình.

Tín hiệu truyền đi một lúc, Tô Yến Thâm nhấc máy:

“A lô, ai vậy?”

Hồng Thất nhìn ra cửa sổ, đêm lạnh xuống, trời đổ cơn giông. Cô nói:

“Là em. Anh ổn không? Anh đã về nhà chưa?”

Tô Yến Thâm liền đáp:

“Anh ổn. Anh về nhà rồi. Em yên tâm, cảnh sát sẽ sớm bắt Uông Hy Vấn. Họ đang truy tìm những chứng cứ để buộc tội anh ta.”

Cô hít một hơi:

“Em biết rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe...”

“Em đang nói chuyện với ai? Tô Yến Thâm sao?” Giọng Uông Hy Vấn vang lên sau lưng cô khiến cô lạnh lẽo.

Cô bất chợt tắt điện thoại, quay sang nhìn Uông Hy Vấn, trống ngực đập thình thịch, lắc đầu:

“Xin anh, tôi không...”

Hắn lao đến, ném vali ngã xuống sàn, nắm chặt lấy cổ tay cô:

“Tôi đi hơn tuần nay, em không hề gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Tôi vừa về liền bắt gặp em gọi điện thoại cho nhân tình.”

Cô lắc đầu:

“Không phải vậy. Tôi không phải...”

Hắn hôn cô, chặn ngay sự giải thích cuối cùng của cô.

Hắn điên cuồng hôn cô, đẩy cô ngã xuống giường, rồi vội vã siết lấy eo cô, xé toạc một phần váy, hắn tức giận nói:

“Tôi sẽ đánh dấu em, em là của tôi.”

Nói rồi hắn mở ngăn kéo, lấy ra một con dao nhỏ nhưng sắc, kèm chặt người cô rồi dùng đai nịt trên người hắn trói chặt.

Cô hốt hoảng van xin hắn:

“Đừng. Đừng mà!”

“Nói đi. Nói rằng em yêu tôi...xin em!”

“Đừng...như vậy!”

Nhưng hắn dường như không quan tâm lời lẽ van xin của cô, khắc lên eo cô cụm từ:
問題
( Wèntí: Vấn)

Từng nét, từng nét một, cô chỉ thấy đau đớn cùng cực, mồ hôi vã ra như tắm, dù đó chỉ là những nét cắt cạn, nhỏ, nhưng máu vẫn chảy ra, nhuộm đỏ phần váy của cô.

Hoàn thành, hắn ném con dao, con dao va vào ly thủy tinh, làm ly thủy tinh ngã xuống vỡ tan. Hắn cắn chặt răng, hỏi:

“Em có còn dám gọi điện cho nhân tình không?”

Cô bật khóc, bật khóc như mưa, uất ức hỏi:

“Vậy sao anh không giết tôi đi?”

Hắn giật bỏ đai nịt đang trói cô rồi bóp cổ cô, nâng lên cao:

“Em tưởng tôi không dám? Đừng nghĩ em đang mang thai con tôi thì tôi sẽ không dám làm gì em!”

“Vậy... anh cứ tự...nhiên!” Cô nói nhưng cổ họng thì nghẹn ứ.

Hắn thở hắt, buông tay thả cô ngã xuống, rồi quay đi, lững thững ra khỏi phòng, khi hắn đi qua bàn đặt giữa phòng, hắn giẫm phải những mảnh vỡ thủy tinh lúc nãy, thế nhưng hắn như không đau chút nào, đi thẳng ra cửa, trên sàn in vô vàn bàn chân máu.

Cô ngồi quỵ dưới sàn nhà, nước mắt chảy đầm đìa gò má, hôn nhân gì chứ? Hôn nhân không hạnh phúc? Cô không muốn, cô không muốn. Nhìn chiếc váy trên người nhuốm máu, cô đau đớn ngã gục xuống sàn nhà.

Đúng lúc ấy, Tiểu Tuyết xô cửa chạy vào, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi hoảng hốt:

“Hồng Thất, cô có sao không?”

“Bụng...tôi....tôi đau quá!” Hồng Thất ôm chặt lấy bụng mình, cảm giác này, thật giống với lần trước, đứa trẻ của cô...thật không ổn rồi.

Tiểu Tuyết hoảng hồn, vội đỡ cô đứng lên, vừa lúc ấy, Tiểu Tuyết cũng kịp nhìn thấy máu chảy xuống chân Hồng Thất thành một đường dài, đỏ tươi.

Tiểu Tuyết đỡ cô ngồi lên giường rồi lao ra cửa, chạy đến thư phòng của Uông Hy Vấn, nhìn thấy hắn, cô liền gấp gáp nói:

“Phu nhân...phu nhân... không xong rồi!”

Uông Hy Vấn nhíu mày, hỏi:

“Sao cơ?”

“Phu nhân...phu nhân chảy rất nhiều máu.”

Vừa nghe hết câu, Uông Hy Vấn đã xô cửa chạy đến phòng Hồng Thất.

Lúc mở cửa phòng ra hắn đã nhìn thấy cô ngất đi trên giường, hắn vội bế cô ngay lập tức đến bệnh viện.

Tóc cô bết vào má ướt đẫm mồ hôi. Trong mê man, cô níu lấy gấu tay áo hắn, thì thầm:

"Xin lỗi...tôi xin lỗi."

Mỗi lần như vậy, trong lòng hắn lại thấy nhói. Hắn đã làm gì thế này, hắn thật sự điên rồi. Nếu cô và đứa bé này xảy ra chuyện gì, hắn sẽ hối hận cả đời.

Thẩm Dịch Đình vừa lái xe vừa nhìn qua gương chiếu hậu, trông thấy Hồng Thất, trong lòng vô cùng đau đớn. Anh thực không hiểu nổi, vì sao đêm hôm ấy cô không đi cùng Tô Yến Thâm mà lại quay về để làm gì?

Phòng cấp cứu sáng đèn.

Uông Hy Vấn gục đầu, rồi hắn vội vã đi ra xe, hắn không có đủ dũng khí ở lại đây.

Lái xe một mạch về nhà, hắn lao vào phòng cô, máu ở khắp nơi, hắn dường như quên mất, bàn chân hắn cũng đang chảy máu không ngừng vì bị mảnh thủy tinh đâm vào. Trên giường, ga giường nhàu nhĩ, máu cũng loang lổ, dây nịt của hắn cũng rơi vãi trên giường. Cảm giác tội lỗi, sợ hãi bỗng vây quanh hắn. Hắn mở ngăn kéo, lấy ra một tấm hình cũ, trong hình có hình ảnh của một cô gái nga vô cùng xinh đẹp. Người đó không ai khác chính là mẹ của hắn.

Bao nhiêu năm nay, hắn không bao giờ để ai biết chuyện hắn luôn giấu hình của mẹ.

Năm đó, trong một lần đi nhặt bóng trong vườn, hắn vô tình nghe được những chuyện cũ từ lời của hai cô tạp vụ.

Hắn khi ấy đã rất hận cha mình, hắn không hiểu sao cha hắn lại đối với mẹ như vậy.

Đó giống như một con thú đang yêu vậy. Nếu như bình thường, nó sẽ vô cùng cưng chiều người mà nó yêu thương. Nhưng thú có tính chiếm hữu vô cùng cao, một khi có sinh vật nào dám tranh giành người chúng yêu thương thì sẽ sẵn sàng nhận lấy cơn thịnh nộ khủng khiếp. Không những làm hại tình địch, chúng còn làm hại cả bạn đời của mình. Bởi vì phần “con” trong “con người” này sẽ trỗi dậy như một bản năng, mà ai cũng có mặt xấu này.