Trải qua ngày tháng yên bình ở Thương Thành ít lâu, Hồng Thất cũng ổn định tâm trạng lại một chút, cố gắng tìm ra bằng chứng phạm tội của Uông Hy Vấn. Trong lòng cô chỉ muốn đem tội ác của hắn phơi bày trước pháp luật.
Có một hôm, Uông Hy Vấn về rất muộn, lại đúng dịp những ngày chứng mất ngủ quay về tìm Hồng Thất. Hơn 1 giờ sáng mà cô không ngủ được bèn xuống giường, định lấy một ít sữa nóng uống cho ấm bụng, may ra còn có cơ hội ngủ được một chút. Lúc cô xuống lầu bỗng bắt gặp Kid đang ngủ.
Thấy cô, chú chó liền ngồi dậy ngoắt đuôi vui mừng. Mấy ngày gần đây cô quả nhiên rất ít quan tâm chăm sóc Kid, chủ yếu là do quản gia trông nom. Lúc ở Nga thì có có dì Mai, bây giờ về đây còn có Tiểu Tuyết, chú chó này cũng không đến nổi bị bỏ đói.
Nhưng càng nhìn chú chó, cô càng thấy đau lòng. Cô đang làm gì? Cô không biết nữa. Sống như thế này, cũng chẳng phải là điều cô mong muốn. Trong lòng cô vẫn luôn không yên ổn.
Cô xuống lầu, ngồi xuống góc bên cạnh cầu thang. Chú chó cũng ngoan ngoãn nằm xuống một góc. Cô chẳng biết vì sao mình lại khóc, lòng cô đau như cắt. Trải qua bao nhiêu chuyện ấy, rốt cuộc thứ cô cần là gì? Chẳng thể thể hiểu được bản thân, cô dường như chẳng còn mục đích sống nữa.
Bên ngoài gió thổi xào xạc, khóm hoa trong vườn cũng rung rinh theo từng đợt gió lay. Bất chợt bụng cô đau dữ dội, cô hoảng hốt gọi dì Hoa và Tiểu Tuyết nhưng không hề có tiếng đáp lại. Cô cố đi đến nơi có điện thoại bàn bên cạnh bộ ghế phòng khách, cô nhấn số.
Nhưng cô chợt thấy đầu óc tối sầm lại, rồi ngã gục từ lúc nào.
Uông Hy Vấn mở cửa chính, bên trong đèn tắt ngấm, chỉ có chú chó đang đứng ở đó.
Chú chó sủa lớn, bắt đầu cắn vào ống quần hắn kéo hắn đến bên cạnh nơi Hồng Thất bị ngất.
Hắn vừa nhìn thấy Hồng Thất đang nằm trên nền đã hoảng hốt đỡ cô dậy, đem cô ra xe và đến bệnh viện ngay lập tức.
Hắn vừa lái xe vừa nhìn cô, trên chiếc váy ngủ màu trắng, nổi bật vết máu đỏ tươi chói mắt.
Hắn vội vã bế cô vào bệnh viện giữa đêm khuya, bác sĩ trực vội liên hệ với các bác sĩ y tá cấp cứu ngay lập tức.
Uông Hy Vấn ngồi bên ngoài ghế chờ, trên áo sơ mi trắng dính đầy máu đỏ. Hắn gục đầu, tay vẫn còn run rẩy, trên đời này, hắn chưa từng biết run sợ là gì, dù là giết người hay những gì khủng khiếp hơn nữa nhưng...chưa từng có cảm giác như ngày hôm nay, sợ hãi, hắn thực sự rất sợ hãi.
Phòng cấp cứu vẫn sáng đèn, không biết sau bao lâu nữa mới mở ra.
Cửa phòng mở ra, bác sĩ đi ra, hỏi:
"Ai là người nhà của bệnh nhân!"
"Tôi!"
Bác sĩ nhìn hắn:
"Hóa ra là ngài Uông. Trong kia...chắc là phu nhân?"
Hắn nhíu mày, chỉ hỏi:
"Cô ấy sao rồi?"
"Tạm thời phu nhân không sao. Nhưng cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, cái thai trong bụng sẽ... không giữ được!"
"Tôi biết rồi!"
Uông Hy Vấn không ngờ, Hồng Thất lại mang thai. Hắn những ngày gần đây rất ít để tâm cô, đúng là không nhận ra cô có sự thay đổi.
Nhưng làm thế nào cô lại mang thai? Hắn vẫn chưa thể xác định được, hắn thực sự cần kết quả khám bệnh thật sớm.
Lát sau, cô được chuyển sang phòng hồi sức.
Uông Hy Vấn thức nguyên một đêm chờ cô tỉnh lại.
-----
Sáng hôm sau, Hồng Thất tỉnh lại, cả người đau nhức. Uông Hy Vấn thấy cô thức dậy liền hỏi:
"Có thai sao không nói với tôi?"
Cô ngẩn người, nói:
"Cũng không phải chuyện quan trọng."
Hắn nhíu mày, vung tay hất đổ ly nước trên bàn xuống, nói:
"Vậy em nghĩ chuyện gì là quan trọng? Đó là con em, cũng là con tôi!"
Cô im lặng, nghiêng đầu không nói.
Uông Hy Vấn rót một chút nước, bưng bát chao yến thơm nức đến, nói:
"Em ăn đi!"
Cô vẫn nghiêng đầu, không chịu ăn.
Hắn nghiêm giọng:
"Em có nghe tôi nói không?"
Nói rồi hắn nhất quyết đỡ cô ngồi dậy và dựa vào cánh tay hắn, một tay kia múc cháo bón cho cô.
"Tôi không muốn ăn!"
"Đừng ép tôi cưỡng chế em!" Hắn gằn giọng.
Cô cuối cùng vẫn phải ăn hết bát cháo.
Uông Hy Vấn đi ra ngoài, đúng lúc gặp Dung Hoa cũng đến bệnh viện.
Sau khi biết Hồng Thất nhập viện, Dung Hoa cũng đến thăm.
"Cậu có biết, năm đó tớ không chịu đi với cậu là vì sao không?" Dung Hoa hỏi.
"Tớ không biết." Hồng Thất đáp.
"Tớ yêu Uông Hy Vấn! Tớ dùng hơn 6 năm ở bên cạnh hắn, từ bỏ gốc gác, danh dự, lòng tự tôn của mình để chỉ hy vọng một ngày được hắn để trong mắt. Còn cậu, cậu đi 5 năm, không một lời nhắn, không chút tin tức, lấy lí do gì lại có thể ở bên hắn, hơn nữa còn có thể làm vợ hắn, mang thai con của hắn?"
Hồng Thất nhìn Dung Hoa, xót xa hỏi:
"Nhưng cậu không hỏi tớ có hạnh phúc không?"
Dung Hoa cười trừ:
"Có được đã là tốt rồi. Đúng rồi! Sắp tới, tớ sẽ không ở đây nữa. Tớ sẽ đi một chuyến đến Uganda làm tình nguyện viên chăm sóc trẻ em."
Hồng Thất thở dài, nhìn ra cửa sổ:
"Tự do, có lẽ là điều hạnh phúc nhất, không phải sao? Có điều này, tớ muốn nói, một đời này, chỉ toàn yêu hận đan xen, trốn đến nơi nào đi chăng nữa cũng không thoát được."
Dung Hoa ngẩn người một lát rồi ra về, trước khi đi không quên nói:
"Sống hạnh phúc đi."
--- -------
Uông Hy Vấn hằng ngày chăm sóc cô rất tỉ mỉ, từ lúc cô xuất viện về nhà, không ngày nào hắn bỏ bê cô.
Tháng tư, không khí nóng dần lên.
Uông Hy Vấn đi về nhà lúc 8h tối, vừa về đến đã thấy cô chờ hắn ở phòng khách. Nhìn thấy cô hắn liền hỏi:
“Sao em không đi nghỉ ngơi?”
Cô đáp:
“Tôi muốn đi Cam – pu – chia!”
“Sao lại muốn đi đến đó?” Hắn hỏi.
Cô hơi cúi đầu, đáp:
“Tôi muốn tìm lại chút kí ức. Tôi cũng muốn quay lại căn nhà gỗ đó!”
“Được! Sẽ về!” Hắn đáp chắc nịch.
Cô im lặng đi lên lầu.
Hắn nhìn theo cô, trong lòng trống vắng. Lát sau, hắn lại trở về phòng mình, bất giác nhớ tới tờ giấy đăng kí kết hôn kia. Rõ ràng chỉ cần nộp nó cho luật sư, sau một vài tuần, cô và hắn đã là vợ chồng, nhưng hắn không sao làm được. Vì sao? Hắn không muốn cưỡng ép cô, hắn muốn một ngày cô gật đầu đồng ý lấy hắn một cách tự nguyện nhất.
Cất tờ giấy vào hộc tủ, hắn gục đầu lên bàn. Bên ngoài, hương hoa bay khắp biệt thự.
“Trên đời này, vốn dĩ cái hai loại say, một là say rượu, hai là say vì điên. Say rượu lại có hai loại, một là say vì rảnh rỗi uống quá chén, hai là say để đời bớt chênh vênh. Khi ấy, tủ rượu cũng như em, xinh đẹp lấp lánh, nhưng đa phần chính là cướp lấy tâm tư của con sâu rượu này.”