Trong giấc mơ của Hồng Thất, cô lại nhìn thấy mẹ cô, cha ruột cô, họ đang mỉm cười hạnh phúc.
Rồi một đóa hoa anh túc xuất hiện, nó tự bốc cháy, cô sợ hãi vì bản thân đang bị bông hoa đó nhốt lại, cô gọi cha mẹ, nhưng chẳng ai nghe cô gọi cũng như đến cứu cô.
“A!”
Hồng Thất tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng, máy đo nhịp tim, ống truyền ôxi, tất cả đều ở xung quanh cô.
Y tá nhìn thấy cô tỉnh lại liền chạy ra ngoài gọi bác sĩ.
Lát sau, họ làm hàng loạt kiểm tra trên người cô.
Nhưng ngoài bác sĩ y tá, không có ai ở cạnh cô. Cô định cất tiếng hỏi bác sĩ về tình trạng của đứa trẻ nhưng cổ họng cô như không thể phát ra bất kì thanh âm nào.
Khi cô được tim thuốc an thần rồi ngủ thiếp đi, Uông Hy Vấn mới xuất hiện. Bác sĩ chuyên tâm dặn dò hắn:
“Ngài Uông! Lần này ngài thật quá đáng rồi. Chẳng phải tôi đã nói, phu nhân đã rất yếu, đứa bé có thể không giữ được. Vậy mà... Lần này chính là nhớ phúc của tiểu thư mà đứa trẻ tạm thời giữ được. Nhưng thai kỳ sau này sẽ hoàn toàn trải qua trên giường bệnh.”
Uông Hy Vấn trầm mặc gật đầu.
Hắn đứng giữa nơi nặc mùi thuốc này không khỏi sợ hãi.
Năm đó, Diễm Tâm được đưa vào viện, thân thể đã chẳng còn nơi nào lành lặn.
Sau cấp cứu, cô gái tỉnh lại trong trạng thái sợ hãi tất cả, ngay cả Uông Hy Vấn.
Rồi không bao lâu sau, nhân lúc Uông Hy Vấn không để ý, cô trốn chạy lên sân thượng bệnh viện, gieo mình xuống.
Mỗi lần tới bệnh viện, hắn liền ngay lập tức nhớ đến lần đó.
Hắn sống đến nay ba mươi mấy năm, duy nhất yêu hai người phụ nữ, một là Diễm Tâm, người thứ hai chính là Hồng Thất. Nhưng lúc nào cũng chính tay hắn làm tổn thương từng người.
Hắn có nhiều tiền, cổ phần, trái phiếu, hắn có biệt thự, xe hơi, có bất động sản, còn là chủ của một đường dây buôn ma túy, nhưng trước đến nay, hắn chưa từng cảm thấy hạnh phúc, trừ khi Hồng Thất mỉm cười.
Hắn quá đáng thương, đến mức chẳng còn lòng dạ mà thương yêu một người đúng cách.
Người nói hắn là nghiệt chủng, vì hắn có vẻ ngoài khác thường, là kết quả của cưỡng ép, là ác ma không tim không phổi, người người đều kinh hãi. Mà ác ma chẳng biết cách yêu một người.
Hai ngày sau, lúc này tình trạng của Hồng Thất đã ổn hơn.
Một tuần sau thì cô được đưa về nhà. Nhưng cô chưa một lần gặp được Uông Hy Vấn.
Thẩm Dịch Đình nói với cô, Uông Hy Vấn phải giải quyết một vài việc quan trọng.
Sống một mình trong Thương Thành, không ngày nào cô không nhớ đến Uông Hy Vấn.
Trong lần vượt biên sang Cam – pu – chia, hắn từng nói về cái lạnh ở Nga.
Cái lạnh đó quả nhiên khiến người ta cô đơn đến cùng cực.
Cô suốt ngày chỉ nằm trên giường, mệt mỏi, chán nản, cô chỉ muốn được đi ra ngoài, nhưng Thẩm Dịch Đình ngay lập tức ngăn cản.
Tháng năm, những cơn mưa chuyển mùa cũng có dấu hiệu xuất hiện.
Hôm đó cô đang cô đơn ngắm mưa, bất chợt cửa phòng mở ra, dáng người cao lớn tiến vào.
Cô ngửi ra mùi hương nam tính quen thuộc, vừa quay đầu lại đã bị Uông Hy Vấn hôn lấy.
Hắn thuần thục ép sát cô, chỉ hôn nhẹ, hắn ngay lập tức rời khỏi môi cô.
Hắn nâng cằm cô lên, ôn nhu hỏi:
“Gần đây em ổn không? Ăn được nhiều không? Không còn bị nghén nữa chứ?”
Cô bị hắn hỏi tới tấp thì ngay tức thì không biết phải trả lời, tim cứ đập thình thịch sợ hắn sẽ làm gì đó.
“Tôi...ổn!”
Hắn gật đầu, nói tiếp:
“Chuyện em muốn đi Cam – pu – chia tôi không thể thành toàn cho em rồi. Bởi vì
...”
Cô liền nói:
“Đứa trẻ sẽ bị thương tổn.”
Hắn hơi sững người một chút:
“Là lỗi...của tôi!”
Cô ngạc nhiên, hắn nhận lỗi? Uông Hy Vấn mà cô biết tình tình bá đạo chuyên chế, hôm nay, hắn nhận sai. Hắn thực thay đổi rồi?
“Giấy đăng kí kết hôn...anh vẫn chưa đem lên tòa.”
“Làm sao em biết?” Hắn ngạc nhiên.
“Tôi nhìn thấy nó trong phòng làm việc của anh.”
Hắn hơi lúng túng liền quay đi:
“Tôi cũng từng nói, tôi không thích cưỡng ép người khác.”
Cô nhìn ra cửa sổ, trong lòng ấm áp đến lạ, cô nói:
“Em muốn anh đưa em đi mua quần áo cho em và con!”
Hắn nghiêng đầu nhìn cô:
“Tạnh mưa, chúng ta sẽ đi.”
Hết mưa...
Hắn lái xe đưa cô đến trung tâm mua sắm .
Cô vô tư chọn một đống quần áo cho phụ nữ mang thai và em bé.
Nhưng đến khi ra xe, đã có một chuyện xảy ra. Một bình hơi thuốc gây mê tỏa ra trong khoang, bất thình lình làm cả cô và hắn đều thiếp đi.
Khi tỉnh lại, cô đã bị xích vào một cái trụ. Còn Uông Hy Vấn, hắn bị còng lên giá thành hình chữ thập.
Khi đèn sáng lên, người trong bóng tối xuất hiện.
Bạch Vu!
Hắn ta cười càn rỡ, cất giọng ồn ồn:
“Uông Hy Vấn, cậu không ngờ mình lại có ngày hôm nay?”
Uông Hy Vấn nhíu mày, dù trong trường hợp khó có thể bảo toàn tính mạng nhưng vẫn vô cùng can đảm nói:
“Bạch Vu, ân oán của tao và mày thì vẫn nên để tao và mày giải quyết, phụ nữ...vốn dĩ chẳng liên quan!”
Bạch Vu cười điên dại:
“Cha mày từng giẫm lên tay, đầu cha tao, nghiến răng nói: ‘Sự hành hạ tột cùng của con người đều xuất phát từ nhược điểm. Một khi nhược điểm bị phát hiện, nó sẽ là con dao sắc nhất giết chết bản thân kẻ ngu ngốc!’. Cha mày đã dựa lên điểm yếu của cha tao là mẹ mà uy hiếp, ép cha tao đem cả gia sản nhà họ Diệp dâng lên không thương tiếc, còn bắt cả mẹ tao...”
Nói đến đây, Bạch Vu dừng lại, tay nắm thành quyền, hàm răng va chạm vào nhau.
Hồng Thất chợt nhận ra điều khác lạ, chính là mắt của Bạch Vu cũng có màu xanh hệt mắt của Uông Hy Vấn.
Không phải chứ? Nhà họ Diệp trước kia ở Nga? Mẹ của Bạch Vu cũng chính là tiểu thư mà dì Hoa từng nói. Vậy, hai người lại là anh em cùng mẹ khác cha.
Bạch Vu gằn giọng, nói tiếp:
“Tao từng thề, dưới vòm trời, trên mặt đất này, Bạch Vu tồn tại sẽ không có Uông Hy Vấn.”
Nói rồi hắn ta tiến đến phía Hồng Thất bị trói, đôi mắt tà mị nhìn cô.
“Nếu bây giờ, tại đây, tao làm vấy bẩn người phụ nữ của mày, màu nghĩ thế nào?”
Uông Hy Vấn ngẩng đầu, trong lòng chợt lung lay, cất giọng:
“Mày giết thì giết tao, đừng tổn thương Hồng Thất!”
Hồng Thất nhìn sang hướng Uông Hy Vấn, chợt bắt gặp đôi mắt đầy kiên định của hắn.
Bạch Vu lại dùng chất giọng mỉa mai nói:
“Không phải là xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn, vậy mà mày cũng dám hi sinh tính mạng mày cho cô ta ư? Vậy thì tao càng phải...”
Hồng Thất chợt thấy một luồng hơi lạnh trượt qua sau lưng. Mấy ngày sức khỏe cô không tốt, bây giờ lại lâm vào hoàn cảnh thế này. Bất giác cô mệt lã mà ngất đi.
Bạch Vu mở trói, bế cô đến một góc, đặt cô nằm xuống.
Hắn còn nhớ năm hắn 20 tuổi, cô chỉ là cô bé nhỏ xíu. Hôm ấy trời đổ mưa, chính là mưa tháng năm như những ngày sắp tới, hắn bắt gặp cô đang đứng nhìn bánh bao hấp trong một quán ăn nhỏ. Cái lạnh của con mưa như làm tăng giá trị của sự ấm áp mà chiếc bánh bao mang lại.
Hắn chạy vào quán, gập người xuống hỏi:
“Em gái, em muốn ăn bánh bao không, tôi có thể mời em.”
“Nhưng ba mẹ em dặn không được ăn đồ người lạ cho!” Cô lí nhí đáp.
Bạch Vu mỉm cười, bảo:
“Em xem, ở nơi này đông người như vậy, tôi làm sao dám bắt em?”
Cô nghe cũng có lí, thế là ăn ngon lành chiếc bánh hắn mua cho. Thực ra, ý đồ ban đầu của Bạch Vu là bắt cóc Hồng Thất, nhưng khi nhìn đôi mắt trong trẻo của cô bé, hắn không làm được.