Hôn Luyến [ABO]

Hôn Luyến [ABO] - Chương 16




“Giáo sư Diệp.”



Diệp Dung Sâm nghe được giọng nói của Ngụy Thất, theo bản năng kéo Trình Hi Hòa về phía sau mình, “Luật sư Ngụy còn có việc?”



“Chẳng lẽ không thể cùng với bạn học cũ ăn một bữa cơm sao?” Ngụy Thất đi lên trước, nhìn thoáng qua Trình Hi Hòa đứng sau Diệp Dung Sâm, “Nhân tiện giới thiệu một chút về người phía sau anh chứ?”



Diệp Dung Sâm biết Ngụy Thất là vì Trình Hi Hòa nên mới tới, hơi nhíu lại đôi mày tuấn tú, nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo của Trình Hi Hòa, “Hi Hòa, đây là luật sư Ngụy chắc em cũng biết rồi.”



Ngụy Thất cười mà như không nhìn Diệp Dung Sâm, đợi Diệp Dung Sâm giới thiệu tiếp.



“Luật sư Ngụy, đây là người yêu tôi, Trình Hi Hòa.”



Sắc mặt Ngụy Thất có chút trắng bệch, ý cười bên môi hơi khép lại, đưa tay chào hỏi với Trình Hi Hòa, “Chào cậu.”



Trình Hi Hòa nhìn lướt sang Diệp Dung Sâm, rụt rè đưa tay ra, “Chào anh, luật sư Ngụy”



Khi sát đến Ngụy Thất, Trình Hi Hòa cảm nhận được mùi hương quen quen, chính là mùi hương xa lạ dính trên người Diệp Dung Sâm tối qua, hai cỗ mùi hương lại vừa hay trùng khớp.



Trình Hi Hòa chợt nhận ra, người đồng nghiệp của Diệp Dung Sâm có lẽ không ai khác mà chính là Ngụy Thất.



Vì sao Dung Sâm không trực tiếp nói cho cậu biết?”



“Không có cơ hội tham gia hôn lễ của hai người, bữa trưa hôm nay coi như bù lại đi.”



Ngụy Thất cố ý đem Trình Hi Hòa tới nhà hàng mà mình và Diệp Dung Sâm thường đến trước đây. Ông chủ vẫn không đổi, lúc nhìn thấy Ngụy Thất còn vô cùng nhiệt tình, “Ngụy Thất, lâu rồi không gặp? Bao nhiêu năm qua đi đâu vậy? Thật lâu rồi không thấy cậu với Dung Sâm tới.”



Tròng mắt của Trình Hi Hòa hơi rũ xuống, vẫn giữ im lặng không nói gì.



Diệp Dung Sâm biết, sự tình giữa hắn với Ngụy Thất cuối cùng cũng không thể giấu diễm nữa.



“Ừm, mấy năm trước tôi có xuất ngoại.” Ngụy Thất không tính nói chi tiết, nhanh chóng kết thúc câu chuyện cũ với ông chủ “. Có bàn dành cho ba người không?”





“Đương nhiên là có, ví trí trong cùng cạnh cửa sổ, vẫn luôn giữ lại cho các cậu.”



Ba người vừa ngồi xuống, Trình Hi Hòa đã bình tĩnh mở miệng nói: “Thật ngại quá, tôi đến phòng rửa tay.”



Diệp Dung Sâm nói, “Từ đây ra ngoài, quẹo trái chính là phòng vệ sinh.”



“Được, các anh gọi đồ ăn đi! Không cần đợi em, cái gì em cũng ăn được.”



Trình Hi Hòa rời đi, trên mặt Diệp Dung Sâm cũng không thể gượng cười thêm nữa, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy phẫn nộ thế này, “Ngụy Thất, cậu muốn làm gì?”




Ngụy Thất cười nhạt một tiếng, “Tôi chỉ mời anh với người yêu anh ăn bữa cơm vì cớ gì phải khẩn trương như vậy, sợ tôi có thể ăn cả Trình Hi Hòa sao?”



“Cậu có chuyện gì thì cứ nhằm vào tôi, cần gì phải xuống tay với Hi Hòa, em ấy không phải người giỏi toan tính.”



Ngụy Thất khép thực đơn lại, “Vậy nên anh mới chuyện gì cũng giấu diếm bảo hộ cậu ta? Coi cậu ta như bình hoa mà giấu đi? Diệp Dung Sâm, từ bao giờ mà anh trở nên như vậy?”



“Ngụy Thất, tôi nói rồi, chuyện giữa tôi và cậu không có một chút liên quan nào tới Hi Hòa.”



“Tôi cũng nói rồi, từ lúc cậu ta gả cho anh, cậu ta liền không thể làm lơ, lẽ nào cậu ta chưa từng có sự chuẩn bị gì sao?”



Trình Hi Hòa như chạy trốn vào phòng vệ sinh, tay run run mở vòi nước, hất nước lạnh lên mặt mình, hỗn loạn trong đầu cuối cùng cũng tỉnh táo lại.



Ngụy Thất tới không có ý tốt, Trình Hi Hòa có ngu ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra được Diệp Dung Sâm với vị đại luật sư danh tiếng này có quan hệ gì. Nhưng cậu không hiểu là, vì sao Diệp Dung Sâm phải giấu diếm mình? Lẽ nào tình xưa với Ngụy Thất vẫn còn chưa dứt?”



Nếu như Diệp Dung Sâm thực sự vẫn còn thích Ngụy Thất, vậy bản thân cậu nên làm gì đây? Rút lui sao?



Đã không còn kịp nữa, cậu đã bị vây hãm hoàn toàn.



Diệp Dung Sâm giờ là tất cả của cậu.




Trên bàn ăn, Ngụy Thất không biết vô tình hay cố ý đã nói ra rất nhiều chuyện giữa hai người họ hồi còn đại học, Diệp Dung Sâm không tiếp lời, Trình Hi Hòa cũng chỉ lẳng lặng nghe.



Bữa cơm này ăn mà đầy ẩn ý.



Lúc nói chuyện Ngụy Thất lơ đãng nói ra, lời nói hướng về phía Trình Hi Hòa, “Giáo sư Diệp, tôi không đi xe, có thể làm phiền anh đưa tôi về nhà chứ?”



Diệp Dung Sâm còn chưa kịp mở miệng cự tuyệt, Trình Hi Hòa đã nói trước, “Vậy, tôi gọi xe về lại trường học.”



Phản ứng của Trình Hi Hòa quả nhiên là giống như lời Diệp Dung Sâm từng nói.



Thì ra cũng chỉ là con cừu nhỏ mà thôi, Ngụy Thất muốn xem xem cái vẻ đáng yêu này còn có thể giả bộ bao lâu?”



“Luật sư Ngụy, cậu có thể tự đón xe trở về, tôi phải đưa Hi Hòa về trường học, em ấy đi một mình tôi sẽ lo lắng.”



“Chúng ta cũng làm bạn bè một thời gian, giáo sư Diệp ngay cả tiễn tôi đoạn đường cũng không chịu, không phải là quá hẹp hòi?” Khóe môi Ngụy Thất khẽ nhếch, “Nếu như nói ra, người khác còn tưởng rằng người yêu của anh quá hẹp hòi rồi sao?”



“Dung Sâm, luật sư Ngụy nói không sai, hai người là bạn bè, đưa anh ấy về mới phải.” Trình Hi Hòa cười nhẹ, không nhìn ra chút gì là miễn cưỡng, “Các anh đi đi, em đi gọi xe.”



Trình Hi Hòa không để cho Diệp Dung Sâm có cơ hội từ chối, thuận tay vẫy một chiếc taxi, cũng không quay đầu đã chui vào, đóng cửa lại, nói với tài xế một câu, chiếc xe nhanh chóng rời đi.”




“Ngụy Thất, cậu quá đáng quá rồi!”



“Tôi quá đáng?” Âm lượng Ngụy Thất đột nhiên lên cao, “Nếu như bây giờ anh quan tâm Trình Hi Hòa như vậy, thế bốn năm của tôi với anh thì tính là gì? Diệp Dung Sâm, đây là anh nợ tôi!”



Ngụy Thất không thể tha thứ được việc Diệp Dung Sâm chưa từng thật lòng với mình. Năm tháng thanh xuân đã ngu ngốc trao hết tình cảm cho người đàn ông thờ ơ bạc tình này, thật lòng thích hắn đến vậy mà đáp lại vẫn luôn là sự thờ ơ, lãnh đạm của anh ta.



Dựa vào cái gì mà Trình Hi Hòa không cần nỗ lực lại có thể tất cả dịu dàng của Diệp Dung Sâm mà mình thì cố gắng truy đuổi cũng chỉ đổi lại được ý chí sắt đá?



“Coi như tôi nợ cậu, cũng không phải là Trình Hi Hòa nợ cậu.” Diệp Dung Sâm cảm thấy hôm nay Ngụy Thất trở nên không thể nói lý,” Cậu là luật sư, chẳng lẽ không phân biệt đúng sai sao?”




“Diệp Dung Sâm, một ngày nào đó anh sẽ hiểu cảm giác đau đớn khi mất đi người mình thương yêu là thế nào.”



Đối mặt với uy hiếp của Ngụy Thất, Diệp Dung Sâm không có nửa phần nhượng bộ hay lo sợ, nắm chặt hai tay, “Ngụy Thất, đừng có ép tôi, tôi có giới hạn của mình.”



“Vậy hãy để tôi xem một chút, điểm giới hạn của anh là ở chỗ nào.”



Diệp Dung Sâm có thể nhịn được Ngụy Thất trách móc mình bạc tình nhưng tuyệt không thể chịu việc cậu ta đem Hi Hòa dính vào chuyện này.



Xe taxi đi không bao lâu thì Trình Hi Hòa xuống xe ở giữa đường, một mình đi lung tung trên đường mà không có mục đích gì.



Qua thật lâu, Trình Hi Hòa mới đi được đến dưới một tán cây lớn bên đường, hơi cúi người xuống, chống vào thân cây, thở ra từng hơi khó khắn. Viền mắt chua xót trở nên ướt nhòe, tất cả bình tĩnh vào lúc này đều không thể nhịn thêm nữa.



Trình Hi Hòa không muốn trở thành người Diệp Dung Sâm chán ghét nhưng cậu không thể chống được nỗi ghen tỵ trong lòng, ham muốn trong lòng càng lúc lại càng tăng.



“Trình Hi Hòa.”



Giọng nói quen thuộc đến mức dù có long trời lở đất cũng không thể quên được.



Trình Hi Hòa không dám quay đầu, bàn tay luống cuống gạt đi nước mắt trên mặt.



Diệp Dung Sâm bước nhanh đến, kéo lấy Trình Hi Hòa ôm vào lòng, hơi thở ấm áp dồn dập xen lẫn một chút lo sợ không yên. Sau khi chia tay không vui vẻ với Ngụy Thất, trong lòng Diệp Dung Sâm có cảm giác mơ hồ Trình Hi Hòa lên xe chỉ là để che mắt. Đứa nhỏ này nhất định lên xe không lâu sẽ xuống, quả nhiên như dự liệu Diệp Dung Sâm thực sự phát hiện ra cậu ở bên đường.”



“Em là kẻ ngốc sao?”



Không đợi Trình Hi Hòa trả lời, Diệp Dung Sâm đã tự trả lời, “Em đúng là một tên ngốc.”



“Ngốc đến mức biết đem người mình thích nhường cho người khác, em không sợ tôi thực sự nối lại tình cũ với Ngụy Thất à?”



Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Diệp Dung Sâm cho rằng không đợi được câu trả lời của Trình Hi Hòa nữa, người trong lòng mới run rẩy lên tiếng,” Em..em không muốn nhưng mà…. Người anh thích không phải em mà.”