Hôn Luyến [ABO]

Hôn Luyến [ABO] - Chương 15




Diệp Dung Sâm hàn huyên với Kỷ Hàn rất nhiều chuyện, hắn đột nhiên ý thức được, đoạn tình cảm giữa hắn với Ngụy Thất kia hắn chưa từng đặt hết chân tình của mình vào đấy nên cũng khó trách Ngụy Thất vì điều đó mà muốn trả thù hắn.



Trên đường về nhà, nghĩ tới Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm không chần chừ mà tăng nhanh tốc độ xe.



Về đến nhà, Diệp Dung Sâm nhìn thấy Trình Hi Hòa đang dựa vào đầu giường, người hơi nghiêng, sách trong tay trượt xuống một bên, chắc là đợi lâu rồi nên mới ngủ thiếp đi.



“Hi Hòa.” Diệp Dung Sâm nắm được bàn tay lạnh ngắt của Trình Hi Hòa.



Đang trong cơn mơ màng say ngủ, dường như Trình Hi Hòa loáng thoáng nghe được Diệp Dung Sâm gọi mình. Cậu từ từ mở mắt, lờ đờ nói: “Dung Sâm.”



Diệp Dung Sâm đau lòng nói, “Không phải tôi nói em đừng đợi tôi sao, ngủ rồi mà cũng không biết đắp kín chắn, bị lạnh rồi này.”



Nghe được ý tứ đau lòng trong câu nói của Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hòa cảm thấy ấm áp một hồi, giang tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ lên hai gò má, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt cùng mùi hương xa lạ, đành phải hỏi, “Anh uống rượu à?”



“Ừm, uống chút thôi, không nhiều lắm.” Diệp Dung Sâm ôm Trình Hi Hòa, đặt cậu nằm vào trong ổ chăn, “Đắp kín nào, tôi đi tắm, em ngủ trước đi.”



Mùi rượu trên người Diệp Dung Sâm khiến ý thức của Trình Hi Hòa như bị trúng mê tình, cậu giữ người đàn ông lại không cho anh rời khỏi, “Dung Sâm…”



Trong giọng nói của Trình Hi Hòa có chút chiếm hữu nhỏ, Diệp Dung Sâm mỗi lần nghe xong tâm tình đều không nhịn được mà rung động.



“Sao vậy?” Diệp Dung Sâm ôm Trình Hi Hòa, “Tôi đánh thức em sao?”



Trình Hi Hòa mơ mơ màng màng duỗi tay sờ xoạng khuôn mặt đẹp trai của Diệp Dung Sâm, cánh môi mềm mại đặt lên môi của đối phương, dang chân ngồi lên người Diệp Dung Sâm, trong lúc đó xen thêm vào cả tiếng rên rỉ dồn dập xen lẫn lúng túng, “Dung Sâm ưm à, em muốn anh….”



Diệp Dung Sâm cũng bị cách mè nheo của Trình Hi Hòa mà nổi lên ham muốn, có chút thô bạo mà kéo quần của cậu xuống, ngón tay tùy tiện cắm vào vài cái rồi thay thế bằng hung khí nóng rực, đi vào. Ngồi ở tư thế cưới ngựa khiến cho dục vọng đi vào rất sâu, Trình Hi Hòa sảng khoái đến tê dần cả đầu óc. Cậu chìm đắm ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng lay động cái hông nhỏ gầy, dưới ánh đèn lờ mờ lộ ra tư thế kết hợp quấn riết vào nhau.



“Dung Sâm, thật thoái mái, chạm đến… a thật sâu….”





“Hi Hòa, em tốt lắm.” Diệp Dung Sâm hôn lên gò má ửng đỏ của Trình Hi Hòa, “Động nhiều thêm nữa.”



“Đỉnh, chạm tới rồi Dung Sâm….” Trình Hi Hòa lắc nhẹ đầu, ánh mắt gợi tình, “Anh cứ tiến vào chút nữa, sâu hơn chút nữa….Có thể, em có thể…”



Diệp Dung Sâm bị Trình Hi Hòa mê hoặc đến mất lý trí, hắn không dằn nổi mà giữ chặt lấy eo nhỏ đang run rẩy, hung ác tiến đến, cấm địa ẩm ướt mềm mại bị chọc đến mức mở ra cửa vào nhỏ. Người trong lòng nhất thời đau đến mức sắc mặt trắng bệch nhưng lại không dám kêu ra.



Cảm giáp tiếp xúc ẩm ướt mềm mại không giống như bình thường, Diệp Dung Sâm lập tức tỉnh táo lại, hắn lấy lại tinh thần, khẽ nới lỏng tính khí ra, vội vã hỏi Trình Hi Hòa, “Xin lỗi, làm đau em rồi, là tôi không đúng.”




Cảm giác đau đớn biến mất, Trình Hi Hòa bật khóc, cậu nắm chặt bả vai Diệp Dung Sâm, “Dung Sâm, xin anh, anh vào đi, khiến em đau cũng không việc gì, em muốn con của anh, anh cho em đi…”



“Em đừng khóc…” nước mắt của Trình Hi Hòa giống như vũ khí sát thương vậy, Diệp Dung Sâm chân tay luống cuống, kéo cậu vào trong lòng, hướng đến khuôn mặt hôn rồi lại cắn, “Đừng khóc, khóc nữa thì xấu lắm.”



Trình Hi Hòa gắt gao mím chặt môi, nước mắt cũng không chảy xuống mặt nữa.



“Ngoan nào, em sao thế?” Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng nói chuyện, “Tôi về muộn quá làm em lo lắng à?”



“Trên người anh… có mùi.”



“Mùi nào? Diệp Dung Sâm cúi đầu ngửi ngửi chính mình, “Mùi như thế nào cơ?”



“Mùi của người khác…” Trình Hi Hòa căng thẳng, lặp lại một lần, “Trên người anh có mùi hương của người khác…”



Diệp Dung Sâm lúc này mới nhớ ra, nhất định là vừa rồi đôi co qua lại với Ngụy Thất bị mùi của Ngụy Thất dính vào, nhưng mà mũi của Trình Hi Hòa cũng thính quá rồi.



Nghe nói, Omega đặc biệt nhạy cảm đối với mùi hương trên cơ thể Alpha của mình, quả thực không sai.




“Tối hôm nay còn có một đồng nghiệp khác, cậu ấy uống hơi nhiều có lẽ lúc tôi đưa cậu ấy vào taxi có đụng phải nên trên người mới có mùi của cậu ấy. ” Diệp Dung Sâm nói đùa Trình Hi Hòa, “Ghen tị sao?”



Trình Hi Hòa đáp lại bằng tiếng muỗi kêu, “Vâng.”



“Thì ra Hi Hòa của chúng ta cũng là một bình dấm chua.”



Trình Hi Hòa gấp gáp nói, “Bây giờ không được sao, coi như đánh dấu mạnh mẽ, em cũng có thể.”



“Tôi không muốn làm em bị thương, em xem vừa rồi tôi chỉ mới vào sâu hơn một chút em đã đau đến trắng bệch cả mặt.” Diệp Dung Sâm vuốt ve gương mặt ướt át của Trình Hi Hòa, “Hi Hòa, chúng ta đã kết hôn rồi, mọi thứ của tôi đều là của em cho nên không cần phải sợ.



Lời nói của Diệp Dung Sâm rất khiến người khác xiêu lòng nhưng Trình Hi Hòa vẫn chưa từng cảm thấy người đàn ông này thuộc về mình. Ban đầu nghĩ rằng có thể cưới được anh là đủ thỏa mãn rồi, không nghĩ tới gần đây bản thân ngày càng trở nên tham lam đến vậy. Ngày hôm nay còn ghen đến mức như vậy Trình Hi Hòa cảm thấy có chút chán ghét bản thân mình, sợ rằng Diệp Dung Sâm cũng sẽ cảm thấy chán cậu như vậy.



Trình Hi Hòa không phải chưa từng nghĩ tới, nếu như cậu có thể thích Diệp Dung Sâm ít đi một chút, loại đau khổ này cũng sẽ giảm bớt đi một ít. Nhưng là cùng người mình thích sớm chiều ở chung như vậy, tình yêu của cậu dành cho anh không có nửa phần suy giảm mà ngày càng càng tăng lên.



So với cậu của trước đây thì càng thêm yêu thích anh rồi.




Chưa từng có người nào nói cho Trình Hi Hòa biết, khi đến lúc yêu một người quá sâu đậm trái tim cũng sẽ biết đau.



Ngày kỉ niệm thành lập trường, cuộc hội đàm của Diệp Dung Sâm với Ngụy Thất thu hút rất nhiều người kín hết cả chỗ ngồi. Danh tiếng của Ngụy Thất là luật sư có tiếng ở nước ngoài, sinh viên ngành luật có rất ít người chưa từng nghe qua cái tên đó, kể cả Trình Hi Hòa cũng không ngoại lệ.



Lúc chứng kiến Diệp Dung Sâm cùng Ngụy Thất kề vai thảo luận về buổi tọa đàm, Trình Hi Hòa có cảm giác buồn rầu không rõ. Cậu lo rằng cả đời này sẽ không thể giống như Ngụy Thất như thế, có thể kề vai sát cánh với anh ngồi trước bao người. Trình Hi Hòa từng nghe rất nhiều lời đồn về Ngụy Thất, không nghĩ tới vị luật sư nổi tiếng này lại là người quen cũ của Diệp Dung Sâm.



Ánh mắt Diệp Dung Sâm đảo mắt xuống đoàn người, ở một phía góc phát hiện được ánh mắt hơi ủ rũ của Trình Hi Hòa, đối phương giống như đang trầm tư cái gì đó.



Dáng vẻ mê man của Trình Hi Hòa tối qua vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu Diệp Dung Sâm, trong lòng giống như bị ai đó xé rách, vẫn hơi đau âm ỉ không rõ. Bởi vì nghĩ quá nhập tâm, Diệp Dung Sâm không để ý tới ở dưới đài đang có người đặt câu hỏi. Cho đến khi Ngụy Thất nhịn không được mà gọi tên, hắn mới đột ngột lấy lại được tinh thần, “Gì?”




“Giáo sư Diệp, anh đang thất thần.” Ngụy Thất cười, nụ cười biểu lộ dáng vẻ không quan tâm lắm, “Đến lượt anh trả lời vấn đề kìa.”



Diệp Dung Sâm thu lại tâm tình của mình, “Thật ngại quá, xin hỏi vấn đề vừa mới hỏi là gì?”



Ngoại trừ lúc giữa Diệp Dung Sâm có hơi mất tập trung, tổng thể cuộc hội đàm diễn ra rất thuận lợi, sinh viên liên tục đưa ra câu hỏi, Diệp Dung Sâm với Ngụy Thất cũng ứng đối rất tự nhiên.”



Sau khi kết thúc Ngụy Thất bị rất nhiều người xúm lại vây hỏi, Diệp Dung Sâm nói qua loa đẩy mấy người đang tiếp tục muốn đặt câu hỏi, phía trước Trình Hi Hòa đang định rời đi thì bị cản lại.



Diệp Dung Sâm chạy bước nhỏ đuổi theo Trình Hi Hòa, “Hi Hòa.”



Trình Hi Hòa không nghĩ tới Diệp Dung Sâm lại đuổi kịp được, đình chỉ tại chỗ, lẳng lặng chờ đợi.



“Sao lại đi nhanh như vậy? Chớp mắt một cái đã không thấy em đâu.”



“Không có việc nữa nên em đi trước.” Trình Hi Hòa khẽ ngẩng đầu, “Còn rất nhiều người muốn đặt câu hỏi mà. Anh không cần quay lại sao?”



“Không có việc gì, anh đuổi bọn họ đi rồi.” Trước mặt bao nhiêu người Diệp Dung Sâm dắt tay Trình Hi Hòa, giữ thật chặt, “Chúng ta đi ăn cơm trước, chắc em đói bụng rồi!”



Trình Hi Hòa cắn môi, “Thực sự không sao chứ?”



Diệp Dung Sâm cười nhẹ, “Bọn họ cũng không quan trọng bằng em.”



Ngụy Thất thật vất vả mới thoát ra khỏi đám đông, vừa ra khỏi cửa lại chứng kiến một màn ấm áp như vậy khiến ruột gan cậu như đứt ra từng khúc. Diệp Dung Sâm đã bao giờ dùng ánh mắt thâm tình như vậy mà nhìn cậu? Giống như cả thế giới này ngoại trừ người trước mặt sẽ không dành cho người khác