Hôn Luyến [ABO]

Hôn Luyến [ABO] - Chương 17




Trong 30 năm qua của cuộc đời, cuộc sống của Diệp Dung Sâm luôn được thuận buồm suôi gió, người khác phải lao lực, vất vả mới đạt được mục tiêu còn hắn không cần tốn sức cũng có thể đạt được.



Diệp Dung Sâm đã quen với việc được người ta thích, nên không biết thích một người là cảm giác gì, hắn đã từng vì ở bên Ngụy Thất thoải mái vui vẻ liền cho rằng đó là thích.



Mãi đến khi gặp được Trình Hi Hòa, hắn mới dần sáng tỏ, khi hắn thích người kia, ánh mắt sẽ không tự chủ mà luôn dõi theo hình bóng của người đó, e là sống cùng dưới một mái nhà, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là đối phương vẫn không khống chế nổi nỗi nhớ gắt gao mãnh liệt trong lòng.



Thoạt nhìn giống như Diệp Dung Sâm không quan tâm đến chuyện tình cảm nhưng Diệp Dung Sâm biết hắn sẽ khó chịu khi Trình Hi Hòa mỉm cười với Tần Tiêu, hắn biết đau lòng khi Trình Hi Hòa tự chịu khổ sở vì lo rằng hắn thấy phiền phức.



Từng chút từng chút, thời gian sớm chiều chung đụng hội tụ thành một dòng sông nhỏ, trong dòng chảy đó là tất cả nhu tình và thương yêu của hắn dành cho Trình Hi Hòa.



Cuộc hôn nhân này không xuất phát từ chân tình, nhưng từ cuộc hôn nhân này mà Diệp Dung Sâm đã tìm được chân tình.



“Tôi chỉ thích em.”



Lời nói khẽ buông theo làn gió nhẹ nghe mà cứ ngỡ như đang ở trong cảnh mơ.



Trình Hi Hòa cố gắng mở to hai mắt, con ngươi đen nhánh lấp lánh nước như không thể tin được lời Diệp Dung Sâm vừa nói.



“Anh….” Trình Hi Hòa túm chặt lấy bả vai Diệp Dung Sâm, “Gạt người…”



Diệp Dung Sâm bày tỏ có hơi vụng về, hắn cũng không phải là người am hiểu lời ngon tiếng ngọt, ngay cả những rung động này cũng là lần đầu tiên. Nhìn thấy điệu bộ ấm ức của Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm cảm thấy bản thân như đang chìm trong hũ mật, hắn hơi cúi đầu, kéo ra những lời đường mật ngọt ngào: “Tôi thích em, thích đến nỗi chỉ hận không thể mỗi ngày đều trói buộc em bên người, tất cả buồn, vui, tủi, hờn của em chỉ có tôi mới được thấy.



“Trình Hi Hòa, em không trốn thoát được đâu!”





Trình Hi Hòa chẳng bao giờ nghĩ rằng phần thầm mến này lại có ngày đạt được kết quả.



Ở lễ tang của mẹ năm đó, hành động vô tình của Diệp Dung Sâm đã gieo mầm trong lòng Trình Hi Hòa rồi dần nảy mầm qua từng ngày, dù cho với đối phương chỉ là chút động tâm chốc lát Trình Hi Hòa vẫn không thể chống lại. Tại nơi tối tăm không ánh sáng kia chỉ chứa duy nhất người đàn ông ấm áp này.



“Em thích anh,cứ mỗi ngày lại thích nhiều hơn ngày hôm trước một chút…” Trình Hi Hòa nhón chân lên, nhẹ nhàng chạm vào môi Diệp Dung Sâm, thủ thỉ nói: “Anh không được thích người khác, được không?”



Đã từng là thứ đồ có cũng được không có cũng không sao vào giờ khắc này lại biến thành bộ phận không thể nào thiếu.




Trình Hi Hòa là lễ vật lớn nhất mà trời xanh ban cho Diệp Dung Sâm, nếu không có cuộc kết hôn hoang đường kia có lẽ cả đời này hắn cũng không biết trên thế giới này lại có một người u mê không màng tất cả mà thích hắn.



Diệp Dung Sâm ôm Trình Hi Hòa trở vào xe, đóng kín cửa kính lại. Một tay ôm lấy cái eo nhỏ, một tay giữ lấy hàm dưới đang run rẩy của cậu, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến đáng thương. Hai tay Trình Hi Hòa quàng lấy cổ Diệp Dung Sâm, hận không thể đem chính mình chết chìm trong hơi thở của người đàn ông này.



Hai chân của Trình Hi Hòa kẹp bên hông của Diệp Dung Sâm lả lơi vặn vẹo, cọ đến lúc dục vọng của Diệp Dung Sâm cương cứng, hắn đưa tay vào trong quần jean căng chặt, ra sức xoa nắn bờ mông mềm mại. Bị hôn đến mức sắp hít thở không thông, Trình Hi Hòa hơi đẩy nhẹ Diệp Dung Sâm ra, “Đừng làm trong xe, sẽ bị người khác nhìn thấy.”



Diệp Dung Sâm chẳng những không buông tha ngược lại còn có chút thô bạo tuột quần của Trình Hi Hòa xuống, đầu ngón tay đã lần tới miệng huyệt ướt át: “Vậy trong này sao lại ướt rồi?”



“Đừng, đừng sờ mà…” Trình Hi Hòa nhích mông một cái không nghĩ tới lại làm ngón tay vô tình cắm vào trong, cả cơ thể cậu căng cứng, “Không được, sẽ bị thấy mất, Dung Sâm, đừng…”



Diệp Dung Sâm cười nhẹ, rút ngón tay ra, hung khí sung mãn đã lẳng lặng đặt ở miệng huyệt, bình tĩnh nói, “Vậy cứ khoe cho bọn họ thấy đi, nói cho bọn họ biết rằng em là của tôi.”



Hung khí nóng rực lại trở nên căng lớn hơn, ở tư thế dạng chân này làm cho dục vọng đi vào rất sâu. Trình Hi Hòa túm chặt lấy bả vai của Diệp Dung Sâm mười đầu ngón tay vì dùng sức quá mạnh mà trở thành trắng. Trình Hi Hòa không nhịn được mà dịch chuyển hai chân, dũng đạo kia muốn trốn chạy khỏi tính khí hung tợn đáng sợ nhưng không ngờ lại khiến nó tiến vào càng sâu hơn nữa.




“Còn siết chặt hơn mọi lần nữa, làm ở trên xe có cảm giác hơn sao?” Diệp Dung Sâm thở mạnh, hai tay ra sức bóp cặp mông đầy đặn.



“Không, a…. không phải mà, bên trong quá,…ở bên trong đừng gấp gáp như vậy nữa!” Cơ thể mẫn cảm của Trình Hi Hòa chịu không nổi, ở nơi chôn sâu hung khí khẽ giật giật, cậu liền muốn bắn, “Sẽ ra mất, đừng, đừng cử động mãnh liệt như vậy…”



“Vừa mới cắm vào đã muốn bắn rồi? Diệp Dung Sâm luồn tay vào bên trong áo len của Trình Hi Hòa, làn da trơn mịn láng bóng khiến hắn lưu luyến không muốn rời.



Trình Hi Hòa thút thích khẩn cầu nói, “Dung Sâm, chúng ta về nhà, về nhà lại…..sâu, sâu quá, Dung Sâm, đừng động nữa, sắp ra rồi, quần áo sẽ bẩn….”



Diệp Dung Sâm hơi rút tính khí đang cắm ở đáy huyệt ra, mị thịt tham lam gắt gao bám chặt lấy quy đầu to tròn, Trình Hi Hòa dường như không thể thở đều như bình thường nữa, đầu óc vô lực choáng váng, “Tư thế này, ưm…….. chọc vào sâu quá, Dung Sâm, chậm một chút, xin xin anh…. em không chịu nổi rồi…..”



“Đây không phải là tư thế em thích nhất sao? Em xem, cái mông cũng bắt đầu tự chuyển động rồi kìa, đứa nhỏ nói dối phải bị nghiêm phạt nha.”



Tại giây tiếp theo, hung khí dữ tợn đâm vào thật sâu bên trong đồng thời Diệp Dung Sâm cũng nắm lấy eo nhỏ run rẩy của Trình Hi Hòa hung hãn ép xuống, như có dòng lưu điện khoái cảm truyền thẳng vào người.



Con ngươi màu đen của Trình Hi Hòa kịch liệt co rút lại, ánh mắt mê hồn, đôi môi mọng hé mở phát ra đoạn âm thanh ngăt quãng, “Không…..muốn hỏng mất….hỏng rồi….”




Khoang xe chặt hẹp khiến Diệp Dung Sâm khó di động, hắn nhẹ nhàng liếm qua dòng nước bọt chảy xuống ở khóe môi Trình Hi Hòa, “Hi Hòa, em tự mình động có được không? Tôi muốn em!”



Giọng nói của Diệp Dung Sâm quá ấm áp, Trình Hi Hòa căn bản sẽ không chống đỡ được sự dịu dàng của đối phương, hàm răng khẽ cắn môi dưới, chịu đựng sự sung sướng tê dại truyền tới trong dũng đạo, bắt đầu nhẹ nhàng lay động hông, mỗi một lần dịch xuống đều làm cho cặp mông trắng nõn vững vàng ngồi lên tính khí cứng rắn.



Chỗ kết hợp giữa hai người không ngừng chảy ra mật dịch, quần lót ẩm ướt thít chặt lấy cái mông đang giương cao của Trình Hi Hòa. gậy th*t đầy gân xanh cũng chống đỡ khít chặt không một khe hở, gân xanh nổi lên bó buộc vòng quanh tính khí trướng đại.




Trình Hi Hòa ôm cổ Diệp Dung Sâm, hai mắt dán chặt nhìn chăm chú vào người đàn ông đang đắm chìm trong dục vọng. Thời khắc này trên gương mặt của Diệp Dung Sâm không có biểu hiện xa cách lạnh lùng, trên khuôn mặt đẹp trai giờ đây có hơi đỏ lên, môi mỏng khẽ mở thở dốc mê người, ngắm anh như vậy khiến người xem không khỏi tim đập thình thịch.



Tướng mạo của Diệp Dung Sâm rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ở trên người anh không phải vẻ đẹp của con gái, trong giờ phút này từng cái giơ tay nhấc chân đều là vẻ tuấn dật tiêu sái. Lần đầu tiên Trình Hi Hòa nhìn thấy anh, trong lòng liền lầm bẩm rằng trên đời này tại sao lại có người đẹp đến vậy?”



Nửa trên của Trình Hi Hòa quần áo vẫn chỉnh tề, cái mông phía dưới lại là màn dâm loạn không chịu nổi. Dịch non trơn dính làm nơi kết hợp giữa hai người tạo thành một mảnh ướt át hỗn độn. Trình Hi Hòa cúi đầu, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đảo qua cánh môi Diệp Dung Sâm, “Dung Sâm, bắn cho em, aaa, ưm, bắn sâu một chút, tất cả đều cho em…”



“Tốt, em muốn cái gì, tôi đều sẽ cho em.”



Mùi hương ngọt ngào tựa như virut khuếch tán đến từng tế bào, kèm theo đó khiến người ta hít thở không thông mà đạt tới cao trào. Trình Hi Hòa nhắm tới cái cổ của Diệp Dung Sâm hung hãn cắn một cái, dấu răng để lại rõ ràng ở nơi đó giống như là lời tuyên thệ chủ quyền.



Đau đớn bất ngờ từ cổ truyền đến, Diệp Dung Sâm nhíu mày một cái ngay sau đó liền vừng vàng kiềm chặt Trình Hi Hòa ở trong ngực, tinh dịnh nóng rực bắn thẳng vào dũng đạo ấm áp, hậu huyệt phía sau bị cái nóng làm cho co rút.



Xong việc, Diệp Dung Sâm không nhịn được mà sờ đến chỗ bị Trình Hi Hòa cắn, trêu đùa nói, “Em thật muốn cắn đứt cổ tôi sao?”



Trình Hi Hòa đỏ mặt, lúc đầu cậu chỉ nghĩ là sẽ cắn nhẹ một cái, kết quả bởi vì Diệp Dung Sâm bắn quá sâu, sung sướng trí mạng tới quá mãnh liệt, không thể khống chế ngay được liền cắn vào thật sâu.



“Xin lỗi…” Trình Hi Hòa hé ra đầu lưỡi mềm mại liếm đến vết thương trên cổ Diệp Dung Sâm.



Diệp Dung Sâm chợt ôm chặt Trình Hi Hòa, “Lại quyến rũ tôi, người bị khổ chính là em đó.”



Trình Hi Hòa vòng tay ôm lấy Diệp Dung Sâm, nhẹ giọng nói, “Không sao cả, chỉ cần là anh, en đều nguyện ý.”