Sự tĩnh mà tuyệt đẹp, như vần thơ rơi trên áng khiến người ta mê mẩn, thanh nhã như hoa sen.
Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến cũng có thể cảm nhận được bầu không khí thay đổi, giống như là hai ba con này bởi vì đồng tâm hiệp lực làm một bữa cơm mà tình cảm cũng đã tốt hơn một chút.
Lạc Kiệt Hy nâng đũa lên, đám người cũng theo đó mà nâng đũa lên.
Màu sắc món ăn đẹp đẽ, mùi thơm lại lưu luyến vương vấn trên chóp mũi, hương thơm ngào ngạt.
“Được đó, món này với tay nghề của ông nội giống nhau như đúc.”
Nghê Chiến vô cùng tán thưởng, cười ha hả nhìn Lăng Ngạo: “Vào ngày sinh nhật hàng năm của bà nội em thì ông nội của em sẽ bộc lộ tài năng, mong ước ngày nào bà nội của em cũng sẽ có ngày hôm nay, tháng nào cũng có ngày hôm nay. Không ngờ đến vẫn chưa tới sinh nhật của bà ấy, thế mà lại có thể ăn được rồi.”
Lăng Ngạo cũng không nói gì, miếng cá mỏng manh lướt qua đôi môi mỏng của anh, nhiễm phải ánh sáng bóng loáng giống như là thoa một lớp phấn mờ lên trên đôi môi đỏ mọng tinh xảo của anh, hàm răng trắng nõn chỉnh tề cắn một cái, miếng cá nóng hổi rơi vào trong miệng, mím chặt môi lại, nhẹ nhàng nhai, hầu kết chuyển động trên dưới.
Lạc Kiệt Hy ở phía đối diện im lặng quan sát con trai của mình.
Từ nhỏ không có ba mẹ ở bên cạnh chuyên tâm dạy dỗ, nhưng mà Lăng Ngạo lại có giáo dục rất cao, trên đời này có rất nhiều những đứa nhóc được người lớn cưng chiều mà lớn lên, không hiểu quy cũ, thô lỗ lại kiêu ngạo, không so sánh với anh được.
Trong làn khói mờ nhạt, ông bưng ly rượu ở trên bàn nhấp một ngụm, trong chớp mắt đặt ly rượu xuống, đúng là nhịn không được mà bộc lộ ra cảm xúc: “Vốn dĩ ta tưởng rằng tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời này của ta là được cưới mẹ của con, nhưng hóa ra hạnh phúc của ta lại là chờ con xuất hiện.”
Đám người liền dừng đũa lại.
Ông ta lại nói: “Ngạo, cho ta thêm hai tháng nữa, ta nhất định sẽ tuyên bố với tất cả những người trong thiên hạ về sự tồn tại của con.”
Tống Vĩnh Nhi và Nghê Chiến cũng đều lấy làm kinh hãi mà Lăng Ngạo, đối với vấn đề này vẫn luôn luôn thờ ơ, sau khi được nhắc nhở thì bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề: “Lăng Vân có con rồi à?”
“Không có.”
Lạc Kiệt Hy trả lời rất dứt khoát.
Nhưng mà Lăng Ngạo lại không nghĩ như vậy: “Một người chưa kết hôn không có nghĩa là ông ta không có con, ví dụ như ông với mẹ của tôi.”
Vành tai có Lạc Kiệt Hy đỏ lên, xấu hổ ho hai tiếng, di chuyển ánh mắt.
“Lăng Vân và Lăng Nguyễn là dòng máu duy nhất của nhà họ Lăng, bản thân của Lăng Nguyễn lại chính là bù nhìn, mấy đứa con trai của ông ta cũng không nên thân. Lăng Vân quốc tế giao ở trong tay của bọn họ không thể nào lâu dài được, điểm này Lăng Vân không có khả năng nghĩ không ra, đã nhiều năm như vậy rồi, ông ta thật sự bởi vì một người không yêu ông ta và không thể nào đạt được mà giữ gìn cả một đời? ông ta là người đàn ông thiết thực, thông minh đến độ có thể nhìn thấu mọi chuyện mới đúng.”
Lăng Ngạo hơi nhíu mày lại, bắt gặp ánh mắt như có điều suy nghĩ của Lạc Kiệt Hy, cười khẽ một tiếng rồi nói: “Nhưng mà cũng không cần coi là thật đâu, đây chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.”
Mỗi một nụ cười, mỗi một cái nhăn mày của anh đều thu hút Lạc Kiệt Hy.
Cũng làm cho Lạc Kiệt Hy đổ mồ hôi trán.
“Nếu như ông tổ của con nhìn thấy được dáng dấp của con với ông ấy giống nhau như đúc, chắc chắn sẽ vui vẻ đến phát điên đi được.”
Lạc Kiệt Hy hít sâu một hơi.
Đây cũng là lý do mà mỗi lần nhìn thấy đứa con trai này của ông thì ông đều sợ, đến nỗi ném chuột vỡ bình, nói chuyện cũng bị mất đi khí thế.
Đối mặt với con trai, ông luôn có một loại cảm giác bị phụ hoàng của mình nhìn thấu.
Một bữa cơm này từ đầu đến cuối Tống Vĩnh Nhi đều không nói chuyện, Nghê Chiến cũng chỉ nói mấy câu mở màn, đoạn thời gian sau đều là cuộc trò chuyện giữa Lạc Kiệt Hy và Lăng Ngạo.
Lạc Kiệt Hy cố ý kéo chủ đề lên trên cuộc sống của người dân, muốn biết là Lăng Ngạo có tấm lòng yêu dân hay không, ông ta lại cố ý di chuyển chủ đề về mối quan hệ quốc tế, muốn xem xem Lăng Ngạo có quyết đoán ra quyết định không lo hậu quả lấy đại cục làm trọng hay không.
Vốn dĩ muốn dạy cho con trai một khóa học, cố gắng hết sức có thể dạy cho anh nhiều thứ trong một khoảng thời gian ngắn.
Kết quả là ông ta lại bị Lăng Ngạo dạy ngược lại.
Trong giây phút này, cảm giác ấm áp len lỏi vào, thời gian kéo dài từng giây từng phút, câu nói từ trong miệng của Lăng Ngạo không nhiều, nhưng luôn có thể đánh trúng vào trong điểm yếu của ông ta.
Thấy Lạc Kiệt Hy cuối cùng cũng dứt khoát ngậm miệng lại không nói chuyện. Nhìn cảnh tượng Lăng Ngạo đang trịnh trọng nói, Tống Vĩnh Nhi vừa uống canh, trong tận đáy lòng vừa dâng lên niềm kiêu ngạo nho nhỏ.
Cô cũng muốn là một cô gái ưu tú giống như là phu nhân Nguyệt Nha, một cô gái có thể sánh vai cùng với vương giả.
Sau bữa ăn đã là bốn giờ chiều.
Mọi người Khúc Thi Văn đến dọn dẹp bàn ăn, đổi một chén trà xanh ở trước mặt của bọn họ.
Hương trà thoang thoảng lộ ra mùi hương của hoa tử vi nhàn nhạt, đợi sau khi Lạc Kiệt Hy nếm thử rồi thì không nhịn được mà tán thưởng: “Đây là hương vị độc nhất ở chỗ của con, lần trước ta tới đây đã nghe thấy mùi hương thơm ngát này, rất thoải mái, lịch sự, tao nhã.”
Khúc Thi Văn nhanh chóng giải thích: “Đây là những mầm non vừa mới nhú được hái xuống từ những cây tử vi vào hàng năm, cũng có những mầm non nhỏ trước khi được nở rộ, được phơi khô và chiên giòn lên, toàn thân của cây tử vi đều là bảo vật, uống lâu dài sẽ có lợi cho cơ thể của con người.”
Lạc Kiệt Hy mỉm cười nói: “Ừm đúng vậy, quả thật là khỏe mạnh hơn nhiều so với cà phê trắng mà ta thường uống khi còn trẻ.”
Lăng Ngạo hơi liếc mắt sang nhìn Khúc Thi Văn: “Chuẩn bị ba phần trà tử vi đưa cho Phú Nhất đại nhân đi.”
Một khi đã nói rồi, đương nhiên là để bệ hạ mang về cung, nhưng mà chuẩn bị ba phần.
“Để lại một phần trong ngự thư phòng của ta, ở vịnh Nguyệt Nha của mẹ con một phần, còn một phần nữa là cần ta giúp con mang cho ai à?” Nói đến đây, Lạc Kiệt Hy cũng dừng lại một chút: “Chẳng lẽ là muốn gửi đến cho ông ngoại con ở nhà họ Nghê?”
Đám người đang chờ căn dặn của Lăng Ngạo, lại nghe thấy anh chậm rãi nói tiếp: “Ở chỗ của ông ngoại, hàng năm tôi trở về thành phố H đi tảo mộ thì đều sẽ mang theo một phần để bày tỏ tâm ý, một phần còn lại là muốn ông mang cho vị kia ở trong Huyễn Thiên Các.”
Lạc Kiệt Hy giật mình: “Cho ông nội của con?”
“Ông bất ngờ như vậy làm cái gì chứ? Tôi muốn mang cho mẹ và ông nội mỗi người một phần, bất đắc dĩ chính là tôi không thể mang vào được, chỉ có thể ủy thác cho ông. Tôi cũng không muốn chiếm tiện nghi của ông, để ông giúp tôi công cốc, cho nên tiện thể cũng cho ông một phần coi như là phí vận chuyển thôi.”
“…”
Lạc Kiệt Hy im lặng, ban đầu tưởng rằng con trai đã chấp nhận mình rồi, lại không ngờ đến mình lại luân lạc đến cảnh ngộ này.
Khúc Thi Văn nhanh chóng xoay người lại chuẩn bị, bởi vì phải đưa vào cung, cho nên đặc biệt tìm ra bình trà tốt nhất ở trong nhà.
Ba phần giống nhau như đúc, hình thức ở bên ngoài tinh xảo, được làm bằng gỗ đàn hương đỏ, các đường nét tinh tế đều được chạm khắc bằng tay nghề tuyệt vời của những người thợ lành nghề. Thành trong của chiếc bình được làm bằng thiết, vì phải được bảo vệ khỏi ánh nắng trực tiếp và độ ẩm, nếu như không thì trà sẽ dễ bị oxy hóa, mất đi hương vị vốn có ban đầu. Vì vậy các sản phẩm bằng thiếc luôn được công nhận là loại hộp đựng trà tốt nhất, dùng để bảo quản.
Sau khi đóng gói xong ba hộp trà tử vi thì để vào trong một cái túi tinh xảo, giao cho Phú Nhất cầm lấy.
Nhìn Lạc Kiệt Hy hình như có vẻ không phục, Lăng Ngạo lại thở dài một hơi.
“Nghe nói năm đó mẹ nuôi đã chết đuối bởi vì cứu tôi, mẹ của tôi lại quỳ một ngày một đêm ở bên ngoài thư phòng cầu xin ông cho người đến để chăm sóc cơm áo và cuộc sống thường ngày của tôi, nhưng mà ông lại không đồng ý. Cuối cùng vẫn là do người ở trong Huyễn Thiên Các đã phái Yến Bắc ngự hầu đến truyền lời, đưa Trần Tín, Trần An và Thi Văn đến cho tôi, sau đó mẹ đã giao cho tôi tập đoàn nhạc cụ Huyễn Thiên. Tôi đã điều tra trong âm thầm, người ông đó lúc còn trẻ tuổi gặp nhiều chuyện khó khăn phải trôi dạt đến đức quang đảo, đã gây dựng giang sơn ở đó cùng với bà nội, ông nội dạy cho tôi tất cả các cách sinh tồn cơ bản. Tôi mang bình trà đến cho ông ấy, ông có cái gì không phục?”