Hôn Là Nghiện

Chương 344: Hoảng sợ




Lạc Kiệt Hy bị Lăng Ngạo nói làm cho mặt đỏ tới mang tai.

Nhìn sắc trời, ông nhất định phải nhanh chóng trở về thủ đô: “Lần sau ta và Nguyệt Nha sẽ đến thăm con.”

Hai mắt của Lăng Ngạo lập tức sáng lên: “Khi nào vậy?”

Lạc Kiệt Hy hơi giật mình.

Nhìn đi, đứa nhỏ này nhớ đến việc mang trà cho ông nội ở trong Huyễn Thiên Các, nhớ mẹ mình sớm ngày đến đây để gặp mình, nhưng mà lại không chờ đợi ba.

Cái chức ba này ông làm thật sự quá thất bại.

Cũng đúng thôi, trong mấy chục năm dầm mưa gió, ông đã bỏ qua cả chặng đường trưởng thành của đứa nhỏ này… thật hối hận!

Lạc Kiệt Hy đứng dậy dẫn Phú Nhất đi ra ngoài: “Cố gắng sớm hơn.”

Cửa vừa mới mở ra, bóng dáng của Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất cũng biến mất, bọn người Trần An tự mình hộ tống bọn họ lên xe, sau khi trở lại trong biệt thự thì bẩm báo nói: “Cậu tư, bệ hạ đã trở về dưới sự hộ tống của hộ quốc quân.”

Ánh mắt của Lăng Ngạo bình tĩnh nhìn về phía Lạc Kiệt Hy rời đi.

Một lúc lâu sau mới yếu ớt phun ra một câu: “Cũng không chịu ngồi lâu hơn một chút, có thể bận bao nhiêu.”

Tống Vĩnh Nhi bĩu môi bất đắc dĩ nói: “Em biết là anh mạnh miệng mềm lòng mà, rõ ràng là nhớ bệ hạ, ông ấy tới mà anh còn không cho ông ấy sắc mặt tốt để nhìn.”

“Không có áp lực thì sao có động lực?” Lăng Ngạo nhướng nhướng mày, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt.

Trần An lại nhìn Lăng Ngạo, biểu cảm chân thành nói: “Cậu tư, bệ hạ còn nói là thư pháp được gửi đến trong nhà họ Tống là do ông ấy và phu nhân Nguyệt Nha cùng nhau nắm tay mà viết xuống, là món quà kết hôn tặng cho anh và mợ chủ.”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sờ.

Ánh mắt tao nhã ấm áp khẽ rơi trên gương mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi: “Sao lần trước ba vợ và mẹ vợ đến đây không nghe bọn họ nhắc tới?”

Tống Vĩnh Nhi gật đầu nói: “Để em gọi điện thoại hỏi một chút.”

Thế là nửa tiếng đồng hồ sau giờ hẹn.

Tống Quốc Cường và Lưu Lan tự mình mang theo một cái hộp bằng gấm hình chữ nhật không nhỏ đến đây.

Trần An đón tiếp bọn họ vào trong nhà, Cố Duyên thấy thế liền nhanh chóng cùng với Nghê Chiến chuyển tất cả trái cây và trà ở trên bàn trà qua một bên, trống đi một mảnh lớn đủ vị trí để đặt cái hộp gấm này xuống.

Lăng Ngạo ôn tồn lễ độ đứng ở trong phòng khách: “Ba mẹ vất vả rồi ạ.”

Tống Vĩnh Nhi cũng tò mò bước lên phía trước, trong đây rốt cuộc viết cái gì vậy.

Trong ánh mắt dịu dàng mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, cuối cùng rơi ở trên người của Lăng Ngạo sau khi Tống Quốc Cường và Lưu Lan bỏ hộp gấm số thì cũng kinh ngạc nhìn anh

“Ba với mẹ của con đã nhận được trong ngày thứ ba từ sau khi Vĩnh Nhi đào hôn, lúc đó là do bí thư thành ủy đích thân gửi tới, ba mẹ còn rất kinh ngạc, về nhà thì mở ra xem lại càng giật nảy mình hơn.”

Tống Quốc Cường nói xong thì Lưu Lan lại bổ sung tiếp: “Lần trước đã muốn mang đến rồi, nhưng mà cứ luôn cảm thấy các con có bí mật giấu giếm chúng ta, lúc ở trong điện thoại mẹ đã hỏi Vĩnh Nhi, con bé cứ ấp úng nói là muốn thương lượng với con rồi thì mới có thể nói cho chúng ta biết. Thế là chúng ta cũng suy nghĩ vật quý giá như thế này, hay là chờ các con quyết định trước đi rồi lại nói tiếp, nếu như trên đường xảy ra chuyện gì thì chúng ta không thể đảm nhận được.”

Thật ra thì Lưu Lan cũng đã thầm nghĩ muốn nói chuyện tranh chữ với con gái, lại sợ là con gái của mình cũng không biết át chủ bài của Lăng Ngạo, sợ sẽ hù dọa đến con gái.

Bà muốn tìm con rể để hỏi, lại sợ con rể biết được mình đã phát hiện ra cái gì, cho nên không dám lên tiếng.

Mang tâm trạng như vậy, bà sợ Lăng Ngạo hiểu lầm, lại sợ giải thích không rõ ràng.

Nhưng mà Lăng Ngạo cũng chỉ nhẹ giọng cười cười, mang hàm ý không để ý chút nào, ngược lại còn mang theo giọng điệu có lỗi mà nói: “Là do con không tốt, làm cho ba mẹ phải lo lắng theo. Chúng ta xem tranh chữ trước đi, một lát nữa để con giải thích sau, chỉ hi vọng là ba mẹ sẽ không quá mức kích động.”

Người nhà của vợ chính là người nhà của mình, anh không bằng lòng dùng một lời nói dối có thiện ý để che giấu.

Mẹ đã từng dạy anh hành trình để bước đến sự hạnh phúc, chính là sự thẳng thắn và chân thành.

Anh nghe theo lời của mẹ nói.

Trần An biết là đồ vật ở bên trong quý giá, mang theo một cái bao tay trắng, tự mình mở cái khóa nhỏ ở bên cạnh của hộp gấm, lúc này mới nhìn thấy chữ viết ở bên trong, không nhỏ, cứng cáp có lực.

Một nét bút viết ở giữa, tấm chân tình, nét bút sắc sảo.

TRỜI SINH MỘT ĐÔI.

Ngoài ra còn có con dấu của Lạc Kiệt Hy và con dấu của Nghê Tịch Nguyệt, cùng với ngày đặt bút.

Tống Vĩnh Nhi nhìn thấy, trong lòng rất cảm động, đây là lời chúc phúc của ba mẹ ruột với ông chú, không có món quà nào tốt hơn so với món quà này.

Lúc nhớ nhung, xa tận chân trời gần ngay trước mắt; lúc hết nhớ, gần nhau trong gang tấc mà xa tận chân trời.

Bàn tay của Lăng Ngạo nhẹ nhàng phủ lên trên những chữ viết này, bởi vì những con chữ được gắn kết đặc biệt với nhau, anh không thể trực tiếp đụng vào mặt giấy, cũng chỉ có thể chạm lên một lớp pha lê hơi mỏng.

Ở xung quanh được làm bằng trầm hương cao cấp ngàn năm tuổi, mỗi một gam trầm đẹp còn quý hơn cả vàng, chất liệu vừa đủ, chóp mũi dưới hương thơm của trầm hương làm cho lòng người yên bình.

Khúc Thi Văn nói: “Trước kia giấc ngủ của cậu tư không được yên ổn, tôi cũng đã từng điểm chút trầm hương cho cậu tư, mùi hương này xua tan hết tất cả ô uế, chiếc hạt tràn tốt nhất trong phật giáo được làm bằng nó.”

Cố Duyên cũng nói: “Bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha dùng cái khung tốt này để chứa đựng những con chữ, chắc chắn cũng hy vọng cậu tư với mợ chủ yêu thương nhau đến già, muốn tất cả những thứ yêu ma quỷ quái điều tránh xa hai người ra.”

Nghê Chiến hít một hơi thật sâu, nhớ đến cô của mình đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ lấy con trai của mình, liền giật mình: “Không phải là ba mẹ trên đời này đều chờ mong như vậy ư, không cần con cái của mình đại phú đại quý, nhưng mà chỉ cần bọn họ bình an khỏe mạnh là được.”

Tất cả mọi người ở trong đại sảnh điều lâm vào trong phần thâm tình nồng đậm này, mọi người cũng bị ảnh hưởng.

Mà hai vợ chồng Tống Quốc Cường nghe thấy lời nói của Nghê Chiến, nhé, lúc bắt đầu không có phản ứng gì, lúc nhìn thấy sắc mặt xúc động của Lăng Ngạo, không khỏi cảm thấy bồi hồi, sắc mặt tất cả đều thay đổi.

Tống Quốc Cường kịp thời kéo Lưu Lan lại, sợ bà kích động.

Lăng Ngạo bỗng nhiên nói: “Mang lên trên cất đi, một lát nữa tự tôi treo lên trên đầu giường của tôi và bé ngoan.”

Lúc này Trần An mới đậy hộp gấm lại, nghiêm túc bưng lấy nó đi lên lầu.

Khúc Thi Văn nhanh chóng mang trà nước lên mời hai vợ chồng Tống Quốc Cường, trong lòng biết là bọn họ có lời muốn nói, cho nên liền lui xuống.

Nghê Chiến nắm tay Cố Duyên, cũng nói: “Em dẫn Duyên Duyên đi lên lầu luôn nha.”

Trong phòng khách cũng chỉ còn lại hai vợ chồng Lăng Ngạo và hai vợ chồng Tống Quốc Cường.

Bốn bề tĩnh mịch, sự im lặng kéo dài, Lăng Ngạo còn mặc áo thun màu trắng đơn giản, cùng với Tống Vĩnh Nhi mời hai vợ chồng Tống Quốc Cường ngồi xuống, hai người ngồi xuống đối diện của bọn họ.

Bưng trà tử vi lên nhấp một ngụm, trong chớp mắt bỏ ly trà xuống, khóe miệng của Lăng Ngạo nhẹ nhàng cong lên, có sự tao nhã lịch sự không nói thành lời: “Thật ra thì chuyện này nói rất dài dòng, cụ thể thì con cũng không thể nào giải thích được, chỉ có thể nói cho ba mẹ nghe đại khái: lúc còn trẻ, bệ hạ và phu nhân Nguyệt Nha đã sinh ra con, sau đó bởi vì nguyên nhân bất đắc dĩ cho nên đưa con cho Lăng Nguyễn nuôi dưỡng, mẹ của con vẫn chăm sóc con trong bí mật, bệ hạ vừa mới biết được. Cho nên tin tức của con và bé ngoan tuyên bố đính hôn với nhau đã truyền đến, hai người bọn họ mới có thể viết bộ chữ này gửi đến làm món quà tân hôn cho hai bọn con.”

Lưu Lan nghe vậy, sắc mặt tái đi, hoảng sợ nắm lấy tay của Tống Quốc Cường: “Vậy làm sao bây giờ đây, hoàng thất sao có thể chấp nhận một đứa nhỏ không rõ lai lịch. Vĩnh Nhi của chúng ta phải làm thế nào đây?”