Hôn Là Nghiện

Chương 342: Điều kiện




Có lẽ giọng điệu của Nghê Chiến quá mức đáng thương và hài hước, lại làm cho mọi người nhịn không được mà cười khẽ một tiếng.

Nghê Chiến được tâng bốc đã quen, sao có thể chịu được hình ảnh đám người chế nhạo và trêu chọc, lập tức đỏ tới mang tai, lúng túng né ánh mắt đi, trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải.

Lạc Kiệt Hy cười nói: “Đương nhiên là không thu lời rồi.”

Không chỉ không thu lời, mà lúc trả lại tiền cũng có thể giảm giá.

Tống Vĩnh Nhi ngước đôi mắt sáng lấp lánh lên nhìn con ngươi bình tĩnh của Lăng Ngạo, chỉ cảm thấy người đàn ông này không phải tốt bình thường. Nói anh hẹp hòi bá đạo, nhưng mà hết lần này đến lần khác anh có trái tim bao la như vậy, nhìn tình cảm của bệ hạ với Nghê Chiến như là ba con, anh cũng không ghen ghét.

Tiểu hồ ly nheo đôi mắt lại, cô suy nghĩ hóa ra là sự hẹp hòi và bá đạo của anh đều nhằm vào cô.

“Cậu tư, bệ hạ rất nhớ và quan tâm tới cậu, bảy giờ tối nay ở trong cung có bữa tiệc xã giao, chiều ngày hôm nay ngài ấy phải trở về rồi. Mong là ngày hôm nay cậu sẽ không đi ra ngoài, ở bên cạnh tâm sự nhiều hơn với bệ hạ đi.”

Phú Nhất nhìn ra sự xấu hổ của Nghê Chiến, cũng biết nguyện vọng đang cháy bỏng ở trong lòng của bệ hạ, liền dời chủ đề.

Lạc Kiệt Hy mang theo gương mặt mong đợi nhìn Lăng Ngạo.

Nhìn thấy con mình không hề có ý muốn để ý tới mình, dưới tình huống cấp bách, ông ta cũng chỉ có thể nhìn về phía Tống Vĩnh Nhi: “Con dâu ngoan, Tống Tống… Vĩnh Vĩnh… Nhi Nhi…”

“Khụ khụ.” Nghê Chiến lại lên cơn ho.

Cố Duyên nín cười.

Tống Vĩnh Nhi phải suy nghĩ một hồi lâu mới phản ứng được bệ hạ đang gọi mình.

Hơi nghiêng người gần về phía Lăng Ngạo, vừa nâng mắt lên thì đã nhìn thấy Lăng Ngạo mang theo gương mặt tủi thân nhìn cô, dường như là đang nói: em giúp đỡ người khác khi dễ tôi?

Trong lòng của cô đấu tranh một phen nho nhỏ, cô cũng chỉ có thể nhích gần trong ngực của anh, kéo cổ anh xuống, nhón chân lên hôn một cái trên mặt của anh.

Lúc này sắc mặt của Lăng Ngạo đã tốt hơn nhiều.

Cô kề sát bên tai của anh, dùng giọng nói cực nhỏ mà nói: “Em rất muốn ăn cá của ông chú làm.”

Lăng Ngạo thích bộ dạng ôm ấp của cô vô cùng, một tay ôm cả người của cô lại, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, thì thầm nói: “Tối ngày hôm nay, nữ trên nam dưới?”

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vĩnh Nhi trắng bệch.

Hai chân đạp xuống đất, bàn tay trắng nõn đẩy lồng ngực của anh ra một chút, nhưng mà eo vẫn bị anh ôm chặt lại.

Cô nhóc gần như là đang nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nha!”

Lăng Ngạo không hề lo lắng nhún nhún vai, nói: “Vậy thì đi ra ngoài hẹn hò đi, mặt trời nắng chói, thành phố nhỏ xinh đẹp, đường cao tốc cũng đang chờ đợi chúng ta.”

Mặc dù là Lạc Kiệt Hy không biết bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng mà đây cũng là một người lấy việc nịnh hót con trai làm niềm vui: “Con dâu ngoan…”

Da đầu của Tống Vĩnh Nhi tê dại, đôi mắt đen nhánh lúng liếng di chuyển: “Được rồi.”

Hừ!

Anh có kế Trương Lương, mình có thang trèo tường!

Lòng của Lăng Ngạo nở hoa, vừa mới được ăn mặn vốn cũng không muốn tiết chế, đối với loại chuyện này vẫn đang tìm tòi nghiên cứu, hận không thể mỗi một ngày đều phải thử vô số chiêu.

Không phải là anh không nhìn thấy được tia gian xảo ở trong mắt của cô nhóc, nhưng mà chút tính toán nho nhỏ này của cô cũng chỉ là đang làm trò ở trong bụng của anh mà thôi, không đủ để gây sợ.

Ôm cô nhóc này, đối mặt với Lạc Kiệt Hy, vậy mà anh lại chủ động nói chuyện với Lạc Kiệt Hy: “Ông có biết giết cá không?”

Lạc Kiệt Hy sửng sốt một hồi.

Phú Nhất liền nói ngay: “Để tôi làm cho.”

Chỉ cần cậu tư vui vẻ thì có làm cái gì ông ta cũng đồng ý.

Lạc Kiệt Hy lại vui mừng khôn xiết sau khi bị giật mình, ngăn Phú Nhất ở sau lưng của mình, nhanh chân bước ra, tranh phần nói: “Ta biết.”

Thế là…

Mười lăm phút sau, ở trong phòng bếp có thêm bốn con cá mập mạp.

Tất cả mọi người bao gồm cả Tống Vĩnh Nhi đều đang đứng ở bên ngoài phòng bếp quan sát, còn Lăng Ngạo và Lạc Kiệt Hy thì lại đang đứng ở trong phòng bếp.

“Đây là cá trắm cỏ được Thi nuôi ở trong hồ nước phía sau nhà, đương nhiên là còn có cá mè hoa, cá lóc, cá vàng, còn có một số con tôm sông. Tôi tương đối thích ăn tôm và cá, phần lớn ở bên ngoài đều có yếu tố kích thích chăn nuôi, cho nên Thi đều tự mình thả rất nhiều cá tôm trong hồ nuôi ở phía sau.”

Lăng Ngạo vừa nói vừa nắm lấy một con cá trắm cỏ dùng sức đập một cái ở trên cái thớt gỗ, con cá liền bất động, anh cầm dao lên bắt đầu đánh vảy cá.

“Những thứ này đều là do ông ngoại đã dạy tôi, lúc đó tôi vẫn còn trẻ, nháy mắt cũng đã sắp ba mươi tuổi rồi.”

Động tác của anh nhanh gọn lại đẹp đẽ, tay đàn dương cầm mà lại cầm dao làm chuyện này lại không hề mất cảm giác hài hòa chút nào, nhìn tầng tầng lớp lớp vảy cá lấp lánh bị anh nhanh chóng đánh bỏ, có cảm giác như dưới đôi tay này của anh không có chuyện gì không thể làm được.

Lạc Kiệt Hy cũng cầm lấy một con cá đặt ở trên một cái thớt gỗ khác, dùng chuôi con dao phay đập mạnh một cái ở trên đầu của con cá, con cá ở trong tay cũng không động đậy nữa, cũng nhanh chóng đánh vảy cá.

Rất nhanh, hai ba con liền làm sạch, rửa sạch bốn con cá. Lăng Ngạo vừa định dạy ông ta cắt thịt cá như thế nào, nhưng lại kinh ngạc phát hiện tay nghề cắt thịt cá của Lạc Kiệt Hy cực kỳ nhanh, so với anh còn quen tay hơn.

Kinh ngạc nhìn xem, cũng dụng tâm mà học hỏi.

Lạc Kiệt Hy mỉm cười, động tác ở trong tay cũng không dừng lại: “Lúc còn bé ta rất ngang bướng, thích nhất là nuôi các loại động vật làm thú cưng, thích nhất là Lưu Quang, nó chính là một con chim ưng đến từ tây tạng, rất có linh tính, ta còn nuôi con rắn nhỏ xinh đẹp, còn giúp nó ấp trứng rắn nữa.”

Lăng Ngạo nghe rất nghiêm túc.

Ở sâu trong lòng của anh, anh cũng cực kỳ muốn biết những chuyện có liên quan đến ba của mình.

Lạc Kiệt Hy lại nói nữa: “Lúc Nguyệt Nha còn bé thì đã từng giúp ta ấp trứng chim, ta leo cây ở phía trên, cô ấy ở phía dưới nhìn ta, ta lấy được trứng chim và dẫn cô ấy trở lại căn phòng thú cưng của ta, cho trứng chim vào trong lồng ấp. Lúc đó còn có ông Quan Ngọc nữa, ông ấy hiểu ta nhất, mỗi lần mà phụ hoàng không rảnh để quan tâm ta, mẫu hậu bởi vì nghiêm khắc muốn đánh ta, luôn luôn là ông Quan Ngọc che chở cho ta.”

Bất tri bất giác, Lạc Kiệt Hy nói với anh rất nhiều chuyện khi còn bé. Lăng Ngạo còn hỏi chuyện ông rớt xuống ao hổ rồi đánh chết hổ vào năm mười hai tuổi, Lạc Kiệt Hy cười ha ha kể chi tiết chuyện lúc ấy cho anh biết.

Sau khi đã cắt xong cả rồi, Lăng Ngạo nói đơn giản quá trình làm cá cho Lạc Kiệt Hy nghe, lúc cá đang hầm ở trong nồi, Lạc Kiệt Hy còn trổ tài làm món trứng rán cà chua cho Lăng Ngạo xem. Ông ta vô cùng kiêu ngạo mà nói với Lăng Ngạo: “Món ăn này là do mẹ của con dạy ta đó.”

Ánh đèn ấm áp bao phủ trên người của hai ba con nổi bật bất phàm này, từ đầu đến cuối anh đều không gọi Lạc Kiệt Hy là ba, nhưng mà anh biết có trách nhiệm là chuyện bẩm sinh, cho dù có làm như thế nào anh cũng không thể trốn thoát được.

Một lát sau, hai ba con mở cửa đi ra ngoài.

Khúc Thi Văn và Cố Duyên nhanh chóng đi vào trong nấu mấy món rau xào.

Ở phía trước bàn ăn, Lạc Kiệt Hy và Nghê Chiến ngồi xuống, đối diện là Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi, những người còn lại đều mở thêm một bàn khác ở trong phòng của Trần An, đồ ăn của mỗi bàn đều giống nhau.

Nghê Chiến nhìn cá ở trước mắt, còn có trứng rán cà chua, lập tức đau lòng chua xót.

“Nếu như mà có cô ở đây, ngày hôm nay cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Nói xong thì lại giật mình, phát giác lời nói của mình không đúng lúc, anh ta nhanh chóng cầm lấy ly thủy tinh uống nước trái cây.

“Sẽ có cơ hội thôi.”

“Sẽ có cơ hội thôi.”

Ai ngờ được, Lăng Ngạo với biểu cảm cực kỳ nhạt nhòa, ánh mắt sắc bén của Lạc Kiệt Hy dần dần sâu sắc, sau khi nhìn nhau thì trăm miệng một lời mà nói.