Lạc Kiệt Hy đã nhìn ra cô nhóc này chính là ánh sáng của con trai ông ta từ lâu.
Cảm động hít sâu một hơi, ông suy nghĩ nếu như Nguyệt Nha nhìn thấy cảnh tượng như thế thì chắc hẳn cũng sẽ yên tâm.
Lúc này có một bóng dáng nhỏ nhắn mềm mại chạy tới, từ từ chạy chen giữa vào Nghê Chiến và bệ hạ: “Bệ hạ, có cảm thấy cảnh tượng ân ái của cậu tư cùng với mợ chủ cực kỳ đẹp mắt hay không?”
Đám người đều sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Cố Duyên.
Phú Nhất nghiêm túc quan sát đứa nhỏ này, nhìn thấy cô chẳng những không ốm, ngược lại còn hơi có da có thịt, ánh mắt lướt qua vẻ hài lòng.
Lại nhìn Nghê Chiến là một nhân vật cao quý như vậy, Phú Nhất càng hài lòng hơn.
Vẫn là những người của nhà họ Nghê có khí chất cao, sau khi biết con gái của mình yêu đương với cậu Nghê, ông liền nhanh chóng nhờ bệ hạ gọi điện thoại để hỏi ý của người nhà họ Nghê, sợ là đối phương không vừa mắt con gái cưng của ông.
Kết quả cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho Nghê Tịch Mục, ông ta nói: “Cô gái mà được Nguyệt Nha khen ngợi sao có thể không tốt được, hơn nữa bây giờ đã là thời đại nào rồi, tôi với Anh Đào cũng không có ý kiến đâu. Con dâu như thế nào cũng được, chỉ cần Chiến nhà tôi thích là được.”
Cuộc điện thoại thứ hai là gọi cho Nghê Tử Dương, ông nói: “Hahaha, ta cảm thấy là lần đầu tiên Chiến đi xa nhà lập nghiệp có thể gặp được cô gái mà mình thích ở bên cạnh của mình, cảm nhận được chuyện đồng hội đồng thuyền là tốt lắm, như thế này thì sau này thằng bé và Cố Duyên cũng sẽ trân trọng nhau hơn.”
Người nhà họ Nghê đối với chuyện của Nghê Chiến và Cố Duyên không có một người nào là nói không đồng ý.
Thậm chí lúc Phú Nhất gặp Nghê Tịch Nguyệt, Nghê Tịch Nguyệt còn thân thiết nói: “Chờ mối quan hệ của hai đứa đã ổn định rồi, có một số việc mà cả hai nhà nên phải xử lý, đến lúc đó anh trai và chị dâu của tôi sẽ trở về từ Ý, đích thân mình đến nhà của Phú Nhất đại nhân để chào hỏi. Phú Nhất đại nhân không cần phải khẩn trương đâu, đó đều là anh trai và chị dâu của tôi, nhà họ Nghê cầu hôn, ông chỉ cần giống như người bình thường gả con gái là được rồi.”
Vì vậy, sau khi Kiều Trạm Đông từ chối không gặp, trái tim bị vùi dập của Phú Nhất đã được an ủi và sưởi ấm ở nhà họ Nghê.
Nhìn lúc này Nghê Chiến và Cố Duyên đang đứng cùng một chỗ với nhau, trong lòng của ông ta rất vui mừng, lại cảm thấy có mặt mũi, eo đang cúi xuống cũng thẳng tắp hơn.
Lạc Kiệt Hy nhìn Cố Duyên cười nói: “Uốn tóc rồi à?”
Mặt của Cố Duyên đỏ lên, làm nũng nói: “Mợ chủ nói là cháu không biết ăn diện, cho nên dẫn cháu đi làm tóc, mua quần áo cho cháu. Nhưng mà bệ hạ à, chuyện mà cháu muốn nói với ngài không phải là chuyện này đâu.”
“À à.” Lạc Kiệt Hy đảo mắt nhìn quanh, nhớ đến lúc nãy cô bé đã hỏi là có phải mình thích nhìn Lăng Ngạo và Tống Vĩnh Nhi yêu thương không, lại cảm thấy trong lời nói của Cố Duyên dường như có chuyện gì đó: “Có chuyện gì à?”
Nghê Chiến cũng tò mò.
Phú Nhất biết con gái của mình ổn trọng, cho nên cho một ánh mắt khích lệ.
Cố Duyên mỉm cười lấy điện thoại di động ra đưa qua cho Lạc Kiệt Hy: “Bệ hạ, ở trong điện thoại của cháu có lưu rất nhiều ảnh chụp và video của cậu tư với mợ chủ, tất cả đều là cận cảnh hết đó, độc nhất vô nhị, ngay cả bọn họ cũng không có đâu.”
Phú Nhất và Lạc Kiệt Hy nhận lấy nhìn xem, mà Nghê Chiến thì lại biến sắc.
Cố Duyên lại nói nữa: “Bệ hạ, ngài có muốn xem không, để cháu bán rẻ cho ngài?” . Truyện Bách Hợp
“Cố Duyên.”
“Chờ đã!”
Phú Nhất và Nghê Chiến lên tiếng ngăn cản cùng một lúc.
Kinh động đến nỗi hai vợ chồng của Lăng Ngạo đang thâm tình ôm nhau ở trên ghế sofa cũng không tự chủ mà nhìn sang.
Cố Duyên một mặt vô tội nhìn bọn họ chằm chằm, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Nghê Chiến đã kéo cô sang một bên, giọng nói vừa xấu hổ vừa mềm mại, trách cứ: “Đừng có nói nữa.”
Làm ăn cùng với bệ hạ, muốn bán ảnh chụp cho bệ hạ, cô đây là bị điên rồi hả?
Cả trán của Phú Nhất đều đầy mồ hôi, không nghĩ đến đứa con gái luôn ổn trọng của mình sao bỗng nhiên lại như vậy chứ, nhanh bước lên phía trước một bước: “Bệ hạ, khí trời nóng bức, chỉ sợ là Duyên Duyên bị cảm nắng rồi, chịu phải thời tiết nóng bức… tôi chưa từng cho con bé ít tiền tiêu vặt, con bé thật sự không thể làm như thế.”
Tống Vĩnh Nhi mang theo gương mặt tươi cười như hoa ở trong ngực của Lăng Ngạo mà nhìn bọn họ.
Vốn dĩ Lăng Ngạo muốn kéo cô đi cùng, nhìn thấy cô xem vui vẻ như thế liền ở lại thêm một lát nữa xem kịch cùng với cô.
Mà khóe mắt xinh đẹp của Lạc Kiệt Hy hơi hết lên, khóe miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt lại di chuyển ở trên người của Nghê Chiến và Cố Duyên, rồi sau đó lại nhìn Phú Nhất.
“Con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm mà, con gái cưng của ngươi nào có kiếm tiền tiêu vặt cho bản thân đâu chứ.”
Nghê Chiến sinh ra ở nhà họ Nghê, sao Lạc Kiệt Hy lại không biết tin tức về anh ta được.
Tính tình của Lăng Ngạo lại cao ngạo như vậy, chỉ sợ là Nghê Chiến ở trong Tử Vi Cung này cũng là ăn nhờ ở đậu, chịu không ít chèn ép.
“Hahaha, những bức ảnh và video đó ta đều muốn hết. Duyên Duyên, ra một cái giá đi, xem xem có thể rẻ hơn cho ta được bao nhiêu?”
Lạc Kiệt Hy mỉm cười nói xong, Cố Duyên muốn mở miệng nói ngay, Nghê Chiến lại bịt miệng của cô ta lại, nhìn Lạc Kiệt Hy rồi lúng túng nói: “Cháu xin lỗi bệ hạ, cô ấy nói đùa thôi.”
Cố Duyên kéo bàn tay của anh ta xuống, cũng mặc kệ nỗi lo lắng của Phú Nhất và Nghê Chiến, nói thẳng: “Mười lăm tỷ, chỉ cần kêu cậu tư trả lại tấm thẻ tín dụng đó cho cậu Nghê là được rồi.”
Trời đất ơi, Phú Nhất sắp khóc rồi!
Cho đến bây giờ ông cũng chưa từng cảm thấy mình bị mất mặt như vậy.
Mặt của Nghê Chiến thì đỏ tới mang tai, nhìn cô gái nhỏ ở trong ngực lại vì anh ta như vậy, cũng không có cách nào tức giận nữa. Trải qua sự chuyển biến của tâm trạng, đúng là nhịn không được mà cười thành tiếng.
“Phú Nhất.”
Lạc Kiệt Hy dặn dò.
Phú Nhất tê cả da đầu: “Bệ hạ…”
Ông ta rụt rè đưa tấm chi phiếu ra, Lạc Kiệt Hy nhận lấy, mở ra vung bút lên một cái liền viết xuống một chuỗi con số, sau đó xé xuống đưa cho Cố Duyên: “Được rồi, bây giờ gửi hết ảnh chụp qua cho ba của cháu đi, ông ấy sẽ gửi qua cho ta.”
Số điện thoại di động của hoàng đế không thể tùy tiện bại lộ được.
Cố Duyên cầm lấy tờ chi phiếu, hai mắt phát sáng mà nhìn.
Lúc này cô ấy quay người lại đưa tờ chi phí ở trong tay qua cho Nghê Chiến.
Nghê Chiến nhận lấy, ngạc nhiên che miệng, vừa muốn lên tiếng hô to vạn tuế, nhưng mà bị giọng nói nhỏ nhẹ của người đàn ông đang ngồi ở trên sofa như một chậu nước lạnh đổ xuống.
“Ý của ông ngoại là muốn rèn luyện Chiến, nếu như có người nào đó làm hỏng ý định ban đầu của ông ngoại, tôi e rằng là…”
Lăng Ngạo nói xong thì lại nói với Tống Vĩnh Nhi: “Dù sao thì tôi cũng không có lá gan đắc tội với ba vợ của mình, nếu như ông ấy tức giận không đồng ý gả em cho tôi, vậy thì lại phải giày vò một phen rồi.”
Tống Vĩnh Nhi bật cười, biết rõ ý tứ của Lăng Ngạo, cho nên cô nói: “Nhưng mà nói không chừng ông ngoại cũng bởi vì chuyện này mà tức giận với bệ hạ nữa đó, không cho mẹ gả cho bệ hạ.”
Biểu cảm của Lạc Kiệt Hy cũng cứng ngắc.
Ông ta có cao quý đến đâu thì ở phía trên vẫn còn người ba vợ là Nghê Tử Dương.
Mà hôn sự của ông ta với Nghê Tịch Nguyệt vẫn còn chưa xác định, ông ta đang định trước mùa thu thì sẽ đến nhà họ Nghê một chuyến, chính thức mang sính lễ tới.
Mang theo biểu cảm cổ quái nhìn Nghê Chiến một chút, Lạc Kiệt Hy bỗng nhiên sửa lời nói lại: “Cái này… cứ xem như là ta cho cháu mượn tiền để lập nghiệp, ngày hôm nay ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, trong vòng ba năm phải trả lại cho ta, nếu không thì sẽ trị tội cháu khi quân.”
Khuôn mặt của Nghê Chiến nhăn nhó.
Biểu cảm kia của anh ta rõ ràng chính là muốn nói rồi lại thôi.
Lúc tất cả mọi người bắn ánh mắt trên người của anh ta, lại nghe thấy anh ta buồn bã hỏi một câu: “Bệ hạ, cái này có cần phải lấy lời không?”