Lạc Kiệt Hy xấu hổ vô cùng trước những lời Lăng Ngạo nói.
Hận!
Hận Lăng Vân, càng hận chính bản thân mình!
Cảm giác bi thương nồng đậm phủ khắp gương mặt, lồng ngực như bị khoét một lỗ!
Ông ta chưa bao giờ đứng ở góc độ của Lăng Ngạo để suy xét lại chuyện năm đó, đây không phải là hậu sinh khả úy, mà là ông ta thực sự đã bỏ xót!
Phú Nhất thấy ông ta như vậy liền nhanh chóng giải thích: “Cậu Tư, đại đế Thiên Lăng, ông nội của cậu là người sáng suốt thế nào, ông ngoại của cậu, ngài Nghê cũng là người sáng suốt, hai người bọn họ đều giữ im lặng với chuyện này, giống như bên phu nhân Nguyệt Nha đã ngầm chấp nhận, cả thế giới đều dẫn đến đáp án này, đó là nhân dân mà bệ hạ thương yêu nhất, ngài ấy có thể không tin ư? Còn nữa, đã bao nhiêu năm rồi, tâm tư của bệ hạ đều đặt vào việc tạo phúc cho con dân, Ninh Quốc ngày một cường đại, muôn dân an ổn cơ nghiệp, đó là sự thực!
“Ông ta làm hoàng đế thế nào là chuyện của ông ta. Ông ta làm hoàng đế thành công, cũng không thay thế được những sai lầm ông ta đã làm với mẹ tôi!”
Lăng Ngạo lúc này đã chẳng quan tâm gì nữa: “Là đàn ông, đừng bao giờ mang hạnh phúc người phụ nữ của mình gửi gắm cho người khác! Cái gì mà ông nội im lặng, ông ngoại im lặng, mẹ im lặng, vậy nên ông ta cũng im lặng mà tin, đúng là những lời bốc mùi! Mỗi người khi đặt chân đến thế giới này đều có lập trường khác nhau, sự im lặng của mỗi người cũng có ý đồ riêng của họ! Ông ta là người đàn ông của mẹ tôi, ông ta không có đầu óc hay sao, mọi người là đứng ở lập trường của bậc bề trên nên im lặng, ông ta dựa vào cái gì mà nghĩ hạnh phúc của mẹ tôi phải dựa vào phản ứng của người khác? Ông ta nên đứng ở lập trường một người đàn ông của mẹ tôi, có cảm nhận và suy xét riêng của bản thân!”
Nghe xong những lời này, Lạc Kiệt Hy siết chặt tay, hận không thể đánh bản thân mình một trận!
Phú Nhất cũng không còn cách nào khác, nghe Lăng Ngạo nói vậy, mắt ông ta cũng ươn ướt.
Thấy bệ hạ như vậy, ông ta càng đau lòng: “Cậu Tư, có thể cậu nói đúng. Nhưng tấm lòng của bệ hạ với cậu hôm nay có trời đất chứng giám, nghe được chuyện của cậu, ngài ấy lập tức tới đây, tôi cũng đã từng khuyên răn, nói ngài ấy có đến cũng chỉ bị giày vò thêm mà thôi, nhưng bệ hạ nói ngài ấy chấp nhận. Là vua của một nước mà chẳng thà bị cậu mắng mỏ, chịu đựng sự châm chọc của cậu, ngài ấy vẫn muốn đến gặp cậu! Trong lòng ngài ấy vẫn vướng bận, vẫn nhớ đến cậu!”
“Đừng nói nữa.” Lạc Kiệt Hy khổ sở nghẹn giọng ngăn lại.
Sự nghẹn ngào ẩn nhẫn này, khiến Phú Nhất và Nghê Chiến đau lòng vô cùng, lại không hay biết hàng mi của Lăng Ngạo khẽ nhúc nhích.
Khúc Thi Văn đau xót trong lòng, cô ra hiệu cho Trần An, làm sao mới có thể khiến cậu Tư đối xử với bệ hạ tốt hơn một chút, để bệ hạ bớt đau khổ đây?
Thanh Ninh biết Phú Nhất đến nên không dám xuống, rất sợ Phú Nhất tức giận, Trần Tín cũng sợ Phú Nhất bắt anh chia tay với Thanh Ninh, cho nên đôi này từ sáng đã tránh xa, vẫn chưa lộ diện.
Cố Duyên đứng bên cạnh, thấy Nghê Chiến đau lòng thay bệ hạ, cô cũng đau lòng theo, lại càng mong cậu Tư có thể tươi cười với bệ hạ, cho bệ hạ được thoải mái.
Trên cầu thang trắng uốn lượn, Tống Vĩnh Nhi đã lẳng lặng đứng ở đó.
Cô không xuất hiện là bởi vi đây không phải thời điểm thích hợp. Thấy bóng dáng thâm trầm của ông chú ngồi trên sô pha, trái tim cô khẽ nhói đau.
Một bước, hai bước, ba bước, cuối cùng cô cũng xuống lầu.
Cô cũng mặc một chiếc áo phông trắng, quần jean màu xanh nhạt, còn đi cả giày vải trắng đen.
Mái tóc được thắt đuôi ngựa buộc cao, toàn thân cao thấp ngoại trừ chiếc vòng cổ và chiếc nhẫn ngọc sapphire ra thì không có bất có trang sức nào khác.
Tiếng bước chân linh hoạt của cô tựa như đạp mây mà đến, từng chút thấm vào bầu không khí căng thẳng đến hít thở không thông này.
Lăng Ngạo cuối cùng cũng ngoảnh mặt lại, nhìn cô.
Tống Vĩnh Nhi mỉm cười, vừa bước về phía anh vừa nói: “Hơn hai mươi năm qua, cả thế giới đều cười nhạo ông chú, lúc đó, anh ấy là cậu Tư vô dụng; giờ ở trong đại sảnh này, ai cũng đau lòng cho bệ hạ, bởi vì ông ấy là vua một nước. Trước kia, tất cả mọi người đều bắt nạt ông chú, bao gồm cả tôi, giờ, tất cả đều đau lòng cho bệ hạ, tôi chỉ đau lòng cho ông chú!”
**********
Cô bước đến trước mặt Lăng Ngạo, dịu dàng nói với anh: “Anh nói đúng, ai cũng có lập trường của riêng mình, lập trường của em lúc này là vợ của anh, cho dù bọn họ nghĩ thế nào, em cũng có cảm nhận và suy nghĩ của riêng mình. Em sẽ đứng ở lập trường của một người vợ, quan tâm anh, yêu thương anh, chăm sóc anh, mặc kệ người khác thế nào.”
Bóng lưng vẫn luôn quật cường cố chấp cuối cùng cũng xúc động, gương mặt Lăng Ngạo thoáng vẻ bi thương, mọi tình cảm trong lòng ngưng đọng lại, ôm lấy cô gái bé nhỏ trước mặt vào trong lòng.
Trong đại sảnh yên lặng vang lên giọng nói trẻ con của cô: “Ông chú, trước kia có những lúc em không tốt, khiến anh phải nhọc lòng khổ sở, xin lỗi. Sau này em sẽ cố gắng.”
Lăng Ngạo nhắm mắt lại, khẽ ngửi mùi hương trên tóc cô, cuối cùng nở một nụ cười sung sướng.
Bỏ lại vô số những thứ đẹp đẽ trên thế gian, anh không muốn ngạo nghễ đứng trên vạn vật, anh chỉ muốn tiến vào trần thế cùng cô.
“Bé ngoan~ Anh biết trước kia em sống rất tự do, mà anh lại trói buộc em như vậy, chắc chắn sẽ khiến em không thích ứng được. Nhưng Bé ngoan, anh thực sự không thể buông em ra, dù cho là từng chuyện nhỏ nhặt em làm, đối với anh mà nói đều là trách nhiệm của anh.”
Anh buông cô ra, giữ lấy gương mặt khả ái tinh xảo của cô, nghiêm túc nói: “Anh có thể làm việc mỗi ngày đi sớm về trễ, mỗi ngày trở lại nghe Thi báo cáo em ăn gì, làm gì. Nhưng Bé ngoan, anh giống như bị ma nhập vậy, cho dù Thi sẽ báo cáo với anh, anh vẫn thấy bất an. Mà việc duy nhất có thể khiến anh an tâm chính là tự mình ở bên cạnh em, tận mắt thấy em ăn uống ra sao, sinh hoạt thế nào.”
Nói đến đây, Lăng Ngạo bỗng ngại ngùng, tai đỏ ửng lên: “Anh không biết trên đời này những người đàn ông đang yêu cuồng nhiệt có giống như anh hay không, nhưng chí ít hiện giờ, từng giây từng phút anh cũng không muốn rời xa em. Có lẽ em sẽ cảm thấy anh quá dính em, nhưng anh thực sự không muốn buông em ra. Tất cả những gì em cần anh đều không muốn mượn tay bất luận kẻ nào, anh chỉ muốn tự mình mang lại hạnh phúc cho em, cho em một cuộc sống vui vẻ.”
Tống Vĩnh Nhi: “…”
Trong mắt cô ánh lên nước mắt, cô khinh bỉ bản thân ngày hôm qua lại cảm thấy anh xa lạ, toàn bộ là do thiếu tin tưởng anh ấy!
Lăng Ngạo lại nói: “Bé ngoan, anh thích nhất là thấy em cười với anh.”
Đôi mắt anh tựa như một viên ngọc trai đen từ, còn đẹp hơn cả những cô gái đeo lens trên đường, nhưng trong con ngươi xinh đẹp ấy lại chỉ chứa đựng duy nhất gương mặt của cô.
Tống Vĩnh Nhi nhìn bóng dáng của mình trong mắt anh, rõ ràng mà sâu đậm như vậy, khóe miệng cô nhướn lên, nở một nụ cười với anh: “Ông chú, em thích nhất khi trong mắt anh chỉ có một mình em!”
Nghê Chiến và vợ chồng Trần An đã sớm quen với việc đôi tình nhân này khoe ân ái.
Thấy vẻ mặt choáng váng của Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất, Nghê Chiến lúng túng ho nhẹ: “Khụ khụ, bệ hạ, theo như lời anh ấy nói thì anh ấy chưa từng khoe ân ái, bởi vì anh ấy với chị dâu thời khắc nào cũng ân ái hết.”