“Anh ta tới thì tôi không thể ra ngoài?”
Lăng Ngạo không hề quan tâm, thậm chí còn có chút tức giận nhìn Khúc Thi Văn: “Lấy đồ ra đây!”
Tống Vĩnh Nhi thấy Khúc Thi Văn đầy vẻ bất đắc dĩ lấy ra một túi giấy tinh xảo, Lăng Ngạo đón lấy mở ra, hai chiếc khẩu trang cỡ lớn, hai chiếc kính râm bản to, hai cái mũ lưỡi trai, tất cả đều là đồ đôi, họa tiết cũng giống nhau.
“Đây là?”
Tống Vĩnh Nhi nhướn mi, có chút ngờ vực.
Anh dịu dàng nhìn cô, cầm mũ lưỡi trai đội lên đầu cô, nói: “Trang bị toàn thân đó, không phải em muốn hẹn hò với anh ở chỗ đông người hay sao?”
Giúp cô chỉnh lại vài sợi tóc bên dưới mũ, anh nở nụ cười tựa ánh nắng tháng ba, ấm áp mà rạng rỡ.
Lạc Kiệt Hy đứng bên cạnh nhìn đầy ngưỡng mộ, cũng dịu giọng chen lời: “Ta cũng muốn đi!”
Nụ cười của Lăng Ngạo tắt ngúm: “Tôi không thích bóng đèn!”
Anh mặc kệ ông ta, cầm lấy kính râm đeo cho cô, bấy giờ mới cười nói: “Đẹp lắm! Hôm nay chúng ta đi một vòng trên cao tốc trước, đến thị trấn nhỏ gần đó, chắc phải mất hơn một tiếng. Chỗ đó cũng có rạp chiếu phim, có trung tâm thương mại, có điều ở đó toàn người lạ, sẽ không nhận ra chúng ta.”
Tống Vĩnh Nhi vui vẻ vô cùng.
Cô không biết thì ra nguyện vọng nho nhỏ trong lòng cô lại được anh nghiêm túc ghi nhớ như vậy!
Hôm qua cô thấy xót thương cho hơn mười mạng người của quân địch, cảm thấy anh thật xa lạ, nhưng hiện giờ, cô mới phát hiện ra, cho dù người đàn ông này có mang vẻ tàn khốc hung ác thế nào, đối với cô, anh vẫn luôn quan tâm săn sóc như vậy!
“Ông chú!”
Viền mắt Tống Vĩnh Nhi thoáng đỏ lên.
Mặc kệ xung quanh có người hay không, cô nhào lên trước, trốn trong lòng Lăng Ngạo nói: “Ông chú, nếu em để tuột mất anh, chắc sẽ không gặp được ông chú đối xử với em tốt hơn anh đâu!”
Lăng Ngạo vốn đang vui mừng vì cái ôm chủ động của cô, nghe cô nói vậy, ánh mắt bỗng tối lại.
Anh ôm lấy cái eo nhỏ của cô, nói: “Em còn định tìm ông chú khác?”
Nghe ra sự ghen tuông và tức giận trong giọng nói của anh, cặp mắt trắng đen rõ ràng của cô xoay tròn, lập tức làm bộ tỏ ra tức giận, nhìn Lăng Ngạo nói: “Ai hả? Ai lại đi thích ông chú khác nhỉ? Dù sao cũng không phải em, trong lòng em cả đời này chỉ có một ông chú thôi, chính là anh đó! À.. ý anh là có một cô gái khác cũng thích anh? Hay là có một cô gái khác thích một ông chú khác hả?”
Dáng vẻ sôi nổi của cô, diễn kịch cũng đầy vẻ tinh nghịch!
Lăng Ngạo thoáng chốc đã bị cô chọc cho nở nụ cười.
Đặc biệt là khi cô vừa chọc anh ngứa ngáy, lại nói cả đời này chỉ cần một ông chú là anh.
Lạc Kiệt Hy và Phú Nhất đứng bên cạnh, nhìn đến độ hai mắt đỏ bừng, tràn ngập vui mừng, hận không thể mang hết hạnh phúc của cả thế gian bày ra trước mặt vợ chồng Lăng gạo, cầu chúc bọn họ vĩnh viễn thiên trường địa cửu!
Tống Vĩnh Nhi bỏ mũ xuống, nhét vào tay Lăng Ngạo, nói: “Anh chờ em một chút, em đi thay đồ!”
Cô không biết hôm nay mình sẽ đi hẹn hò cho nên ăn mặc khá nghiêm chỉnh để gặp Lạc Kiệt Hy.
Giờ cô đã biết, đương nhiên không thể ăn mặc như vậy, đi dạo phố mà xỏ giày cao gót sẽ rất mệt nên cô muốn thay một bộ đồ đơn giản như Lăng Ngạo.
Lăng Ngạo đương nhiên đồng ý, anh hơi tựa vào sô pha, mặt đầy lưu luyến nhìn theo bóng lưng của cô.
Bộ dạng si mê chờ cô quay lại, thực sự khiến người ta mê mẩn.
Lạc Kiệt Hy càng nhìn càng thấy con trai mình đẹp trai!
Ông ta dè dặt bước lên trước, Lăng Ngạo cảm thấy ông ta đang đến gần mới mở mắt, nhìn về phía cổng lớn, không thèm để ý đến ông ta!
Sắc mặt Lạc Kiệt Hy tái nhợt, bước chân thoáng khựng lại,
Đứa trẻ này, vẫn còn đang giận ông ta ư?
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể vãn hồi được trái tim của nó đây?
Lạc Kiệt Hy đầy đau khổ, nhìn anh chằm chằm, ông ta hy vọng đứa nhóc này có thể quay lại nhìn mình một cái biết bao, cho dù chỉ là một ánh mắt châm chọc khiêu khích, chí ít cũng nói với ông ta một câu!
Nghê Chiến trưởng thành dưới mắt của Lạc Kiệt Hy, đương nhiên không đành lòng thấy Lạc Kiệt Hy đau lòng như vậy.
Anh ta không nhịn được bước lên, đứng trước mặt Lăng Ngạo, nói: “Anh, bệ hạ cũng không dễ dàng gì, biết anh xảy ra chuyện, nửa đêm còn chạy tới, anh không muốn gặp ông ấy, ông ấy liền chấp nhận ngồi trên salon này chờ cả đêm, anh dậy trễ, ông ấy vẫn kiên nhẫn chờ ở đây. Ngài Phú Nhất đã mấy lần nói muốn lên mời anh xuống, đều bị bệ hạ cản lại. Anh, ông ấy dù gì cũng là bậc đế vương, đã xuống nước đến mức này rồi, nếu không phải thật lòng nhớ đến anh thì việc gì ông ấy phải làm vậy?”
Lăng Ngạo vẫn không có phản ứng gì.
Anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt nhìn ra phía cửa, không nói một lời,
Lạc Kiệt Hy ngơ ngác nhìn anh, toàn bộ tâm trí lúc này đều đặt trên người đứa con trai này!
Phú Nhất thấy Lăng Ngạo như vậy bèn cắn răng tiến lên khuyên răn: “Cậu Tư, cậu không trải qua chuyện năm đó, cùng lắm cậu chỉ nghe được qua loa từ miệng người khác thôi! Nhưng cậu Tư à, tôi là người đã cùng bệ hạ trải qua những năm tháng đó, tôi biết bệ hạ đã đau khổ như thế nào mới vượt qua được! Cậu oán hận ngài ấy không bảo vệ được mẹ cậu, nhưng dưới tình huống như vậy, là do chính mẹ cậu không muốn làm sáng tỏ mọi chuyện, đứng ở góc độ của một người phụ nữ bình thường, bị phỉ báng bôi nhọ trước mặt người mình yêu, liệu họ có im lặng không? Nhưng bà ấy lại giữ im lặng, bệ hạ không chỉ một lần hỏi bà ấy với Lăng Vân là thật hay giả, bà ấy không im lặng thì cũng khóc, nếu đổi lại là cậu, cậu sẽ có suy nghĩ thế nào?
Lúc này, Lăng Ngạo cuối cùng cũng có phản ứng.
Nhưng mà…
Vẫn là gương mặt khinh thường!
Anh lạnh lùng nhìn Phú Nhất, rồi quay sang nói với Lạc Kiệt Hy: “Bà ấy chỉ biết trầm mặc, chỉ biết khóc, như vậy còn chưa đủ ám chỉ hay sao? Tôi không tiếp xúc nhiều với bà ấy mà cũng có thể nhận ra phu nhân Nguyệt Nha được người người kính ngưỡng là một người đàn bà mạnh mẽ, bị Lăng Vân chà đạp bao nhiêu ngày như vậy mà lúc ông xông vào cung gặp bà ấy, bà vẫn còn sống, chuyện này bản thân nó đã đáng ngờ rồi!”
Lời Lăng Ngạo nói khiến cho trái tim Lạc Kiệt Hy nhói lên!
Ông ta không ngừng lùi lại phía sau!
Nghê Chiến nhanh chóng đỡ lấy ông ta, bấy giờ mới cảm thấy cái nhìn của Lăng Ngạo đối với tính cách từng người thực sự rất thấu đáo!
Thấy vẻ mặt tái nhợt của Lạc Kiệt Hy, Lăng Ngạo lại gằn từng chữ: “Ngay cả Bé ngoan yếu đuối của tôi khi đối mặt với sự cợt nhả của Bạch Ly Mạt cũng biết cắt cổ tay tự sát, huống hồ bà ấy còn hoàn toàn bình thường đứng trước mặt ông, trừ việc khóc ra, trên người không có bất cứ vết thương nào, chuyện này không kỳ lạ ư? Nếu Lăng Vân thực sự ức hiếp bà ấy thì cho dù bà ấy không bị hành hạ đến chết cũng sẽ tự sát mà chết! Bà ấy còn sống mà đứng trước mặt ông chính là nghi vấn lớn nhất, nhưng một người cao ngạo như ông không hề hiểu thấu điều này! Đối mặt với sự bôi nhọ của Lăng Vân, bà ấy không thể chối cãi, không nói được lời nào, vậy càng đáng ngờ! Ông lãng phí thanh xuân của bà ấy, lại cô phụ sự tín nhiệm của bà ấy, cũng thiếu chút nữa giết chất sinh mệnh của tôi! Ông còn gì muốn nói ư?”