Hôn Là Nghiện

Chương 245: Động dục




Nghe những lời của Lăng Ngạo, Tống Vĩnh Nhi hoàn toàn hiểu rồi.

Đôi mắt to lấp lánh mê li phóng điện với anh, cô mỉm cười một cái nhìn anh: “Vậy anh chuẩn bị làm thế nào? Buổi chiều sẽ trôi qua nhanh lắm đó.”

Lúc cô nói chuyện, bờ má đỏ phây phây, cái miệng nhỏ khẽ chu lên, cũng không biết có phải là đang cố ý câu dẫn anh không nữa?

Tóm lại, Lăng Ngạo đã ăn chiêu này của cô, đôi mắt nhìn chằm chằm thẳng vào cô, không nhìn cái khác nữa, khoé môi quyến rũ còn mang theo ý cười si mê, giống như là khuôn mặt nhỏ bé đa biểu cảm đó chính là máy đo khí áp trong thế giới của anh vậy.

Ánh mắt anh mê li: “Anh cũng không biết.”

“Bớt đi, anh rõ ràng là biết mà!”

Cô bất mãn mà bĩu môi, cái cằm nhỏ chốc chốc lại sáp đến trước mặt anh, rồi lại nhanh chóng rụt đầu lại, chốc chốc lại sáp tới trước mặt anh, sau đó lại rụt đầu lại.

Hành động này được đặt trên bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù nhìn kiểu nào cũng cảm thấy là cố ý.

Nhưng mà cô làm thì giống như mây bay nước chảy, tự làm thành một trường phái riêng.

Nhìn đôi mắt to tròn ngấn nước ngây thơ của cô, Lăng Ngạo thật là khổ não a, có ai câu dẫn người khác như vậy mà lại không biết gì như thế không?

Anh kìm cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại của cô, đôi môi ấm áp hừng hực khí thế mà in lên đó, anh chưa có ăn kẹo QQ qua, nếu không thì cái đôi môi nhỏ nhắn mềm mại và đàn hồi của cô còn mang theo một mùi thơm ngọt thoang thoảng, thật sự là có thể so với kẹo QQ.

Sau nhiều lần cướp bóc, Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy cơ thể chợt kinh động!

Một bàn tay to lớn của anh không biết từ lúc nào mà đã bao trùm lấy con thỏ trắng của cô, còn không mạnh không nhẹ mà nắn một cái, khiến cô xấu hổ đến mức lập tức quay mắt sang chỗ khác, sắp phát điên luôn rồi!

Anh cười khẽ, sau đó mang theo vài phần hài lòng mà buông tay ra, quy quy củ củ mà ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, lại in lên đôi môi lần nữa, dốc hết tâm trí mà hôn.

Hết cách, anh cho cô một lý do không hôn cô thì không được: Nếu như không hôn cô đến ngất đi rồi, hồi nãy mình không nhịn được mà sờ mó cô, cô nhất định sẽ không bỏ qua.

Sau một hồi, cơ thể nhỏ bé của Tống Vĩnh Nhi dần dần mềm nhũn trong lòng anh, lúc này anh mới buông cô ra, hôn lên trán cô từng chút một, rồi lại vùi đầu vào cổ cô, cười khẽ lên từng tiếng.

“Bé ngoan~ bé ngoan~! Bé ngoan của anh! Ha ha~”

Hai người đang dính lấy nhau trong phòng, tình cảm cũng nhanh chóng nóng lên.

Chuông giường ở góc bàn lại vang lên.

Tống Vĩnh Nhi quay đầu lại, thầm than thở cuộc sống của Lăng Ngạo thật sự là quá cổ hủ rồi, cả Tử Vi Cung, mỗi một phòng đều có chuông như vậy, anh thật sự là chuyện gì cũng đều cần người hầu hạ a!

Vươn cánh tay nhỏ bé trắng nõn đi ấn, Tống Vĩnh Nhi cảm thấy, cô ngồi ở trong lòng anh, tự mình đi ấn sẽ tiện hơn.

Ai ngờ, cánh tay vừa mới vươn ra, anh liền cúi đầu cắn một cái, hai hàng răng trắng đều đặn nhẹ nhàng kẹp lấy phần da thịt non mềm của cô, đầu lưỡi còn nhẹ nhàng liếm láp trên da thịt nữa.

Tống Vĩnh Nhi chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nhanh chóng thu cánh tay mình về, khuôn mặt nhỏ ửng hồng quở trách nói: “Anh làm gì vậy! Ban ngày ban mặt, động dục à!”

Nhưng anh lại vô cùng ai oán mà nhìn cô, giống như là đứa trẻ đã nhiều năm chưa ăn qua kẹo vậy: “Ừm.”

“…”

Thật sự là thua anh rồi, mấy chuyện không biết xấu hổ, anh quả nhiên là làm tốt hơn bất kỳ ai khác.

Lăng Ngạo lại hôn lên má cô, thật sự gấp lắm a, cô nhóc còn đang kỳ kinh nguyệt, nếu không, anh há chỉ hôn hôn ôm ôm mà dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy sao?

Cánh tay dài vươn ra, anh tự mình ấn chuông: “Có chuyện gì?”

Thanh âm của Khúc Thi Văn truyền tới: “Cậu tư, cậu ba lại đến rồi, nhưng mà lần này cậu ta nói muốn gặp cô Thanh Ninh.”

Sắc mặt Lăng Ngạo trở nên lạnh lẽo, Tống Vĩnh Nhi lập tức biết anh không vui rồi.

Khuôn mặt nhỏ sáp tới, bàn tay nhỏ đặt trên cằm, nhỏ tiếng kiến nghị: “Có cần thả Ham Tử ra không?”

Lăng Ngạo cười, trầm ngâm mà nhìn cô một cái.

Lúc trước Ham Tử được nuôi ở tiền viện, Khúc Thi Văn còn không dám quá gần nó, biết cô đến rồi, anh mới đưa Ham Tử đến hậu cung. Ai ngờ, tối hôm Bệ hạ đến, tiểu nha đầu vậy mà lại đối nghịch với Ham Tử, một con chó to như vậy a, Lăng Ngạo dám nói, chỉ cần Ham Tử tức giận lên rồi, tuyệt đối sẽ có thể trực tiếp xé xác cô nhóc này!

Nhưng cô lại không thèm sợ!

Cô nhóc này lá gan lớn bằng trời, còn dám xê xích di dời từng chân của Ham Tử qua một bên, thật là khiến anh phải nhìn cô bằng con mắt khác!

“Anh rất muốn để Ham Tử đi hầu hạ tiểu tam, nhưng trước mắt vẫn chưa phải là lúc.” Lăng Ngạo vuốt ve bờ má của cô, ánh mắt chợt sáng lên, nói với Khúc Thi Văn: “Đi mời cô Thanh Ninh xuống đi!”

Khúc Thi Văn dường như là sững sờ một hồi, rồi vội vàng nói: “vâng vâng, được.”

Chuông bị tắt.

Tống Vĩnh Nhi híp mắt lại, hai tay nâng khuôn mặt anh tuấn của Lăng Ngạo lên nhìn thật kỹ.

Cô luôn cảm thấy anh lại có chủ ý gì nữa rồi, nếu không thì bên Trần Tín và Thanh Ninh còn đang rối bời, tên tiểu tam đó vừa nhìn là biết muốn leo cành cây cao vì biết Thanh Ninh có thân phận là cô chủ họ của nhà họ Nghê đây mà!

“Nói đi, anh muốn làm gì?”

Cô hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà nhìn chằm chằm vào anh, trong ánh mắt còn mang chút ý vị uy hiếp nữa.

Anh vô cùng phối hợp mà giả vờ sợ hãi, rồi lại mặt dày vô sỉ mà đáp lại cô một chữ: “Em!”

Tống Vĩnh Nhi ngạc nhiên!

Lúc nhảy xuống khỏi đùi anh, cô cạn lời mà xua xua tay với anh: “Không thể nào nói chuyện đàng hoàng được nữa rồi! Chào ông chú, tạm biệt ông chú!”

“Ha ha ha~!”

Tiếng cười du dương của người đàn ông nào đó êm tai giống như là tiếng hát, ngọt ngào mà bay bổng trong một một mảnh trời đất, cũng bay bổng trong lòng của cô.

Khúc Thi Văn bưng cho Lăng Dương một ly cà phê mới, nói: “Cậu ba, cậu đợi một chút, tôi đi lên mời cô Thanh Ninh.”

Lăng Dương gật gật đầu, đánh giá quà mình mang tới một lần nữa, đặt những bông hoa tươi mà mình mang tới chỉnh tới chỉnh lui trên bàn cà phê.

Miệng anh ta còn đang ngân nga ca khúc, cũng không biết là dùng tiếng hát để làm dịu sự căng thẳng của mình, hay là đã nhìn thấy một tương lai cực kỳ sáng lạn huy hoàng nữa.

Lúc Khúc Thi Văn lên lầu, trong lòng khinh miệt.

Tên cậu ba này không phải là vừa mới đi sao, sao lại quay về nhanh như vậy rồi?

Quay lại thì cũng thôi đi, còn ăn mặc chải chuốc lại, thay một chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi sạch sẽ dễ chịu, trông hiền lành nho nhã, vẻ ngoài vốn đã không tồi, nhìn như vậy, sắp so sánh được với Trần Tín luôn rồi.

Lấy điện thoại di động ra, Khúc Thi Văn vội vàng gửi tin nhắn cho cả Trần An và Trần Tín: “Lăng Dương mang theo hoa tươi và quà đến, chỉ đích danh muốn gặp cô Thanh Ninh. Cậu tư kêu em đi mời cô Thanh Ninh xuống.”

Gửi tin nhắn xong, Khúc Thi Văn đứng ở cửa phòng của Thanh Ninh, gõ gõ cửa phòng.

Bên trong không có ai đáp.

Khúc Thi Văn lại nói: “Cô Thanh Ninh, cậu ba đến nói muốn gặp cô. Cậu tư nói, bảo tôi mời cô xuống.”

Cách khoảng bảy tám giây, Thanh Ninh đến mở cửa.

Trong tay cô cầm một hộp thuốc màu xanh nhỏ: “Trần Tín có ở dưới không?”

“Có.” Sắc mặt Khúc Thi Văn vui mừng, nói: “Nó luôn ở dưới lầu, nếu như cô Thanh Ninh muốn gặp nó, tôi kêu nó ra gặp cô là được rồi.”

Thanh Ninh lúc này mới đi ra ngoài, Khúc Thi Văn đã hấp tấp không đợi được mà móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Trần Tín: “Mau ra ngoài đi, cô Thanh Ninh bảo em ra ngoài đó!”