Hôn Là Nghiện

Chương 246: Ái mộ




Bức tường bên trong bằng kim loại của thang máy rất đẹp, hình hoa Tử Vi trải dài trên nền vàng hồng.

Sau khi cánh cửa từ từ mở ra, Thanh Ninh và Khúc Thi Văn bước ra.

Vừa mới bước tới ghế sofa, Lăng Dương đã nhanh chóng đứng dậy, đôi mắt phát sáng mà nhìn chằm chằm vào cô gái tóc đỏ trước mặt, cười híp mắt nói: “Cô Thanh Ninh!”

Thanh Ninh đi thẳng đến trước mặt anh ta, sáng nay lúc ngón tay bị thương, cô hình như đã nhìn thấy qua người đàn ông này, vẻ ngoài không tệ, đôi mắt hoa đào biết nói chuyện, cũng biết phóng điện, loại đàn ông này, vừa nhìn là biết câu dẫn phụ nữ rồi.

Không có mỉm cười, không có chào hỏi, cô mở miệng liền hỏi: “Cậu ba Lăng tìm tôi có việc gì vậy?”

Lăng Dương khẽ mỉm cười, nghiêng người ôm lấy bó hoa hồng màu xanh lam trên bàn cà phê, đưa đến trước mặt cô.

“Có lẽ là cô Thanh Ninh không tin, nhưng đây đều là thật, sáng hôm nay cô vừa xuất hiện trước mặt tôi, tôi liền có một cảm giác kinh ngạc trước vẻ đẹp như tiên của cô, giống như là toàn thế giới đều không tồn tại nữa vậy, chỉ còn lại khuôn mặt của cô ở trước mắt tôi, giống như một đóa hoa hồng đang khóc, khiến người ta thương yêu cực kỳ. Sau khi tôi và cậu Nghê bàn chuyện xong, trên đường đi về tôi đều nghĩ đến cô!”

“Hở.”

Thanh Ninh sững sờ, cô học Y khoa ở thành phố M, cho nên cô đương nhiên là biết danh tiếng phong lưu của cậu ba Lăng rồi.

Muốn mở miệng ra mắng anh ta cút đi, như vậy mới phù hợp với cá tính của cô.

Nhưng trước khi cô mở miệng, đằng sau lưng cậu ba Lăng xuất hiện một bóng người.

Đó là Trần Tín.

Trần Tín cũng mặc áo sơ mi trắng, nhưng rõ ràng là trông sạch sẽ hơn Lăng Dương, anh chậm rãi tiến lên trước, đi đến bên cạnh sofa rồi đứng yên, duy trì tư thái mà một quản gia nên có.

Thấy Thanh Ninh không nói gì, Lăng Dương vươn cánh tay ra, đưa hoa đến trước mặt Thanh Ninh: “Cô Thanh Ninh, tôi không yêu cầu cô bây giờ đồng ý làm bạn gái của tôi, nhưng mà tôi xin cô hãy cân nhắc đến tôi một chút. Tôi thật sự rất thích cô. Cô đáng yêu hơn tất cả những cô gái mà tôi từng gặp qua!”

Đôi mắt Trần Tín nhìn chằm chằm vào Thanh Ninh, vẻ mặt vô cảm.

Thanh Ninh cũng nhìn chằm chằm Trần Tín, lại nghe Lăng Dương nói một câu: “Bất luận thế nào, nhận hoa của tôi trước đi, chúng ta có thể bắt đầu từ làm bạn bè.”

Thanh Ninh nghĩ Lăng Ngạo bảo mình xuống ứng phó với tên khốn này, chỉ e là còn có dụng tâm khác, lỡ như mình đuổi anh ta đi rồi, có khi nào làm hỏng chuyện mà bây giờ Lăng Ngạo đang làm không?

Cô khẽ nhướng mày, vươn bàn tay phải không có bị thương, chuẩn bị nhận hoa.

“Cô Thanh Ninh!”

Thanh âm của Trần Tín đột nhiên truyền đến rõ ràng.

Thanh Ninh nhìn anh một cái, anh không nói chuyện nữa, chỉ nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt không có biểu cảm gì.

Bốn mắt nhìn nhau hai giây, cô dời mắt đi trước, vươn tay nhận lấy ôm hoa vào lòng mình, khẽ cười với Lăng Dương: “Cảm ơn!”

Trên bó hoa hồng màu xanh đậm, một cái đầu nhỏ xinh xắn, đôi má trắng nõn thanh tú, cùng mái tóc ngắn màu đỏ rực, cảnh tượng này vô cùng say lòng người nhìn, như thể cô gái đó được sinh ra là để được người khác nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương vậy.

Trần Tín yên lặng nhìn, đôi mắt ảm đạm.

Hai bàn tay rũ ở hai bên người khẽ siết chặt lại, nhìn thấy cô còn cười với Lăng Dương, anh cũng vội vàng nghiêng mặt đi, nhìn qua bên khác.

“Ha ha ha, cô Thanh Ninh có thể nhận hoa của tôi, đó là vinh hạnh của tôi!”

Lăng Dương nhìn miếng gạc quấn quanh tay còn lại của cô, lại vội vàng quan tâm hỏi: “Sáng nay nhìn bộ dạng cô bị thương khó chịu, trong lòng tôi luôn rất khó chịu, lúc về tôi có mua một số đồ bổ cho cô. Tôi biết chỗ này không thiếu đồ cho cô ăn, nhưng tôi vẫn muốn làm hết tâm ý của mình.”

Nói xong, anh ta chỉ vào hộp quà màu tím, nói: “Đây là collagen mà con gái ai cũng thích, ha ha.”

Anh ta lại chỉ vào cái khác, nói: “Đây là tổ yến, và đây là bồ công anh, tôi nghe bác sĩ ở cửa hàng đó nói rằng nếu khớp và xương ngón tay bị thương, tốt nhất là nấu cháo gạo tẻ với bồ công anh, nó giúp xương mau lành mà còn giảm sưng và đau nữa!”

“Cậu ba có lòng rồi.” Thanh Ninh nhìn một cái rồi lại nói: “Tuy nhiên, tối nay tôi lên máy bay về thủ đô rồi, mấy món mà anh đem tới chỉ sợ tôi không dùng được.”

Nghe vậy, Lăng Dương lại cười: “Sao nhà của cô Thanh Ninh không phải ở thành phố H chứ? Tôi nghe nói cô là em họ của cậu Nghê mà.”

Thanh Ninh vừa định mở miệng, Khúc Thi Văn liền bưng một chén canh giò heo tới, vừa đặt xuống, Lăng Dương nhìn giò heo trong chén, lập tức cau mày rồi lại xua xua tay làm bộ dạng từ chối.

Anh ta nhìn Khúc Thi Văn với vẻ trách móc, nói: “Ai ya ya, một người tươi tắn đáng yêu như cô Thanh Ninh sao lại có thể uống một thứ dầu mỡ như vậy được? Lấy bồ công mà tôi mang tới xuống dưới, 60 gam bồ công anh, 100 gam gạo tẻ, cắt nhỏ bồ công anh rồi đun sôi nước, sau khi nước sôi vặn lửa vừa nấu trong 20 phút rồi vớt bồ công anh ra, dùng nước này để nấu gạo tẻ đã được rửa sạch, nấu xong rồi thì đem đến cho cô Thanh Ninh dùng!”

Không đợi Khúc Thi Văn đặt khay xuống, anh ta liền đẩy khay ra, còn đem hộp bồ công anh bỏ lên khay, suýt chút nữa là làm đổ canh giò heo rồi.

Trần Tín không vui mà cau mày, Khúc Thi Văn cũng không vui: “Cậu ba, giò heo này tôi đã xử lý qua rồi, căn bản là không có tanh, hơn nữa….”

“Được rồi được rồi! Đi xuống! Đi xuống đi!” Lăng Dương cau mày xua xua tay: “Ở đây vướng tay vướng chân, mau mau đi nấu bồ công anh đi!”:

Trần Tín tức giận định đi về phía trước, nhưng cơ thể đã bị một lực kìm lại.

Anh quay đầu lại nhìn, Trần An đứng ở phía sau, còn lắc đầu với anh, ý bảo anh đừng kích động.

Thấy Khúc Thi Văn cũng đã rất vất vả, Thanh Ninh vội vàng giảng hoà: “Chị Thi, em nói chuyện với cậu ba trước, canh giò heo không uống nữa, rót giùm em một ly nước cam đi.”

“Nghe đi, nghe đi, con gái nhà người ta làm gì mà ăn mấy đồ dầu mỡ như vậy chứ!”

Lăng Dương đỡ lấy vai Thanh Ninh, ngồi xuống ghế sofa dài, Thanh Ninh liếc nhìn tay anh ta, nhíu mày lại. Sau khi ngồi xuống anh ta buông tay ra, giữ một khoảng cách nửa mét với cô, cô cũng coi như là chấp nhận được.

Khúc Thi Văn làm mặt lạnh, quay người đi xuống dưới.

Rất nhanh đã bưng một ly nước cam tới: “Cô Thanh Ninh, từ từ dùng.”

Lăng Dương nhìn Thanh Ninh, nói: “Không biết cô Thanh Ninh có thân thích gì ở Thủ đô vậy?”

“Ông bà nội tôi ở đó, nghỉ hè mà, muốn về thăm bọn họ.” Cô đáp rất tự nhiên, nhưng anh lại túm lấy không buông: “Nơi như Thủ đô, là dưới chân thiên tử a, xem ra cũng làm quan cung đình nhỉ?”

“Cũng được, ông nội tôi là võ tướng.”

“Võ tướng?” Lăng Dương suy nghĩ: “Họ Kiều sao?”

“Ừm.” Thanh Ninh không thích khoe khoang gia thế cho lắm, thấy Lăng Dương không hỏi tới cùng thì không chịu dừng, cô biết là trốn không được, cũng để tránh anh ta hỏi không ngừng, nên trực tiếp cho đáp án: “Ông nội tôi họ Kiều, tên Kiều Trạm Đông.”

“Hả!” Hai mắt Lăng Dương lập tức lộ ra ánh sáng kinh ngạc tò mò, bộ dạng kích động như nhặt được bảo vật: “Tôi biết bây giờ Bộ quốc phòng của Ninh Quốc chúng ta, Tướng quân Kiều Âu là Bộ trưởng, dưới tay ông ta còn có hai phó tướng là Trạm Đông Trạm Nam vô cùng anh dũng tài giỏi, thì ra cô là cháu gái của Tướng quân Kiều Trạm Đông!”