Hôn Là Nghiện

Chương 244: Nhận nhầm




Cốc cốc.

Hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Trần Tín đi ra mở cửa, nhìn thấy anh trai đang đứng ở cửa, trên tay bưng một chén sủi cảo: “Buổi trưa em về trễ, cũng không có ăn cơm, chị dâu em bảo anh bưng qua cho em.”

Trần Tín nhận lấy, gật gật đầu: “Ừm, cảm ơn anh chị.”

“Người một nhà, khách sáo cái gì chứ.” Trần An nói xong, hiển nhiên vẫn chưa có ý định rời đi.

Trần Tín cũng nhìn ra rồi, anh quay người đi vào phòng. Anh ta cũng theo đi vào. Trần Tín ngồi xuống trước bàn làm việc, đặt bộ đồ ăn xuống bắt đầu ăn, Trần An liếc nhìn vẻ mặt hiền như bụt của Trần Tín, nói: “Cậu tư nói, sau bữa tối để anh đưa cô Thanh Ninh đi sân bay.”

Đôi đũa trong tay Trần Tín chợt ngừng lại giống như là trúng ma pháp vậy.

Chiếc sủi cảo trong tay anh bị cắn một nửa, nhân tôm tươi ngon lộ ra ngoài không khí, hiện rõ mồn một dễ thấy.

Trần An nhìn bộ dạng của em trai mình, mọi chuyện đều rõ ràng rồi: “Có phải em cũng thích cô Thanh Ninh không?”

Trần Tín không nói chuyện, nhét nửa cái sủi cảo còn lại vào miệng, tiếp tục ăn.

Trần An lại nói: “Chị dâu em nói, lúc nãy khi em về đã hỏi xin cô ấy một cái hộp thuốc điện tử, cái đó là cho cô Thanh Ninh đúng không?”

Trần Tín vùi đầu ăn, không nói gì.

Cuộc trò chuyện giữa hai anh em có chút khó khăn, chủ yếu là do Trần An một lòng muốn khuyên bảo, nhưng Trần Tín không chịu hợp tác.

Trần An dứt khoác không hỏi nữa, yên lặng mà đợi đến sau khi anh ta ăn chén sủi cảo xong, vừa định mở miệng nói chuyện với anh ta, thì lại nhìn thấy anh ta đứng dậy đi đến bên giường, vén chăn ra, chui vào trong đó.

Chăn bông kéo cao qua đầu, gối cũng đắp trên đỉnh đầu.

Thái độ của anh ta rất rõ ràng, không muốn nói thêm về chuyện Thanh Ninh nữa. Nhưng thái độ của anh ta lại rất không rõ ràng, bởi vì anh ta đối với Thanh Ninh rõ ràng là có cảm giác!

Sau bao nhiêu năm lưu lạc bên ngoài, Trần An vô cùng yêu thương chăm sóc cậu em trai của mình, cho dù anh ta có nghịch ngợm đến đâu, Trần An cũng chưa từng nói một câu nặng lời qua với em trai, càng không có đánh qua em trai một lần.

Hôm nay, anh thực sự có chút sốt sắng rồi.

Bước tới kéo lấy chăn bông và gối của Trần Tín ra, Trần An nhìn anh ta, biểu cảm có chút lạnh nhạt: “Thích thì chính là thích, không thích thì là không thích, em còn muốn thế nào nữa? Em tưởng anh lấy được chị dâu em, cậu tư lấy được mợ chủ, nam nam nữ nữ trên thiên hạ này đều có thể dễ dàng mà đi cùng với nhau sao? Đây là may mắn, cũng là phúc phần! Cô Thanh Ninh thích em nhiều năm như vậy, nếu như em không có ý với người ta, để cô ấy đi, vậy thì cô ấy đi lần này, khi nào mới gặp lại thì thật sự không biết nữa đó! Em đừng có quên, cô ấy qua kỳ nghỉ hè là năm tư Đại học rồi, cô ấy có thể trực tiếp nộp một báo cáo thực tập đến hòm thư của giáo viên, không cần đến thành phố M nữa! Hoặc có lẽ lần sau khi hai người gặp lại nhau, bên cạnh cô ấy đã có một người bạn trai yêu cô ấy thương cô ấy rồi, cũng chính là không còn chuyện của em nữa!”

Trần Tín lặng lẽ nằm đó, sắc mặt vô cảm mà nhìn trần nhà, vẫn im lặng.

Cũng không biết lời của Trần An anh có nghe vào tai rồi chưa nữa.

Ánh mắt anh lơ lửng mê man, giống như là tư duy của cả con ngươi đã phiêu diêu đi đâu rất xa rồi vậy, hồn phách không còn ở trên người nữa.

Trần An tức giận cầm lấy gối nện vào ngực anh một cái!

Anh nhìn Trần An, Trần An mới nói: “Em đừng có quên thân phận của cậu tư! Chỉ dựa vào cái này, trong hai anh em chúng ta chắc chắn sẽ có một người làm Ngự thị của cậu tư, một người khác cũng tất nhiên sẽ trở thành nội các đại thần! Thân phận của em, sẽ không cho phép em tuỳ ý tìm một người phụ nữ lai lịch bất minh ở bên ngoài để kết hôn sinh con đâu! Tổ tiên của cô Thanh Ninh là người trong Vương phủ đại tướng quân, trung thành tuyệt đối với quốc gia, môn đăng hộ đối với em, để lỡ qua một người trước mắt tốt như vậy, sau này em làm sao mà tìm một người yêu em như vậy ở trong cái giới này nữa đây, em cảm thấy còn có khả năng không?”

Trần Tín vẫn không nói chuyện.

Trần An tức giận lại thêm một câu: “Em rốt cuộc là có nghe hiểu chưa? Thân phận của em đã định sẵn sự lựa chọn vợ tương lai của em là vô cùng có hạn! Em nghe hiểu rồi chứ?”

Khoé mắt Trần Tín đỏ lên, gật đầu: “Hiểu, trước giờ luôn hiểu.”

Trần An thở phào.

Bên trong căn phòng yên lặng, anh đi đến trước tủ lạnh nhỏ, mở ra, thuận tay lấy một lon bia, mở ra, rồi lại đến chiếc sofa nhỏ ngồi xuống, sau khi uống vài ngụm xong, tư thái tự nhiên mà đặt lon bia lên bàn cà phê: “Bây giờ em đi giữ cô ấy lại, vẫn còn kịp đó.”

Nếu chậm trễ nữa, biến số của tương lai, thật sự là không ai có thể nói chắc được.

Trần Tín nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, chậm rãi nói: “Em không dám đi. Em nghi cô ấy nhận nhầm người rồi.”

Nghe vậy, trong lòng Trần An kinh ngạc: “Em nói gì cơ?”

“Cô ấy nói, bảy năm trước đã thích em, biết trong lòng em luôn có một người. Nhưng mà trong lòng em chưa có ai qua, cũng chưa từng thử yêu đương với ai. Em luôn cảm thấy đêm đó khi cô ấy kéo lấy tay em tỏ tình, người mà cô ấy nói, không giống như em.”

Trần Tín khẽ thở dài một tiếng, ngồi dậy, nhìn Trần An, biểu cảm vô cùng nghiêm túc: “Em không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, nhưng dự cảm như vậy của em vô cùng mãnh liệt. Em cảm thấy, cô ấy chắc hẳn là vì một chuyện nào đó, động tình với một người nào đó, sau đó em trùng hợp vô tình làm xáo trộn tầm mắt của cô ấy, khiến cô ấy tưởng người đó luôn là em. Thực ra, căn bản không phải là em.”

“Có sâu xa như vậy không?” Trần An nghe mà khó hiểu.

Trần Tín rũ mí mắt xuống, có chút không dám nghĩ: “Lỡ như em giữ cô ấy lại, kết quả không phải như cô ấy muốn…”

Trần An: “…”

Trong căn phòng bị bao trùm bởi một sự yên lặng.

Trần An rất muốn nói em trai đã suy nghĩ lung tung rồi, nhưng từ nhỏ đến lớn, năng lực tư duy và năng lực suy luận của em trai đều mạnh hơn anh rất nhiều, cho nên em trai rất có trình độ trong kinh tế học.

Hơn nữa, hôm đó khi Thanh Ninh tỏ tình, là kéo tay em trai tỏ tình, cảm nhận của lúc đó chỉ có em trai là hiểu chính xác nhất, người ngoài không nhìn thấy, không có trải qua, bất kỳ ý kiến gì cũng đều là vô dụng.

Trần An từ từ đứng dậy, nói: “Được rồi, em tự mình suy nghĩ đi! Anh ra ngoài trước, lỡ như cậu tư có gì dặn dò, anh còn đi ứng phó trước, em suy nghĩ cho rõ đi!”

Ra khỏi cửa phòng, Trần An chạy thẳng lên thư phòng lầu hai, tìm Lăng Ngạo.

Anh nói những lời mà Trần Tín nói vừa nãy cho Lăng Ngạo nghe không sót một chữ nào, Tống Vĩnh Nhi ở bên cạnh cũng càng nghe càng cảm thấy Lăng Ngạo thật phúc hắc.

Bề ngoài nói là tình cảm là chuyện của hai người gì gì đó, người ngoài không được nhúng tay, nhưng sau lưng lại muốn Trần An đi moi móc lời của em trai ruột, moi móc xem Trần Tín rốt cuộc là có tâm sự gì cảm thấy xoắn xuýt.

Đợi sau khi Trần An nói xong, Lăng Ngạo chìm vào trầm tư: “Tôi biết rồi, cậu xuống dưới trước đi.”

Trần An lại lui ra ngoài.

Tống Vĩnh Nhi tí ta tỉ tửng chạy tới trước, sà vào trong lòng của Lăng Ngạo, không phân bua gì mà ngồi lên đùi của anh, đôi cánh tay nhỏ ôm lấy cổ anh: “ông chú, anh nói Thanh Ninh có khi nào nhận nhầm người rồi không?”

“Khó nói.” Lăng Ngạo ôm lấy cô, yên lặng hai giây, nói: “Dù sao tính cách của con nhóc này vội vàng hấp tấp, hùng hùng hổ hổ, nhận nhầm người cũng rất là có khả năng, nhưng mà, em ấy có thể vì một chuyện mà kiên trì thích một người bảy năm, đây là điều tuyệt đối không thể. Cũng chính là nói, cho dù ban đầu em ấy có nhận nhầm người đi nữa, nhưng em ấy thích Trần Tín bảy năm, chính là thật lòng.”