Hôn Là Nghiện

Chương 243: Dụng tâm




Lời nói của Thanh Ninh khiến tất cả mọi người đều sững sờ!

Bây giờ đã là một giờ chiều rồi, tất cả mọi người đều đói bụng chờ cô và Trần Tín trở về, chứ không phải là để đợi một cái kết quả như vậy!

Sắc mặt Nghê Chiến lập tức trở nên không ổn, quay đầu nhìn Trần Tín một cái, trong mắt rõ ràng có ý tứ trách móc.

Nhưng Trần Tín không có nhìn về bên này, anh men theo hành lang dài đi về phía phòng của mình!

Thật là … tức chết đi được!

Trên bàn ăn, Thanh Ninh vừa ngồi xuống thì hoan hỉ mà cười lên: “Tốt quá rồi, nhiều món ngon như vậy, cũng may tôi bị thương tay trái, không ảnh hưởng việc dùng bữa!”

Tay phải cầm đũa lên, cô trực tiếp chọc vào một cái giò heo kho, hoàn toàn không khách sáo mà bỏ vào đĩa của mình bắt đầu gặm.

Sau khi nuốt một miếng, cô cười nói: “Có phải là biết cái móng của em và Nghê Chiến bị thương rồi, nên đặc biệt làm không? Chị Thi càng lúc càng chu đáo a.”

Cô nói xong, phát hiện toàn bộ người trên bàn đều không có động đũa, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào cô.

Thanh Ninh mỉm cười xán lạn, cũng đặt đũa xuống, nói: “Tôi không sao, các người không cần nhìn tôi như vậy đâu.”

Nghê Chiến cười lạnh một tiếng: “Bộ dạng này của em mà kêu không sao?”

Thanh Ninh cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “Anh ấy có thích em hay không, có ở bên cạnh em hay không, em vẫn phải sống tiếp a.”

Nói xong, trong khoé mắt cô mang máng có chút ánh sáng lấp lánh của giọt lệ.

Thực ra lúc cô vừa bước vào cửa, khoé mắt sưng đỏ đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồi, mọi người muốn nhưng không dám hỏi, toàn bộ đều dựa vào sự tưởng tượng của mình mà tự mình lắp vào não, cho dù nghĩ như thế nào, đều cảm thấy đau lòng.

Nha đầu này, quá cứng đầu rồi.

Tên tiểu tử Trần Tín đó, lại không nhìn ra được tâm tư gì.

Không có ai khiến người ta an tâm được hết!

Một thanh âm chậm rãi truyền đến: “Chuyến bay của em là hơn tám giờ, từ chỗ này đến sân nay, nếu đi đường cao tốc sân bay thì mất nửa tiếng thôi, đổi thẻ lên máy bay, ký gửi hành lý, kiểm tra an ninh chắc sẽ mất một khoảng thời gian nữa. Em chuẩn bị xong đồ đạc trước, buổi chiều ngủ một giấc thật ngon, chúng ta đúng năm giờ rưỡi chiều sẽ chuẩn bị ăn tối, sau khi ăn tối xong, Trần An sẽ đưa em đi.”

“Anh đi tiễn em.” Nghê Chiến buồn bã mở miệng.

Lăng Ngạo phản đối: “Cậu đừng có đi, để tránh lại bị ám sát nữa.”

Nghê Chiến: “…”

Lần trước anh ta bị bao vây và ám sát trên đường ra sân bay, chuyện này vừa mới trôi qua không lâu, tuy không có lo lắng tính mạng, nhưng trong lòng vẫn còn sợ.

Tống Vĩnh Nhi nhìn Thanh Ninh nói: “Tôi đi tiễn cô! Tôi và Trần An đi tiễn cô!”

Thanh Ninh nhìn cô một cái, không có từ chối.

Sau khi cười mỉm một cái, cô cầm đũa lên nói: “Tôi đói chết rồi, mau ăn đi! Ăn đi!”

Sau khi ăn trưa, Nghê Chiến cảm thấy cần phải nói chuyện đàng hoàng với Thanh Ninh, ai ngờ, con nhóc này lại chạy còn nhanh hơn thỏ, trực tiếp đặt dụng cụ ăn xuống rồi phóng lên lầu, khóa trái cửa lại, nói phải đi ngủ rồi, không gặp ai hết!

Khi Tống Vĩnh Nhi đẩy Lăng Ngạo định đi lên lầu, thì một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng.

“Cậu tư, mợ chủ.”

Tống Vĩnh Nhi quay đầu nhìn một cái, có hơi kinh ngạc: “Sao thế?”

Trần Tín bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó lường của Lăng Ngạo, lập tức tránh đi, tiến lên trước đưa một túi thuốc, nói: “Thuốc do bệnh viện kê cho cô Thanh Ninh, hồi nãy cô ấy xuống xe gấp quá nên quên mang theo rồi. Vừa mới ăn trưa xong, cô ấy nên uống thuốc rồi.”

Tống Vĩnh Nhi liếc nhìn túi thuốc một cái, đột nhiên cảm thấy không vui kỳ lạ: “Sao anh không tự mình lên đưa cho cô ấy?”

Trần Tín có chút lúng túng mà đưa tay ra: “Cô ấy… sẽ không chịu gặp tôi đâu.”

Tống Vĩnh Nhi còn muốn nói gì đó nữa, nhưng Lăng Ngạo lại đưa tay nhận lấy túi thuốc: “Tôi sẽ bảo Vĩnh Nhi đưa cho em ấy.”

Trần Tín gật gật đầu, quay người rời khỏi.

Trong thang máy, Tống Vĩnh Nhi trực tiếp ấn nút số 3, vẻ mặt ủ rũ nói: “Còn tưởng rằng Trần Tín sẽ có ý với Thanh Ninh, hôm nay Thanh Ninh bị thương, nhìn anh ta lo lắng như vậy. Hoá ra anh ta vẫn không có ý với Thanh Ninh!”

Sắc mặt Lăng Ngạo luôn rất thâm trầm, sau khi thang máy mở cửa, Tống Vĩnh Nhi đẩy anh đến cửa phòng Thanh Ninh.

Gõ cửa phòng, bên trong không có ai đáp.

Lăng Ngạo trực tiếp treo túi thuốc lên tay nắm cửa, cao giọng nói với người bên trong cửa: “Trần Tín đưa thuốc của em cho Vĩnh Nhi, bảo Vĩnh Nhi chuyển giao cho em. Anh để ở cửa cho em rồi đó.”

Nói xong, anh nhìn Tống Vĩnh Nhi: “Chúng ta đi xuống thôi.”

“Chỉ vậy thôi hả?”

“Chứ sao nữa?”

Đối mặt với sự ngạc nhiên của Tống Vĩnh Nhi, Lăng Ngạo khẽ cười một cái, ý vị thâm trường nói: “Có một số người, trong cuộc đời dài đằng đẵng chỉ xuất hiện một lần, có thể bắt được đối phương hay không thì phải xem vận khí của đôi bên rồi. Đặc biệt là chuyện tình cảm, người ngoài không thể nhúng tay vào được, đây là thứ không thể miễn cưỡng nhất trên đời.”

Tống Vĩnh Nhi rũ mắt xuống, lẩm bẩm một câu: “Cũng không biết Duyên Duyên và anh Chiến thế nào rồi.”

“Anh đột nhiên phát hiện em rất thích làm bà mai.”

Ánh mắt Lăng Ngạo tinh nghịch mà nhìn cô chằm chằm, mang theo giọng điệu trêu chọc: “Nếu em thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, chi bằng anh đưa tư liệu của toàn bộ nam nữ độc thân trong công ty cho em, em rảnh rỗi lấy ra ghép cặp chơi?”

“Phụt!”

Tống Vĩnh Nhi cười rồi, đẩy anh chầm chậm đi vào thang máy: “Em không có vô vị như vậy a!”

Cửa thang máy vừa đóng lại, cửa phòng của Thanh Ninh đã mở ra từ bên trong rồi.

Cô lộ mái tóc đỏ rực ra, vươn tay phải ra ngoài nhận lấy túi thuốc treo trên tay nắm cửa.

Cửa phòng vừa đóng lại, cô ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc túi rất lâu.

Trong đầu não không ngừng lặp đi lặp lại từng chút từng chút một giữa cô và Trần Tín, kể từ lần gặp gỡ đầu tiên, cho đến sau này, rồi đến sau này nữa.

Cô dần dần thu mình lại thành một cục, nhớ lại cảm giác anh dùng sức ôm lấy mình.

Anh lo lắng một hơi bế cô lao xuống lầu, anh hấp tấp mà bảo Trần An gọi điện thoại thúc giục Trang Tuyết chạy đến, anh giúp mình nắn ngón tay, dùng sức lớn như vậy.

Bây giờ xương ngón giữa của cô bị gãy rồi, cô hoài nghi không biết có phải là do anh nắn gãy không nữa.

Nhắm mắt lại, Thanh Ninh cười khổ: “Trần Tín ngốc, em sẽ chúc phúc anh, nhưng sẽ không ngừng yêu anh.”

Chí ít, bây giờ sẽ không, hai ba năm sau này cũng sẽ không.

Khi bạn thật sự thử đặt một người vào trong lòng, thầm thích đến bảy năm, mỗi ngày nghĩ đến anh ấy, mỗi ngày nhớ đến anh ấy, cho dù có một ngày thực sự bị anh ấy từ chối rồi đi nữa, nhưng sự nhớ nhung đến anh ấy đã trở thành một bộ phận của cuộc sống rồi, cũng trở thành một bộ phận trong sinh mệnh.

Anh có đầy đủ sự khao khát tình yêu thời thiếu nữ của cô, chiếm hữu toàn bộ thanh xuân rực rỡ nổi loạn của cô.

Làm sao có thể quên được nó chứ?

Cho dù là ai cũng không có cách nào quên được!

“Tít tít tít tít ~!”

Trong không khí đột nhiên truyền tới một âm thanh giống như đồng hồ báo thức điện tử, cô kinh ngạc mà ngồi dậy tìm kiếm xung quanh, mới phát hiện âm thanh được phát ra từ trong túi thuốc bên cạnh giường!

Cô mở túi ra, trong đó ngoại trừ vài hộp thuốc ra thì còn có một thứ trông giống cái hộp nhỏ màu xanh lục, bên trên có một cái đèn rất nhỏ, cứ liên tục nhấp nháy.

Cô nhấn một cái, đồng hồ báo thức dừng lại, chiếc hộp cũng mở ra.

Lúc này, nước mắt cô lại rơi xuống.

Trần Tín sợ cô không biết cách dùng và liều lượng nên đã phân bổ tất cả các loại thuốc cần uống mỗi bữa vào hộp thuốc nhỏ này.