23 giờ 57 phút.
23 giờ 58 phút.
Chu Kỳ An đang mài cây đinh ba đầy say mê, mỗi động tác đều thể hiện điềm tĩnh và tàn nhẫn, thậm chí còn có nhịp điệu rõ ràng.
Thực chất, bên trong lòng y không hề ổn định như vẻ ngoài.
Vừa qua 0 giờ, độ nguy hiểm trong phó bản sẽ tăng đáng kể, Chu Kỳ An rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang tiếp tục giảm.
【Mộng du】.
Trong trạng thái này, sức chiến đấu của người phụ nữ chắc chắn sẽ tăng vọt. Chu Kỳ An có kế hoạch khác tối nay, y không muốn chơi trò gì với người phụ nữ điên đó, để rồi phải dùng thánh khí ngay từ đầu làm hao tổn sinh lực.
"Sao bà ta chưa đi nhỉ?" Chu Kỳ An lầm bẩm trong lòng.
Thời gian trôi qua, động tác của y ngày càng nhanh theo mong muốn đuổi đối phương đi, nhưng trên mặt lại không thể thể hiện điều gì.
Y cảm thấy khó chịu, người chủ khu nhà bên ngoài cũng không dễ chịu chút nào.
Đinh ba càng mài càng sắc.
Người phụ nữ vốn không cách xa phòng của Chu Kỳ An, lại ở đối diện với cửa. Khoảng cách vốn có thể tạo thêm áp lực tâm lý giờ lại trở thành bất lợi. Ánh sáng từ thánh khí chiếu ra, đâm thẳng vào mắt mụ.
Mụ không thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào trong phòng như ban đầu.
Ngược lại, ánh sáng từ thánh khí mang lại cảm giác cực kỳ khó chịu, da như bị thiêu đốt.
23 giờ 59 phút.
Khi Chu Kỳ An chuẩn bị thay đổi chiến lược, tiếng mài dao đột ngột dừng lại.
Khi y ngẩng đầu lên nhìn, người phụ nữ bên ngoài đã biến mất, mụ vác ghế và đá mài, bước nhanh về phía ngôi nhà gạch đối diện.
Không lâu sau, tiếng đóng cửa vang lên bên ngoài.
Chu Kỳ An nhanh chóng liếc nhìn thời gian, còn 20 giây.
Ngay khi đến nửa đêm, người phụ nữ có thể xuất hiện lại bất cứ lúc nào. Không còn thời gian để kiểm tra thêm, y mở cửa lưu loát chuồn ra ngoài.
Cánh cửa cổng quá cũ kỹ, đẩy ra sẽ gây ra tiếng động lớn.
Chu Kỳ An từ bỏ mở cửa, nhanh nhẹn trèo qua tường rồi rời khỏi khu nhà trong một giây trước nửa đêm.
Khi đặt chân xuống đất, y khẽ ngẩn người.
Lớp sương mỏng bao trùm thị trấn, cả thế giới dường như bị nhuộm trong ánh sáng đỏ nhạt.
Ánh mắt y lần theo nguồn ánh sáng đỏ đó, trên bầu trời là một vầng trăng máu treo cao. Ánh sáng đỏ rực đổ xuống vô số mái ngói, khiến cả thị trấn trông như bị nhấn chìm trong biển máu.
Chu Kỳ An nuốt nước bọt, lao thẳng vào ánh trăng kỳ dị.
Trên con đường lát đá xanh tĩnh mịch, một bóng người lén lút xuất hiện. Trong khi hành động, Chu Kỳ An thỉnh thoảng nhìn xung quanh, cố gắng xác định vị trí của đồng đội.
Bất kể ánh sáng có màu gì, miễn là đủ sáng, đó là chuyện tốt.
Không lâu sau, y thấy một dấu vẽ bí mật bằng phấn hình con chó săn trên cổng của một căn nhà.
Chu Kỳ An nhướng mày, thầm nghĩ: Diên đang ở đây.
Suy nghĩ một chút, ngay lập tức, y điều khiển lụa trắng cuốn lấy thánh khí, bay vào trong sân, tia sáng vàng đặc biệt ngay lập tức chiếu rọi khắp đất.
Trong sân, Diên sững người, ánh sáng vàng lóe lên rồi biến mất. Khi em cẩn thận mở cửa ra, lụa trắng và thánh khí đã bay xa.
Chu Kỳ An đã đi chạy xa rồi.
Diên ngẩn người, ý gì đây? Theo hay không theo, muốn chạy cùng nhau sao?
Em cố gắng suy nghĩ từ nhiều góc độ để phân tích ý đồ của Chu Kỳ An, cuối cùng quyết định một khả năng trong số đó.
Ở phía bên kia, Chu Kỳ An vẫn đang chạy.
Hai bên là những khu nhà thấp nhỏ, nhà nào cũng có diện tích gần như nhau. Sau khi chạy thêm một đoạn, Chu Kỳ An nhanh chóng tìm thấy nơi ở của Ứng Vũ.
Chỗ của anh ta thật sự quá dễ tìm!
Chỉ có mỗi khu nhà này nhìn qua là thiếu gạch, thiếu ngói, vòng sắt trên cửa không còn, thậm chí ngay cả cỏ dại trước cửa cũng ít hơn hai cọng so với nhà khác.
Ánh sáng vàng cũng chỉ lóe lên một lúc.
Ứng Vũ không ra khỏi cửa, chỉ rót thêm một tách trà, biết Chu Kỳ An đang đi tìm manh mối về con quỷ.
"Vừa đúng lúc..."
Anh ta có thể dành chút thời gian để nghiên cứu những điều bất thường trong thị trấn.
Bên ngoài căn nhà kế bên của Ứng Vũ, không có ai, nhưng có một cái bóng nằm đó.
Không nghi ngờ gì, đây là nơi Thẩm Tri Ngật ở. Chu Kỳ An chỉ nhìn một cái, rồi chỉ về phía trước, ra hiệu mình sẽ chạy trước, đừng bận tâm đến mình.
Đây cũng là tín hiệu y muốn truyền đạt cho đồng đội khác:
Con quỷ ở đây y sẽ xử lý, dù sao mỗi người trong đội đều có sở trường riêng, có thể tận dụng thời gian ban đêm để làm một số việc khác.
Thị trấn Mặc không nhỏ, trong khi chạy, Chu Kỳ An không phát hiện ra chỗ ở của sếp, chàng viên và người mặc áo choàng đỏ.
"Hình như bọn họ không nhắm riêng vào mình." Y âm thầm kết luận.
Lúc trước bị chỉ định vào phòng đơn, phản ứng đầu tiên của y là chỉ mình bị tách ra. Nhưng giờ thì không hẳn, dựa trên cấu trúc của thị trấn, mỗi phòng chỉ chứa được rất ít người.
Trong đội có một con quỷ, để con quỷ hoạt động dễ dàng hơn, nhân viên chắc chắn sẽ sắp xếp chỗ ở của mọi người cách xa nhau.
Hiểu rõ điều này, Chu Kỳ An chuẩn bị tăng tốc chạy, thì từ trong màn sương mù, bỗng nhiên vang lên một giọng nói:
"Trời hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Chết tiệt.
Người cầm canh gõ mõ!
Chu Kỳ An giật mình, nhanh chóng chạy vào con hẻm khác, nhưng giọng nói đó ngày càng gần.
"Trời hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Giọng nói chỉ cách y chưa đến 20 mét, một bóng người phồng rộp xuất hiện lờ mờ trong làn sương máu.
Rõ ràng là y đã chạy vào con hẻm được một lúc, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở ven đường.
Là quỷ đánh tường.
Chu y An nhắm mắt, thầm nghĩ: "Vận xui của mình cũng không ai bằng."
Hệ thống đã gợi ý người phụ nữ chỉ dùng dao khi mộng du vào nửa đêm, vậy mà ngay trước nửa đêm, mụ cứ đứng chắn trước cửa phòng y. Nếu không có chuyện này, với tốc độ của y, chắc chắn đã không đụng phải người cầm canh gõ mõ.
Thị trấn Mặc không nhỏ, vậy mà ra khỏi cửa không lâu, y lại đâm đầu chính xác vào chỗ này.
Chu Kỳ An mím chặt môi, cảm nhận được một luồng ác ý vô hình đậm đặc.
Có khi nào chỗ ở của mình lại gần người cầm canh gõ mõ không?
Bóng dáng đó vẫn tiếp tục tiến lại gần, tiếng gõ mõ ngày càng xa xưa, mỗi lúc một nặng nề, cứ như từ một thế giới khác vọng tới.
Càng chậm trễ, biến cố càng nhiều.
Nguyên tắc của Chu Kỳ An chỉ có một: trước khi vào bảo tàng, hạn chế sử dụng thánh khí hao tổn máu.
"Thôi kệ, người dũng cảm thì hưởng thụ thế giới trước."
Chu Kỳ An tự động viên bản thân, sau khi cân nhắc một chút, y lấy ra món đạo cụ may mắn đã giao dịch với A Linh trong phó bản trước.
Tăng ngay 28% giá trị may mắn, quyết định là mày!
Không chần chừ nữa, Chu Kỳ An trực tiếp kích hoạt đạo cụ may mắn, đồng thời tung ra ngọn hải đăng.
Ánh sáng lóe lên trong tích tắc, khiến người cầm canh gõ mõ trong làn sương khựng lại một chút.
【Bạn đã miễn dịch với trạng thái "quỷ đánh tường" trong 3 giây】
Nhờ may mắn gia tăng, hiệu ứng miễn dịch của ngọn hải đăng đã được kích hoạt thành công.
Hoàn hảo.
Chu Kỳ An nhướn mày, có vẻ vận may của y chưa đến mức tệ hại. Lần này y không còn lưỡng lự, tăng tốc chạy thẳng về phía trước.
Khi lướt qua người cầm canh gõ mõ, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn, một khuôn mặt tròn trịa với làn da kỳ lạ, hai mắt trống rỗng, hai con ngươi phủ đầy màn trắng.
Con quỷ này trông thật kỳ dị.
Y hít hà một hơi, trong mùi xác thối nồng nặc, y không ngừng chạy.
Người cầm canh gõ mõ đứng ngây ra tại chỗ, có lẽ không ngờ có người phá được quỷ đánh tường mà không hỏi han gì.
Chu Kỳ An nắm chắc điều này, nên mới dám liều lĩnh lao tới.
Theo gợi ý từ hệ thống trò chơi, thông thường sau khi phá được quỷ đánh tường, người ta sẽ thử tìm hiểu manh mối từ người cầm canh gõ mõ.
Nhưng y vẫn tiếp tục chạy thẳng mà không ngoái đầu lại, ngọn hải đăng chỉ miễn dịch trong 3 giây, theo trạng thái của phó bản hiện tại, quá trình tìm kiếm manh mối chắc chắn sẽ khiến y bị mắc kẹt trong quỷ đánh tường lần nữa.
Một khi bị mắc kẹt, rất có thể sẽ gặp phải quy tắc tử vong.
Tác dụng phụ của đạo cụ may mắn tạm thời chưa xuất hiện.
Nhưng lợi ích thì rất rõ ràng, người cầm canh gõ mõ không đuổi theo, trên đường đi y cũng không gặp phải rắc rối lần thứ hai.
Ở xa, bóng dáng một ngọn núi dần hiện ra.
Càng chạy về phía trước, không khí vừa ẩm vừa lạnh, hít vào có cảm giác phổi như bị đóng băng.
Chu Kỳ An vừa chạy vừa ngắm nhìn ngọn núi ở phía xa, từ khi nhận nhiệm vụ, y đã xác định rõ chiến lược: giả làm nội gián.
Vì vậy, mục tiêu của y càng rõ ràng: sau núi.
Thể chất thông linh vừa được tiến hóa giúp y cảm nhận trực tiếp nơi có âm khí nặng nhất, chắc chắn ở đó đang phong ấn một lệ quỷ khác.
Khi thật sự đặt chân lên núi, Chu Kỳ An giảm tốc độ.
"Nội gián không biết lúc nào sẽ đến sau núi, nhưng chắc chắn không phải sớm."
Nếu lên quá sớm, bên phía người chơi chắc chắn sẽ là cục diện tử vong, trò chơi nhất định sẽ cho người chơi một khoảng thời gian để thu thập manh mối. Giờ chạy tới sau núi, khả năng đụng phải nội gián là rất thấp.
Y đứng dưới chân núi, hít thở đều đặn, cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh.
Thể chất thông linh quả thật rất nhạy bén.
Cơn gió thổi từ một hướng nhất định khiến xương y lạnh buốt. Theo hướng gió, Chu Kỳ An cẩn thận bước đi, trên đường không có bất kỳ ánh sáng nào, bộ đồ đen y đang mặc gần như hòa lẫn vào bóng đêm.
Không rõ đã đi bao lâu trong môi trường như vậy, khi lên đến khoảng giữa sườn núi, trước mắt đột nhiên xuất hiện một nghĩa trang.
Từ đây trở đi, bao quanh sườn núi không chỉ là âm khí, mà còn là sát khí.
Chưa nói đến việc di chuyển gặp phải lực cản vô hình, khiến hô hấp rất khó khăn, xung quanh không một bóng người, nhìn khắp nơi đều là những ngôi mộ không bia.
Có những bộ xương còn nằm phơi dưới ánh trăng, giữa vô số gò mộ, có một chiếc quan tài bị khóa chặt bằng xích sắt.
Chiếc quan tài máu tỏa ra sát khí ngút trời.
Bản thân gỗ quan tài đã bị thay bằng một lớp sơn đỏ, lớp sơn này chắc chắn đã được hòa với máu tươi, mùi hôi thối khiến người ta phải nhăn mặt.
Bên dưới những sợi xích có tổng cộng chín lá bùa giấy thay thế cho đinh niêm phong quan tài, trên quan tài còn khắc hình một con hạc đang tung cánh, bên cạnh con hạc lờ mờ có thể thấy chữ "Mặc" (默).
Có liên quan đến Viện Bảo Tàng Im lặng?
Chu Kỳ An đè nén nghi hoặc trong lòng, diều chỉnh lại vẻ mặt, rồi bước nhanh về phía trước, mở miệng nói: "Tôi đến đây rồi."
Sau núi không thuộc về thị trấn, cuối cùng y cũng có thể thưởng thức lại cảm giác mở miệng nói chuyện.
Nhiệm vụ có nhắc đến nội gián sẽ đến sau núi để hỏi về bảo vật, chắc chắn giữa hai con quỷ phải có giao tiếp.
Điểm duy nhất cần đánh cược là lệ quỷ trong quan tài máu và con quỷ đang ẩn nấp trong đám người chơi có quen biết nhau hay không.
Chu Kỳ An thiên về khả năng không quen biết.
Dù sao thì một con đã bị phong ấn, nhìn vết tích để lại trên xích sắt quan tài máu, có lẽ đã bị phong ấn từ rất lâu.
Y rất tự tin vào ngụy trang của mình.
Vì con quỷ đang ẩn nấp trong đám người chơi xuất hiện dưới hình dạng con người, nên việc y xuất hiện ở đây với hình dạng con người sẽ không gây ra nghi ngờ.
Lời vừa dứt, ánh trăng chiếu lên sườn núi như thể đọng lại trên chiếc quan tài này.
Chỉ trong chốc lát, một đám mây máu hư ảo như sương mù bốc lên, nó dừng lại ở chỗ xích sắt phía trước, trong đám mây máu, hai hốc đen ngòm nhìn chằm chằm vào vị trí của Chu Kỳ An.
Một luồng áp lực khổng lồ trút xuống, Chu Kỳ An cảm thấy như bị một lực vô hình bao phủ tim không tự chủ đập dồn dập.
Cố gắng kiếm chế thôi thúc muốn lùi bước, y kiên định nhìn thẳng vào đám mây máu, cẩn thận chọn từ ngữ.
"Lại có du khách tới."
Trong phòng có dấu vết của người chơi khác từng ghé qua, từ "lại" sẽ không dùng sai.
"Tôi đến để xin bảo vật." Chu Kỳ An hạ thấp tư thế, chỉ trong lời nói, không thể hiện chút sợ hãi nào qua cử chỉ.
Một cơn gió âm ập đến, lạnh thấu xương, Chu Kỳ An suýt chút nữa run lên.
Đám mây máu vẫn nhìn chằm chằm vào y, không nói gì, sự im lặng kỳ lạ làm tăng thêm áp lực vô hình.
Tiếng động kỳ lạ vang lên, trong tầm nhìn của y, đất xung quanh bắt đầu chuyển động, Chu Kỳ An tận mắt thấy một đốt xương ngón tay từ dưới đất nhô lên.
Nó đang giơ ngón giữa với mình??
Chỉ trong chớp mắt, từ trong lòng đất bật ra không dưới mười bàn tay xương, trong đó có một bàn tay ở gần gấu quần của Chu Kỳ An.
"!!"
Chu Kỳ An dùng hết sức mạnh của ý chí mới không nhấc chân tránh đi.
Bộ xương dưới lòng đất đang sống lại, rõ ràng dù đám mây máu không thể bước ra khỏi quan tài, nhưng vẫn có thể điều khiển xác chết xung quanh.
Y kịp thời nói ra câu thứ ba quan trọng nhất: "Bảo vật đưa cho tôi, giết người xong, sẽ... mang cho ngài."
Giọng nói cố ý hạ thấp, ngắt quãng trong câu từ, tạo ra một cảm giác vặn vẹo và đáng sợ.
Chu Kỳ An không hề tránh né ánh mắt của đám mây máu.
Quỷ không tự tàn sát lẫn nhau đã là tốt lắm rồi, sao có thể vô duyên vô cớ tặng bảo vật? Chắc chắn phải có giao dịch gì đó.
Người chơi trong phó bản cần biết định vị chính mình, hoặc là trở thành vật hiến tế, hoặc là vật tế lễ.
Y đoán lần này cũng như vậy.
Sau khi bày tỏ rõ ràng mục đích, đám xương trắng từ dưới đất trồi lên chậm lại, Chu Kỳ An kẹp một tấm thẻ đen giữa hai ngón tay thon dài bên tay trái.
"Trong thẻ ít nhất có mấy chục vạn tiền âm phủ."
Rồi từ trong hộp tiết kiệm lấy ra một xấp tiền âm phủ dày cộp: "Là để đốt cho ngài, hay dùng số tiền này để giúp ngài mua sắm gì đó."
Chỉ cần khách hàng yêu cầu, y có thể gấp tiền thành biệt thự, xe hơi, thậm chí cả những bức tranh nam thanh nữ tú.
Đám mây máu nhìn y một lúc lâu, giọng nói trống rỗng vang lên, bị cơn gió núi thổi qua khiến người nghe nổi da gà: "Tiến lên đây."
Chu Kỳ An đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
"Tiến lên đây——"
Đám mây máu lặp lại lần nữa, lần này mang theo chút thúc ép, khiến Chu Kỳ An cảm thấy lạnh cả da đầu.
"Dâng lên tiền giấy, báu vật có thể trực tiếp ban cho ngươi."
Mày đúng là sát thủ.
Chu Kỳ An thầm mắng: Mình biết tất cả những vật may mắn trong cuộc đời đều cần phải trả giá mà.
Y dám đóng giả quỷ, mục đích không ngoài chứng minh hai món đồ trên người: một là thẻ đen, người sống không thể nào sở hữu nhiều tiền âm như vậy, hai là trái tim.
Mắt cá năm sao có thể phục hồi kinh doanh bất cứ lúc nào, bây giờ có lẽ đã hồi sinh phần lớn. Khi mới vào phó bản, người đầu dê luôn nhìn chằm chằm vào mình, cho thấy hơi thở của mắt cá đã thoát ra một chút.
Quỷ vật ký sinh trong cơ thể là bằng chứng tốt nhất để chứng minh thân phận.
Tiếc là... quá dễ dàng bị quỷ nhòm ngó.
Chính mình đúng lúc gặp được một con quỷ tham lam.
Y vừa hứa hẹn, lại còn đề nghị trả tiền, nhưng sau khi hai điểm này được thực hiện, áp lực trong không khí không những không giảm, mà số lượng xương trắng từ dưới đất trồi lên lại càng nhiều hơn.
Trừ khi y ngốc mới tiến lại gần.
Giọng Chu Kỳ An lạnh xuống, vẫn đứng tại chỗ lắc lắc xấp tiền âm phủ: "Nhiều tiền đổi lấy bảo vật."
Gió núi thổi càng mạnh hơn, cơn gió lạnh từ sau lưng thổi tới khiến y suýt nữa ngã về phía quan tài.
Đám mây máu hóa thành một bàn tay máu vươn ra.
Cây gậy thon dài xuất hiện trong tay Chu Kỳ An, một đầu của gậy chống lên quan tài làm điểm tựa, trong chớp mắt, Chu Kỳ An lấy lại thăng bằng.
"Bảo vật đâu, trước tiên nói cho tôi biết bảo vật ở đâu?"
Thu cây gậy lại, Chu Kỳ An bỗng nhiên như thay đổi ý định, thức thời mà bước lên phía trước.
Đám mây máu vừa định nói cái gì đó.
Kết quả là ngay khi Chu Kỳ An bước lên một bước, y đột ngột rút chân lại, sau đó bất ngờ quay người bỏ chạy không báo trước.
Đám mây máu hiện ra vẻ mặt giống hệt như người gác cổng, khuôn mặt mơ hồ thoáng có chút ngỡ ngàng.
Chạy rồi.
Không cần bảo vật, tên đó trực tiếp chạy luôn rồi?!
Sau phút ngỡ ngàng ngắn ngủi, những bộ xương trắng trên mặt đất trước đây tạm dừng hành động bỗng dưng như nấm mọc sau mưa, lũ lượt trồi lên dưới ánh trăng máu.
Âm thanh đất bị nứt không ngừng truyền đến tai người đang chạy phía trước.
Mí mắt Chu Kỳ An giật liên tục.
Y không chỉ chạy mà còn chạy rất nhanh, gần như đuổi kịp vượt qua cả cơn gió. Chu Kỳ An không tham lam, sức mạnh từ đạo cụ may mắn của y đã đọng lại ở chỗ quỷ đánh tường, muốn lừa bảo vật từ đám mây máu có lẽ không dễ dàng.
Tiếp tục mạo hiểm là không có giá trị.
Hành động của đám mây máu trước đó rõ ràng là muốn giết người đoạt trái tim.
Lần ra ngoài này đã lãng phí đạo cụ may mắn, nhưng bên môi Chu Kỳ An dần nở thành nụ cười, ít nhất đám mây máu không nghi ngờ về thân phận quỷ của mình.
Y không đến đây tay trắng.
Nếu con quỷ tiếp theo đến đòi bảo vật lại về tay không, thì điều đó mới thú vị.
"Sẽ còn thú vị hơn."
Trong lúc chạy, Chu Kỳ An từ xa dường như thấy cái gì đso, ngay lập tức ánh mắt tràn ngập niềm vui, nhanh chóng chạy xa trước khi những bộ xương đuổi kịp.
......
Binh quý thần tốc.
Những thứ dưới lòng đất cuối cùng vẫn không thể đuổi kịp người đàn ông như bắn ra mũi tên.
Khi những bộ xương trắng cắm rễ trở lại lòng đất, chúng run rẩy đến mức gần như rung thành xương sấy giòn, dường như rất sợ cỗ quan tài máu này.
"Phế vật!" Một tiếng quát giận dữ vang lên từ trong quan tài máu.
Chuỗi xích trên quan tài rung lên dữ dội.
Tiếng xích từ loảng xoảng chuyển thành ầm ầm, những sợi xích đặc biệt phát ra tiếng ồn không ngớt. Mãi đến nửa giờ sau, chúng mới từ từ yên lặng trở lại. Dù đám mây máu không cam lòng, nó vẫn không thể thoát khỏi phong ấn chỉ có thể chìm trở lại quan tài.
Nghĩa trang tràn ngập ánh sáng máu, một lúc sau khi Chu Kỳ An rời đi, âm thanh xung quanh lại xuất hiện trở lại.
Trong rừng rậm, một bóng dáng nhỏ nhắn xuất hiện, cô bé bước thẳng tới nghĩa trang.
Những bộ xương trắng trong lòng đất lại trồi lên, chuẩn bị hành động, nhưng trong làn gió lạnh rì rào, con chó săn bên cạnh cô bé đột nhiên phồng to lên đến vài mét, bộ lông dài đầy khí thế, ngọn lửa khắp cơ thể khiến nó càng giống một con chó canh cửa từ địa ngục.
Vẻ mằ cô bé lạnh lùng, khi đi đến xung quanh quan tài, đôi môi không còn chút sắc máu của con người: "Tôi tới rồi."
Quỷ trong quan tài:??
Những bộ xương trắng cũng khựng lại một lúc.
Cô bé nhạy bén cảm nhận được bầu không khí không ổn. Em tạm dừng lời nói, nín thở quan sát xung quanh: những bộ xương dày đặc, tấm bia gỗ hư hỏng, cỏ dại mọc trên xác chết, và... Sắc mặt cô bé đột nhiên thay đổi, trên mặt đất có một dãy dấu chân!
Dấu chân vẫn còn rõ ràng, chứng tỏ đã có người đến đây trước em.
Còn có người dám giả quỷ?
Nhìn kích cỡ dấu chân, kết hợp với cách làm việc, không cần suy đoán nhiều, khuôn mặt Chu Kỳ An hiện lên trong đầu em.
Hỏng rồi.
Nếu bảo vật đã bị Chu Kỳ An lấy, em đến đây chỉ thêm thảm hại. Nếu chưa lấy, Chu Kỳ An còn không thành công, em e là cũng khó.
Nhìn những dấu chân hỗn loạn dày đặc, đặc biệt là những dấu chân hướng ngược lại, rõ ràng không phải dấu chân đi lại bình thường.
Có đến tám mươi phần trăm khả năng, đối phương chưa lấy được bảo vật.
Cô bé thực sự không ngờ, ngoài bản thân mình, Chu Kỳ An cũng có khả năng đóng giả quỷ.
"Chờ đã, chưa chắc đã là chuyện xấu."
Con quỷ bị phong ấn chắc chắn sẽ bắt đầu nghi ngờ có người giả làm quỷ, càng nhiều lựa chọn thì khi quỷ thật đến sẽ càng thú vị.
Diên nén lại kinh dị trong lòng, bình thản bắt đầu nói những lời bậy bạ: "Chủ nhân của ta hẳn đã đến, ta là tướng quân của người, bảo vật có phải đã được giao cho chủ nhân ta rồi không?" (Đổi tôi->ta cho hợp bối cảnh)
Chế độ làm việc trắng đêm 24/7 của chợ quỷ đã dạy em rất nhiều.
Ví dụ, khi gặp quỷ thì phải nói chuyện như quỷ.
Khi nhìn thấy hai chữ "im lặng" trên quan tài, Diên lập tức vẽ nên viễn cảnh: "Chủ nhân của ta nói, ngày mai chúng ta sẽ đưa ngươi đến Viện Bảo Tàng Im Lặng, giúp ngươi trở thành người quản lý, sau đó Viện Bảo Tàng sẽ thuộc về một nửa của ngươi, một nửa của chúng ta."
Con quỷ trong quan tài đột nhiên bị nhồi vào miệng một chiếc bánh lớn, nó bàng hoàng.
Không chỉ có nó, những bộ xương dưới đất sắp mất khả năng suy nghĩ cũng khựng lại trong chốc lát.
Diên thản nhiên nói: "Ý của chủ nhân đã được truyền đạt, ngươi suy nghĩ kỹ, ta sẽ quay lại sau."
Trước khi nói hết hai chữ cuối, em đã xoay người rời đi.
Em và con chó săn lao đi như điên, không ai chịu thua ai.
Khi đoàn quân xương trắng phản ứng lại, định chui từ dưới đất lên, em đã chạy được một đoạn khá xa. Lúc rời đi, Diên vẫn giữ được chút phong cách, tiện tay ném lại đạo cụ vô dụng chỉ có thể tạo ra ảo giác nhẹ.
Con quỷ trong quan tài im lặng rất lâu, sao lại có một con quỷ nữa đến vậy?
Nó liên tục lặp lại từng cảnh tượng trước đó, cố gắng phát hiện ra điều gì đó khác thường, nhưng dù là người trước hay người sau, càng ngày càng kỳ lạ.
Diên và con chó săn vẫn đang chạy điên cuồng dưới chân núi.
Xa hơn một chút trong núi, người đàn ông lịch lãm với chiếc cà vạt tung bay trong gió, đầu nhọn màu đỏ tươi của cà vạt hình như còn có chút sắc bén.
Sếp đứng yên lặng ở một chỗ, không tiến thêm một bước.
Ban đầu, hắn cũng định đến đây để "vẽ bánh", khi vừa lên đến nghĩa trang, hắn đã nhìn thấy cảnh Diên bỏ chạy.
Đất dưới chân mềm nhũn, có thứ gì đó đang ngọ nguậy. Khi thời gian ban đêm trôi qua, ngọn núi phía sau càng trở nên nguy hiểm, không chỉ nghĩa trang hỗn loạn, mà càng nhiều xác chết trên núi có dấu hiệu sống lại. Ánh mắt của sếp thoáng lướt qua, đột nhiên năm ngón tay của hắn biến thành vuốt, kéo một con xác sống định tấn công ra khỏi đất.
Móng tay vừa chạm vào đất đã bóp nát đầu con xác sống. Sếp không biểu cảm gì, chơi đùa với não của xác sống, trong khi nhìn chằm chằm vào nửa thân xác còn lại trồi lên từ đất, dường như phát hiện ra điều kỳ lạ.
Hắn trực tiếp kéo nửa cái xác còn lại ra khỏi đất, hiếm khi cau mày vì chuyện không liên quan đến công việc.
"Thú vị đấy."
Sau khi kiểm tra thi thể, hắn tiếp tục chơi đùa với bộ não quay người đi xuống núi.
Sếp cũng có chút hiện diện, thu hút sự tấn công của xác sống.
Nhưng ở một nơi không xa trong núi, thực ra vẫn còn một bóng dáng cao lớn đứng đó.
Dù là quỷ hay sếp, cũng không ai để ý đến.
Thẩm Tri Ngật chỉ nhìn thi thể mà sếp lôi ra, lập tức hiểu được lý do khiến đối phương cau mày.
Ánh mắt anh lần lượt lướt qua quan tài máu, thị trấn, và cả Viện Bảo Tàng mà người thường không thể nhìn thấy, cảm nhận được không ít hơi thở của người sống.
Anh đến phó bản này trước tiên, có thể chắc chắn đây không phải là một trận chiến của một nhóm. Trong trường hợp bình thường, việc chèn một điểm neo sẽ không thu hút nhiều người chơi đến như vậy, chắc chắn có một tay của Hội Săn Cá Voi trong chuyện này.
Trò chơi không nuôi kẻ vô dụng, có lẽ Hội Săn Cá Voi cũng phải đóng vai NPC.
Có nên giết hết những NPC không vừa mắt không nhỉ?
Kỳ An dường như không thích giết người vô tội, ngay cả khi mục tiêu là quỷ.
Thẩm Tri Ngật quay lưng rời đi, suy nghĩ thêm câu hỏi triết lý giữa sinh tồn và cái chết, hoàn toàn không quan tâm đến ai là con quỷ thật sự trong đêm nay.
Không quan trọng là ai, với hai người đến trước là ngọc quý, nếu đến nữa thì coi như xui xẻo.
Gió núi gào thét, thời gian chầm chậm trôi qua trong khu rừng bị bao phủ bởi hoang vắng và mùi hôi thối.
Ba rưỡi sáng, một bóng dáng mờ ảo lướt qua rừng rậm, kẻ đến nhìn xung quanh, không ngừng quay đầu kiểm tra xem có ai theo sau không.
Khi nhìn thấy quan tài máu, kẻ đến thở phào nhẹ nhõm.
Gã mở miệng: "Tôi đã đến."
Đám mây máu lại xuất hiện trên quan tài, thấy lại có kẻ tự xưng là quỷ đến, lần này nó hoàn toàn phát điên—
Lại một kẻ nữa, tại sao lại là một kẻ nữa!
Lần thứ nhất, lần thứ hai, lại còn lần thứ ba.
Trong làn khí âm u toàn bộ nghĩa trang bắt đầu trở nên "sinh động", từng bộ xương lần lượt trồi lên từ mặt đất, kẻ mới đến vẫn chưa nhận ra điều bất thường, vội vã mở miệng: "Bảo vật..."
Lời chưa kịp nói hết, đám mây máu đã gầm lên giận dữ.
Không có tiền, không có bánh vẽ, không rõ danh tính, kẻ này còn tệ hơn hai kẻ trước.
"Cút!"
Không đúng, phải chết!
Rút ra bài học từ Chu Kỳ An và Diên đột ngột bỏ chạy, lần này, đám mây máu lập tức bao vây xung quanh bằng màn chắn máu.
Một làn khí đục bắn tới, chữ "cút" vang dội khắp khu rừng, con quỷ đến bị thổi cho choáng váng.
******
【Lời tác giả】
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm:
Lệ quỷ bị phong ấn: "Trẻ con trong thị trấn khinh ta già yếu, ta nhịn được nhưng ta lại bị xem như kẻ trộm."
Thẩm Tri Ngật đã đi xa: "Quỷ mà cũng biết ngâm thơ à, không thể để Kỳ An biết những con quỷ khác có văn hoá được, giết thôi."
Lệ quỷ: "???"