Ánh trăng máu treo lơ lửng trên bầu trời, sau một thời gian lang bạt bên ngoài, Chu Kỳ An đã quay trở lại trước cổng sân nhà.
Cổng sân vẫn khóa như thường lệ. Y đứng dưới bức tường đen kịt, suy nghĩ một lát, rồi cuộn lụa trắng thành một quả bóng, sau đó dùng cây đinh ba nâng nó lên đến chỗ gần gốc cây, từ từ đưa lên cao.
Dưới bóng cây, lụa trắng trông như một cái đầu người thật.
Vút!
Khi cái đầu giả chỉ vừa ló ra hai phần ba diện tích, một lưỡi dao đã phi tới.
Đúng là "thò đầu ra là bị chém ngay".
Nhân lúc lụa trắng bị chém, Chu Kỳ An nhanh chóng trèo qua tường từ phía bên kia.
Cùng lúc đó, dưới bức tường ở gần gốc cây, nữ chủ nhân trong sân vì bất ngờ nhìn thấy cái đầu từ hình dạng nổi trở thành mặt phẳng mà sững lại. Rất nhanh sau đó mụ nhận ra mình đã bị lừa!
Phía sau vang lên tiếng động khi có người đáp xuống đất.
Người phụ nữ lạnh lẽo nheo mắt, cơn giận bị đùa bỡn khiến mụ vung dao với tốc độ còn nhanh hơn nữa.
Con dao vốn bình thường nhưng trong đêm đột nhiên dài ra, lưỡi dao mỏng dưới ánh trăng máu vừa thực vừa ảo.
Chu Kỳ An chỉ vừa kịp né, lưỡi dao chém vào tảng đá muối dưa phía sau y, phát ra một âm thanh trong trẻo như tiếng rồng ngâm.
"Còn có cả nhạc nền?" Trong lòng Chu Kỳ An mắng một tiếng.
Tiếng rồng ngâm? Đùa với huyền huyễn sao?
Ngay khi đầu dao cắm vào trong tảng đá, "vút" một cái, Chu Kỳ An lập tức biểu diễn màn chạy nhanh tạo ra tiếng gió.
Ngay lúc người phụ nữ dùng sức rút dao ra, y quay đầu nhìn, thấy trên tảng đá đã có một khe nứt sâu, lưỡi dao thế mà lại không hề bị mòn hay cùn chút nào.
Nhanh chóng lao vào trong nhà, Chu Kỳ An trở tay đóng cửa lại.
Rầm!
Chỉ trong vòng hai giây, cửa bị chém làm đôi, lưỡi dao dài chém xuyên qua tấm ván gỗ mục nát. Nếu y rút tay về chậm hơn một chút, cánh tay chắc chắn đã mất một nửa.
Người phụ nữ xông vào, bắt đầu điên cuồng chém.
Dường như trước mặt mụ không phải là người, mà là một khúc gỗ đang lắc lư.
Cả hai đều không nói lời nào. Chu Kỳ An luôn thích nói kháy trong trò chơi, giờ bị buộc phải giữ im lặng, không thể diễn tả rất khó chịu.
Sau khi vào trong nhà, hành động của người phụ nữ chậm lại.
Chu Kỳ An cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Trong ba cách mà nhiệm vụ nhắc nhở đưa ra, cần người chơi lựa chọn để kích hoạt.
Đến giờ vẫn chưa có âm thanh hệ thống nào vang lên, báo hiệu y đã kích hoạt nhiệm vụ chơi trò chơi với nữ chủ nhân vào nửa đêm, nên chắc chắn đối phương sẽ sớm bỏ cuộc thôi.
Quả nhiên, chỉ khoảng năm, sáu phút sau, người phụ nữ bất ngờ thu dao lại.
Hai mắt mik không chút thần thái nào, xoay người cứng nhắc rời khỏi phòng.
Nửa đêm về sau, mụ không quay lại nữa. Chu Kỳ An không dám ngủ, y cứ nhìn chằm chằm vào mạng nhện trên những viên gạch ngói phía trên, nhớ lại cảnh tượng người phụ nữ chém trước đó, mơ hồ đoán được cái gì đó.
Khoảng năm rưỡi sáng, ánh trăng máu đã biến mất, thị trấn chào đón khoảnh khắc hừng đông đầu tiên.
Nửa tiếng sau, bên ngoài vang lên tiếng động.
Người phụ nữ dậm chân lên tấm ván gỗ bị chém đổ xuống đêm qua, tỏ vẻ như gõ cửa.
Chu Kỳ An cử động tay, ra hiệu mời vào.
Cả hai đều rất lịch sự.
Không lâu sau, người phụ nữ bước vào.
Trông như đã đổi thành một người khác, mụ lịch sự mang đến nước muối để súc miệng và bữa sáng: "Dùng."
Chu Kỳ An suy nghĩ một lát, chắc là bảo mình ăn.
Sau khi súc miệng qua loa, y lập tức ăn.
Mụ không ngờ có người lại ăn mà không suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An như đang nhìn một kẻ điên.
Sau bữa sáng, mụ chỉ nói hai từ: "Cổng, bảy."
Chu Kỳ An dùng nước trà viết lên bàn: "Bảy giờ, gặp ở cổng thị trấn?"
Có thể hiểu ngay ý của mình, ánh mắt người phụ nữ nhìn y càng thêm kỳ lạ.
Trong khi người phụ nữ khẳng định đây là một kẻ điên, Chu Kỳ An sửa sang lại quần áo, khôi phục bộ dáng cấm dục.
Vì bảy giờ phải tập hợp, trước đó bên ngoài có thể không an toàn. Y cố ý đợi một lúc. Đón làn gió lạnh nhất buổi sáng, Chu Kỳ An mới đúng giờ tiến về cổng thị trấn.
Không khí mang theo tươi mát lạnh lẽo.
Từ xa, đã có thể thấy một số người tụ tập ở đó, biểu cảm của các người chơi đều không mấy tốt.
Càng tiến gần, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Khi Chu Kỳ An đến gần một tấm da người nguyên vẹn bất ngờ đập vào mắt. Tấm da người được trải phẳng trên bia đá ở cổng thị trấn, gương mặt của người chết gần như đã biến dạng.
"..." Bữa sáng vừa mới ăn xong lại quặn lên trong dạ dày.
Chu Kỳ An vội bước đến chỗ dưới gốc cây, dưới gốc có những vết bẩn, rõ ràng đã có người nôn ở đây trước, còn không chỉ một người.
... kinh tởm gấp đôi.
Thẩm Tri Ngật không nhìn tấm da người nhiều. Từ lúc Chu Kỳ An xuất hiện, sự chú ý của anh chỉ tập trung vào một chỗ.
Thanh niên eo nhỏ chân dài, phía sau là thị trấn quỷ dị như một bức tranh thủy mặc. Mặc dù kỹ thuật vẽ của Thẩm Tri Ngật rất tệ, nhưng gu thưởng thức lại rất cao.
Giờ thì trông như một kiệt tác hội họa của thế giới.
Đã quen với ánh mắt như cái bóng đi theo mình của Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An quét mắt nhìn, phát hiện thiếu một người chơi.
May mắn đồng đội của mình vẫn còn đủ.
Cô bé nằm ngủ trên lưng chó, Ứng Vũ mang ba lô, người mặc áo choàng đỏ đang nghiên cứu tấm da người, còn sếp thì hình như đang khó chịu vì giấc ngủ bị quấy rầy, vẻ mặt u ám đứng một bên như ai đó nợ hắn mấy trăm vạn.
Đúng bảy giờ, người đầu dê xuất hiện đúng giờ, Gã không để ý đến tấm da người, chỉ nhìn những người chơi có mặt.
Cùng lúc đó, âm thanh hệ thống vang lên:
"Nhiệm vụ phụ – Ngủ nhờ đã hoàn thành."
"Vé VIP *1, đã phát."
Trong tay mỗi người chơi tự động xuất hiện một tấm vé.
Chu Kỳ An nhướng mày, hệ thống phát cái gì cũng phải tạo kịch tính.
Trong nhiệm vụ tìm quỷ tối qua, chắc chắn có người nỗ lực, có người không, nhưng tất cả đều nhận được vé, không tránh khỏi có người cảm thấy không hài lòng.
Cứ như thế này, trong những nhiệm vụ phụ tập thể lần sau, người mạo hiểm sẽ ngày càng ít đi.
Đột nhiên từ xa vang lên tiếng leng keng, tiếng chuông trong trẻo và tinh nghịch phá tan bầu không khí tĩnh lặng của buổi sáng, một chiếc xe dê từ trong làn sương mù xuất hiện.
Chiếc xe dê được trang trí tinh xảo, màn sương trắng bao quanh chiếc xe.
Nhìn từ xa, trông nó cứ như đến từ bầu trời.
Bốn con dê kéo xe, chiếc xe cuối cùng dừng lại trước mặt những người chơi, người đầu dê ngồi ở chỗ cầm dây cương, gã ra hiệu, những người chơi còn lại tự giác lên xe.
Chiếc xe dê chạy với tốc độ vừa phải, con đường xốc nảy gập ghềnh.
Khi rời khỏi thị trấn, cuối cùng cũng có thể nói chuyện.
Vẻ mặt của người chơi vô cùng khó coi: "Con quỷ lẩn vào trong chúng ta đã đi đâu rồi?"
Nhận ra giọng điệu chất vấn của mình không dễ chịu, hắn ta bình tĩnh lại một chút: "Tôi tên là Hạ Lịch, tấm da người ở cổng thị trấn... đó là bạn của tôi."
Nói xong, hắn ta đột ngột giới thiệu thêm một câu, chỉ vào người phụ nữ ngồi bên cạnh mình: "Cô ấy tên là Điền Điềm."
Đáp lại hắn ta chỉ có tiếng bánh xe lăn.
Bầu không khí có chút xấu hổ, một lúc sau, nhóm bốn người ngồi đối diện cũng vừa vào cùng lúc, bắt đầu tự giới thiệu thuận tiện hỏi thăm về người bạn của hắn ta.
Vẻ mặt Hạ Lịch ngày càng khó coi: "Sau khi vào phó bản, tôi có một khoảng thời gian bị mất ý thức, bạn tôi tỉnh dậy trước tôi... Không đúng, có lẽ lúc đó cậu ấy đã chết rồi, con quỷ đến tìm tôi!"
Giọng nói của Hạ Lịch không khỏi trở nên kích động.
Có người chơi đoán: "Có khi nào bạn của cậu xui xẻo truyền tống vào trong thị trấn, rồi vô tình mở miệng nói chuyện không?"
Mỗi người có điểm truyền tống khác nhau, điều đó cũng có thể.
Chu Kỳ An nghe một cách lơ đãng, thầm nghĩ: Nói vớ vẩn!
Chính mình còn chưa bị truyền tống vào thị trấn, làm sao có ai xui xẻo hơn mình được?
Dù sao hệ thống đã phát thưởng, điều này đồng nghĩa với việc con quỷ không giành được bảo vật, đã mất đi tư cách giết người.
Sau một màn hỗn loạn tối qua ở sau núi, kết cục của con quỷ thật chắc chắn không tốt, hoặc là đã chết, hoặc là bị trọng thương không thể giả làm người chơi mà chạy trốn.
Lợi ích đã nắm trong tay, những thứ khác Chu Kỳ An không quan tâm.
Sau một đêm không ngủ, Chu Kỳ An bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cùng lúc đó, Diên luôn có cảm giác mình bị ám ảnh bởi bóng ma công việc, cũng tranh thủ nghỉ ngơi.
Có người định nói chuyện, nhưng sau khi chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Tri Ngật, lập tức im lặng.
Đường đi vắng vẻ, không một bóng người, xe ngựa rung lắc khiến Chu Kỳ An không thể ngủ lâu, chưa đầy hai mươi phút, xe lắc lư dừng lại.
Đến rồi?
Chu Kỳ An ngạc nhiên mở mắt.
Xe ngựa đi không nhanh, nếu thay bằng tốc độ của bản thân, có lẽ sẽ chạy đi chạy lại được một vòng.
Khi sắp xuống xe, người đầu dê nói: "Chỉ đón đưa trong một ngày."
Ngụ ý là ngày mai họ phải tự đi bộ.
Chu Kỳ An ngủ cả đoạn đường: "..."
Sao không nói sớm? Ít nhất thì cũng phải để y nhớ đường chứ.
Lúc này đành dựa vào đồng đội, Ứng Vũ mô tả sơ qua.
Tóm lại, Bảo Tàng Im Lặng và Thị Trấn Mặc chỉ cách nhau một ngọn đồi nhỏ, chỉ cần vòng qua là tới.
Bây giờ chưa tới tám giờ, trời không thấy mặt trời, qua một màn sương trắng xanh, phía trước là những tòa nhà cổ kính, có một sức hút lạ thường khiến người ta không thể rời mắt.
Có người không chắc chắn hỏi: "Đây là... bảo tàng sao?"
Không biết còn tưởng đây là sân nhà ai.
Bí ẩn, yên tĩnh, tất cả những điều này bị phá vỡ khi người đầu dê mở cánh cửa bên ngoài tòa nhà.
Bên trong rất rộng, có khá nhiều người, khi cửa mở tất cả đều cảnh giác nhìn qua, đầy phòng bị và khó giấu được sự mệt mỏi, không khó để nhận ra đó cũng là người chơi.
Chưa kịp ngạc nhiên trước sự xuất hiện của những người chơi khác, mọi người đã nhìn vào cái gọi là bảo tàng.
Ba mặt đều có nhà, tất cả đều là hai tầng, cao đều nhau, ở giữa tòa nhà là một cái giếng rất lớn, nước giếng trong suốt, phản chiếu cả bầu trời.
Hạ Lịch dường như biết rất nhiều, ngạc nhiên nói: "Tứ thủy quy đường."
Chủ đề là Viện Bảo Tàng Im Lặng, nhưng khi họ vào trong, Hạ Lịch nghe thấy có người chơi đang trao đổi, hơn nữa không chỉ một người, điều này chứng tỏ ở đây không hạn chế nói chuyện.
Điền Điềm là người phương Bắc, tò mò hỏi: "Xin hỏi có ý nghĩa gì không?"
Hạ Lịch gật đầu: "Kiểu cấu trúc này, mỗi khi trời mưa, nước mưa sẽ chảy theo mái nhà dốc vào giếng ở giữa từ bốn phía, tượng trưng cho tài lộc không bị chảy ra ngoài, mang lại may mắn."
Hắn ta cười khổ: "Bản đồ của phó bản này thật đặc biệt, hy vọng..."
Hy vọng đây không phải là mồ chôn của chúng ta.
Một tiếng cười nhẹ chế giễu vang lên, Chu Kỳ An đứng bên giếng, ngẩng đầu với vẻ mặt phức tạp: "Tứ thủy quy đường? Chúng ta giống ếch ngồi đáy giếng thì đúng hơn, cả đám đang ở đáy giếng, ngước nhìn trò chơi này."
"..."
Không khí xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Dù là những người chơi lâu năm trong sân hay những người mới đến, thậm chí cả người đầu dê cũng nhìn qua với ánh mắt kỳ quái.
Mí mắt Hạ Lịch nhảy nhảy liên tục.
Có ai khen trò chơi như thế này không?
Còn nữa, cậu khen hay như thế, làm tôi vừa rồi trông ngốc quá.
Chu Kỳ An vẫn ung dung đứng tại chỗ.
Một phó bản do Hội Săn Cá Voi thiết kế, có gì đáng để khen ngợi bản đồ, chỉ muốn so sánh thôi.
"Chào mừng đến Viện Bảo Tàng Im Lặng." Không biết có phải không chịu nổi lời ca ngợi của Chu Kỳ An hay không, người đầu dê nói câu dài nhất kể từ khi các người chơi đến đây.
Cuối cùng cũng đến gần trung tâm bản đồ, Chu Kỳ An lập tức kiểm tra bảng giao diện, quả nhiên đã được cập nhật:
【Phó bản: Viện Bảo Tàng Im Lặng
Độ khó của phó bản: Phó bản chưa ra mắt
Nhiệm vụ chính: Tham quan ba khu vực của bảo tàng, ở mỗi khu mua một món quà lưu niệm.
Thời gian phó bản: Giới hạn trong bảy ngày
Số người tham gia: Hiện tại có 232 người.】
【Vui lòng chọn cơ quan tiến hóa】
Mọi người đã nghĩ sẵn về cơ quan tiến hóa trước khi vào phó bản, hầu như không cần do dự, nhanh chóng hoàn thành việc lựa chọn.
Khi đưa ra lựa chọn, họ cũng ngạc nhiên với con số này.
Hai trăm ba mươi hai.
Điền Điềm dường như nghĩ đến cái gì: "Hiện tại? Có nghĩa là số lượng này sẽ còn tăng nữa?!"
Chu Kỳ An vừa chọn xong tiến hóa não bộ, ngạc nhiên với suy nghĩ phiến diện của cô: "Có lẽ là giảm thì đúng hơn."
"..."
Âm thanh thông báo hệ thống đột nhiên vang lên:
【Thông báo: Du khách VIP có vé có thể tham quan không giới hạn thời gian trước khi bảo tàng đóng cửa】
【Du khách vé thường mỗi lần tham quan không được quá bốn mươi phút, sau khi kết thúc phải chờ bốn mươi phút mới có thể vào lại bảo tàng】
Chu Kỳ An nhướng mày, xem ra vé VIP khá quan trọng, có thể tiết kiệm được không ít thời gian, chẳng trách trong sân lại có nhiều người tụ tập như vậy.
Người đầu dê không giới thiệu nhiều, chỉ nói một câu chính thức: "Chúc quý khách VIP có một trải nghiệm tuyệt vời."
Mấy từ đầu được nhấn mạnh rất rõ.
Hạ Lịch đột nhiên mở miệng: "Mọi người, cùng hành động đi."
Không ai phản đối.
Sau khi người đầu dê nói xong, tất cả người chơi trong sân đều lộ ra ánh mắt thèm khát.
Thông báo không hề nói không được cướp vé, nếu không phải người đông thịt ít, có lẽ những người chơi trong sân đã lao lên từ lâu rồi.
Mọi người nhanh chóng quan sát xung quanh.
Ba tòa nhà tương ứng với ba khu vực: Nhật Thăng, Nhật Điệt và Tịch Thực.
Trong tiềm thức, con người đều có một chuỗi logic từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, cả đoàn người nhanh chóng tiến về phía Nhật Thăng Quán ở phía đông.
Chu Kỳ An đi sau đoàn, sếp đột nhiên cũng bước chạm lại, tỏ ra khá hài lòng với môi trường ở đây.
Hắn giả bộ hào phóng: "Tiểu Chu, cậu giết quản lý bảo tàng đi, bảo tàng này sẽ thuộc về công ty, đến lúc đó tôi sẽ chia cho cậu vài hiện vật làm cổ phiếu."
Chu Kỳ An im lặng một lúc, rồi nói: "...Ở đây có lẽ khác với truyền thống của Quỷ Thị."
Có lẽ chỉ có ở Quỷ Thị mới có quy tắc như vậy.
Nhìn ánh mắt khó chịu của sếp, Chu Kỳ An liếc qua hướng của Ứng Vũ, rồi đưa ba lô của mình cho sếp: "Giống như của lãnh đạo, đựng được nhiều lắm."
Mặt sếp một lần nữa hớn hở.
Chàng sinh viên nhìn thấy thì hết sức ngạc nhiên, nghệ thuật ngôn từ của anh Chu đã đạt đến cảnh giới thăng thành thần, chẳng lẽ ông chủ không nhận ra đây là đang nói mỉa mình sao?
Chu Kỳ An vẫn thẳng lưng bước tiếp.
Chủ nghĩa tư bản tinh tế chỉ quan tâm đến dung lượng của cái ba lô này, xem có thể mang được bao nhiêu đồ từ bảo tàng, có thể liên quan đến Ứng Vũ, ngoài ra không suy nghĩ thêm.
Ở một bên ánh mắt Thẩm Tri Ngật đầy thưởng thức.
Trong nhân tố mà anh thưởng thức, cũng bao gồm cả trình độ văn hóa của đối phương.
Chu Kỳ An dùng thiết bị chống nghe lén, nên những gì xảy ra phía sau không khiến các người chơi khác chú ý. Không ai biết chàng trai trẻ có khí chất nổi bật này vừa nghiêm túc vỗ mông ngựa.
Khi sắp vào Nhật Thăng Quán, Thẩm Tri Ngật bất ngờ nói với Chu Kỳ An: "Cẩn thận một chút."
"Tối qua ở phía sau núi, tôi phát hiện một xác chết còn mới, có lẽ là một người chơi."
Người dân trong thị trấn cơ bản đều đi giày vải đế dày màu đen trắng, chỉ có người chơi mới đi giày thể thao có thiết kế rõ ràng.
Việc người chết trong phó bản không lạ, nhưng cố ý nhắc tới chắc hẳn có lý do khác.
Khi Chu Kỳ An nhìn qua, Thẩm Tri Ngật nói: "Người chơi đó bò ra từ một cái hố đất ở phía sau núi, xung quanh hố được che đậy bằng nhiều cành cây."
Ánh mắt của Chu Kỳ An thay đổi: "Phía sau núi?"
Không chết trong thị trấn mà lại chết ở phía sau núi, nghe như thể người đó cố tình ẩn náu.
Chẳng lẽ đang trốn nguy hiểm trong thị trấn?
Trong lúc trò chuyện, cả đoàn đã sắp vào bên trong.
Ở cửa có một bảng giới thiệu rất đơn giản, sơ đồ nhìn có vẻ cổ, một số chỗ bị bẩn che khuất chữ, thoạt nhìn như bị phủ mờ bởi lớp pixel.
"Phòng triển lãm..." Chu Kỳ An cố gắng nhận ra những chữ mờ ảo trong phần bị che khuất: "Nhà vệ sinh... dữ liệu, kho tài nguyên dữ liệu."
Toàn bộ bản đồ quá cũ quá bẩn, đã mất đi ý nghĩa như một bản đồ chỉ dẫn.
Nhưng bảo tàng chỉ có hai tầng, sau khi vào đi một vòng thì cũng có thể nắm được cấu trúc cơ bản.
Chu Kỳ An không dừng lại nữa mà bước thẳng qua ngưỡng cửa.
Bên trong rộng hơn nhiều so với tưởng tượng, không gian được chia thành nhiều khu vực bằng bình phong, ở phía xa có thể nhìn thấy cầu thang.
Mỗi hiện vật đều không được bọc kính bảo vệ, đài trưng bày cao, có những cổ vật được đặt lẻ loi trên đó.
Chu Kỳ An lắc đầu: "Như kiểu đang tìm cớ gây sự."
Tầng một không có nhiều người chơi, họ tập trung thành từng nhóm nhỏ, khi thấy bọn họ vào cũng không có phản ứng lớn.
Nhưng Chu Kỳ An đã có kinh nghiệm từ khi bị dòm ngó ở Hoa Cổ Thành, y rất chắc chắn những người chơi này khi thấy nhóm mình vào trên nét mặt đã có chút thả lỏng.
Có vài người còn cố tình đứng ở những chỗ phản chiếu ánh sáng để quan sát phía sau.
Hạ Lịch cảm giác cũng rất nhạy bén, cười lạnh nói: "Chỉ nhìn qua đã thấy đầy bụng đầy ý xấu, tôi nghi ngờ mỗi khu vực được ngăn cách bằng bình phong đều có nguy hiểm, bọn họ định lợi dụng chúng ta để thử quy tắc tử vong."
Điền Điềm lập tức nói: "Tưởng bở, tất cả đừng làm gì, xem ai chịu được lâu hơn. Thời gian của chúng ta còn dư dả hơn bọn họ nhiều."
Cứ thế mà chờ, chắc chắn bọn họ sẽ không kiên trì được lâu, đến lúc đó bọn họ lại phải làm người đi dò đường cho chúng ta.
Ứng Vũ và sếp lần lượt nhìn Điền Điềm, nhưng không ai mở miệng.
Người mặc áo choàng đỏ: "Đồ ngốc."
Cô ta nhìn Điền Điềm nói.
Tự nhiên bị mắng, Điền Điềm định phản bác, Chu Kỳ An đột nhiên thản nhiên nói: "Thời gian của chúng ta quá dư dả."
Tham quan một bảo tàng, một ngày là đủ, vậy mà lại cho đến tânn bảy ngày.
Vậy sau khi bảo tàng đóng cửa mỗi ngày, họ sẽ đi đâu? Không nghi ngờ gì là phải quay về Thị Trấn Mặc.
Người chơi mà Thẩm Tri Ngật nhắc đến đã chết ở phía sau núi của Thị Trấn Mặc.
Chu Kỳ An thậm chí cảm thấy phó bản đang cố tình đánh lạc hướng bọn họ, trước tiên đưa một lượng lớn người chơi vào cùng một khu vực, chỉ cần có người làm nhiệm vụ, những người chơi khác có thể thông qua quan sát mà tránh được quy tắc tử vong.
Không ai muốn chịu thiệt, ai cũng nghĩ mình có thể chờ, dù sao thì cũng có người chơi mới liên tục đi vào, thế nào cũng có người thử sai.
Nhưng nguy hiểm thực sự sẽ xuất hiện khi bọn họ quay về Thị Trấn Mặc vào ban đêm.
Người chơi ở Thị Trấn Mặc càng lâu, độ nguy hiểm càng cao, người chơi bỏ trốn lên núi bị giết chết chính là một bài học.
Nghĩ đến điều này, trong mắt Chu Kỳ An thoáng qua chút lạnh lẽo.
Hội Săn Cá Voi thực sự rất giỏi thao túng bản tính con người, đêm đầu tiên với nhiệm vụ nhận diện quỷ đã thành công gieo vào tiềm thức người chơi suy nghĩ: làm càng nhiều sai càng nhiều, đi theo người khác cũng có thể đạt được lợi ích tương tự.
Ngày thứ hai lại tiếp tục khuếch đại điểm này.
Bốn người trong đội nhận ra điều đó, sắc mặt trở nên khó coi.
Hạ Lịch bất đắc dĩ nhìn Điền Điềm vẫn còn ngơ ngác, khẽ nhắc vài câu.
Chu Kỳ An thấy vậy lắc đầu, phó bản thử nghiệm không có độ khó cụ thể, người chơi vào đều khác nhau, bình thường có nhiều người chơi mới thì có lợi cho người chơi lâu năm, nhưng lần này lại khác.
Biết sẽ có thêm những người chơi năng lực kém, càng dễ khiến người ta nảy sinh suy nghĩ lãng phí thời gian.
Chợt nhận ra, ngoài chàng sinh viên ra, biểu cảm của đồng đội bên cạnh đều khác nhau.
Ứng Vũ nhìn vẫn bình thường, nhưng những người khác thì đang nhìn anh ta.
Mắt Diên sáng rực, cơ chế khuyến khích người chơi lười biếng này rất giống với Quỷ Thị.
May mắn người giỏi cai trị người khác lại đang ở bên cạnh.
"Đây chính là khu vực... thoải mái của cậu."
Thanh niên chăm chỉ nhất thời đại không quan tâm đến vu khống của người khác, tiếp tục bình tĩnh suy nghĩ:
Quanh đây chỉ có thị trấn là nơi nghỉ chân, tại sao tối qua không thấy người chơi lâu năm nào? Chẳng lẽ tránh xa thị trấn ở lại bảo tàng cũng được?
Một giọng nói bất ngờ cắt ngang suy nghĩ của y, một người trong đội bốn người nói: "Tụ tập lại không có ý nghĩa gì, chi bằng chúng tôi lên tầng hai, còn các cậu ở tầng một. Xem có tìm được chỗ bán sản phẩm văn hóa không."
"Được thôi."
Chu Kỳ An sảng khoái đồng ý.
Đội bốn người sau khi lên lầu, Hạ Lịch do dự một chút: "Rất có khả năng họ sẽ dùng thông tin vừa phân tích được để tìm người chơi khác giao dịch, rồi kiếm lợi cả hai bên."
Những người chơi đến trước ít nhiều đều nắm giữ một số bí mật.
Chu Kỳ An không để tâm: "Ồ."
Trên bảng chỉ dẫn trong bảo tàng không có ghi lại cửa hàng sản phẩm văn hóa, nhìn sơ qua xung quanh chỉ toàn là các tác phẩm trưng bày, âm thanh thông báo nhấn mạnh vào thu thập quà lưu niệm, nhưng câu trước lại nói phải tham quan bảo tàng.
Liên hệ giữa trước và sau, có lẽ trong quá trình tham quan mới có cơ hội nhận được quà lưu niệm.
Mọi người bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định rút thăm chia thành nhóm ba người, đi tham quan các tác phẩm trưng bày sau những tấm bình phong khác nhau.
Ứng Vũ lấy ra một ống thăm, mọi người lần lượt rút một tờ giấy thăm.
Khi mở ra, ánh mắt Chu Kỳ An hơi khựng lại.
Y, sếp, và chàng sinh viên cùng một nhóm; Diên, người mặc áo choàng đỏ và Ứng Vũ một nhóm; ba người còn lại tự tạo thành một nhóm.
Chu Kỳ An chắc chắn khi rút thăm, tay của Thẩm Tri Ngật đã để lại trong ống thăm lâu hơn bình thường, nhất định là đã làm một số thủ thuật nhỏ, nhưng không ngờ kết quả lại là như thế này.
Y nhìn tờ giấy thăm trong tay thêm hai giây, rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Con ngươi sáng màu của Thẩm Tri Ngật mang theo chút bực bội.
Kết quả lúc này là do anh sắp đặt.
Kỳ An rõ ràng không tin tưởng Hạ Lịch và Điền Điềm, chỉ có thể tự mình theo dõi để ngăn chặn cả hai. Một người một chó còn lại dường như cũng khiến Kỳ An bận tâm, Thẩm Tri Ngật ghét phải làm bảo mẫu, nên đành giao cho Ứng Vũ.
Sắp xếp thật hoàn hảo, chỉ có điều không hoàn hảo là...
Anh đang rất bực.
Không thể cùng nhóm với Chu Kỳ An khiến bóng tối trong mắt Thẩm Tri Ngật âm thầm dày thêm, nhìn gì cũng đều là thứ cần phải loại bỏ.
Đang bực bội, anh nhận ra có ai đó đang nhìn mình, Thẩm Tri Ngật lạnh lùng ngước mắt lên——
Đối diện, Chu Kỳ An hơi nghiêng đầu, khẽ mỉm cười với anh.
"!!!"
Nụ cười đó khiến Thẩm Tri Ngật ngay lập tức nhớ lại những câu thơ trong văn học cổ.
Trong đầu anh ngay lập tức tràn ngập các bài thơ cổ... Nào là "Thiên thu vô tuyệt sắc, duyệt mục thị giai nhân" (Ngàn thu không có sắc đẹp nào sánh bằng, làm vui mắt chỉ có giai nhân); nào là "Tú sắc yểm kim cổ, hoa sen xấu hổ ngọc nhan" (Vẻ đẹp che lấp kim cổ, hoa sen thẹn với nhan sắc); nào là "Phiên nhược kinh hồng uyển nhược du long" (Uyển chuyển như chim hồng vỗ cánh, nhẹ nhàng như rồng bay)...
"Anh Thẩm bây giờ nhìn cứ thế nào ấy." Chàng sinh viên thì thầm với Chu Kỳ An.
Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng ánh mắt đã thay đổi rõ rệt.
Chu Kỳ An vẫy tay: "Không cần để ý, anh ấy đang ngâm thơ đấy."
"Hả?"
Biết mình không thông minh, nhưng ít ra chàng sinh viên vẫn tự tin mình có thể hiểu được lời người khác nói.
Nhưng bây giờ... làm sao có thể nhận ra anh đang ngâm thơ chứ?
Khi chàng sinh viên hoàn hồn lại, Chu Kỳ An và sếp đã đi về phía trước, chàng sinh viên vội vàng theo sau.
Chu Kỳ An: "Cậu ở đây đợi."
Tham quan nhất định có nguy hiểm, công dụng quan trọng nhất của chàng sinh viên là chữa trị, nên tất nhiên không thể để cậu đi theo gặp nguy hiểm.
Hai đội còn lại đã đi đến những nơi tương đối bí mật, những người chơi lén theo dõi phía sau như hình với bóng, khiến ai cũng rợn người. Lần này, Chu Kỳ An lại tỏ ra bao dung để mặc cho bọn họ theo dõi.
Y tiếp tục đi về phía khu thư pháp mà mình quen thuộc.
Nhìn quanh bốn phía, không có người, không chỉ vậy những tác phẩm trưng bày bên cạnh cũng không ai quan tâm, những người chơi lâu năm dường như đều kiêng kị nơi này.
Trên tường treo bốn, năm bức tranh thư pháp.
Chu Kỳ An và sếp đồng thời nhìn tên tác giả và bản khắc trước, sếp thậm chí còn mở cả túi ra, chuẩn bị đem đi.
Danh tiếng của họa sĩ quyết định giá trị của bức tranh có thể bị đẩy lên cao đến mức nào.
Trong bóng tối, làn da trắng bệch như ma cà rồng của sếp càng trắng hơn thường ngày: "Lý Tam Hòa? Trương Hoành Thu, Triệu Nguyệt... Đây đều là ai vậy?"
Tại sao không phải là Tề Bạch Thạch, Van Gogh, Picasso?
Chu Kỳ An thành thật đáp: "Chưa nghe qua."
Sếp nhíu mày: "Vậy thì không đáng giá."
Mang về cũng vô ích, không thể trở thành một phần tích lũy vốn của công ty.
Hắn lại hỏi: "Ở thế giới mới, những người này có nổi tiếng không?"
Hỏi thừa, sao tôi biết được.
Chu Kỳ An lịch sự mỉm cười: "Những thứ trong phó bản rất ít khi được lưu hành ra ngoài, chắc là không nổi tiếng đâu."
Hơn nữa những thứ ở đây có lẽ đều liên quan đến quỷ, ai mà lại mua về để đầy tranh quỷ trong nhà chứ.
Sếp cất túi đi, cười lạnh: "Đồ vô dụng."
Cái bảo tàng rác rưởi gì thế này?
Sau đó hắn nói với Chu Kỳ An: "Cậu muốn cho nổ thì cứ cho nổ đi."
Như tòa nhà Kim Tường ấy, tùy ý thôi.
"..."
*******
【Tác giả có điều muốn nói 】
Sếp: Tiểu Chu, làm đi!
Chu Kỳ An:... Sếp không cần phải như vậy đâu.