Khi nhận được tin nhắn của Diên, Chu Kỳ An đang định đóng cửa sổ.
Thấy tin nhắn gửi đến, y im lặng một lúc rồi tiếp tục đứng cạnh cửa sổ.
"Thôi thì cứ để gió thổi tiếp đi."
Sắp vào phó bản rồi, nếu có quan hệ chặt chẽ với Hội Săn Cá Voi, càng xui xẻo hơn thì phải làm sao bây giờ.
Xui xẻo mãi chẳng tan.
"Ra tay với người thân."
Một lúc sau, Chu Kỳ An cười nhạt, những thủ đoạn hèn hạ như vậy cũng dùng được, không biết là hành động cá nhân của thành viên hội hay là của hội trưởng. Nếu là hội trưởng thì y có thể thắp nhang trước, với tầm nhìn và khả năng như vậy, chẳng có gì đáng sợ.
Sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt của Chu Kỳ An trở nên nghiêm trọng hơn.
"Chắc là có người tự ý hành động."
Từ thiết kế phó bản Hoa Anh Thảo, có thể thấy trong Hiệp hội săn cá voi chắc chắn có một người rất thâm sâu.
"Càng sớm càng tốt."
Thẩm Tri Ngật vẫn đang ở thế giới lớn trong trò chơi, y phải nhanh chóng vào phó bản.
Chu Kỳ An lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi tin nhắn cho nhóm, hẹn gặp vào chiều hôm sau để cùng nhau lập đội vào phó bản.
Tối hôm đó không có chuyện gì xảy ra, nhưng Chu Kỳ An lại tỉnh giấc nhiều lần trong đêm, mỗi lần như thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại báo có vấn đề mới.
Chưa đến bảy giờ, Chu Kỳ An lại giật mình tỉnh dậy, ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
"Đúng là tạo nghiệp mà."
Thân thể và tinh thần rõ ràng vẫn còn rất mệt mỏi, nhưng y không sao ngủ lại được.
Gần đây, dù là phó bản hay ngoài đời, mọi việc hầu như dồn dập không ngừng. Dù là người tiến hóa thì cũng không phải máy móc, đồng hồ sinh học của Chu Kỳ An đã hoàn toàn rối loạn.
Y bất lực ngồi dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ban mai yếu ớt chiếu vào, mang theo cái lạnh len lỏi vào tận xương tủy.
Chu Kỳ An nhắm mắt lại.
Quá nhiều hình ảnh đan xen trong đầu y... Những câu hỏi đầy hằn học từ linh hồn Hội Săn Cá Voi, mẹ y nằm trong vũng máu loãng, còn cả cảnh tượng rợn người khi ăn thịt Thái Tuế.
Tất cả những tạp âm đó cuối cùng đều bị âm thanh thực tế át đi.
Tiếng nước chảy từ bể cá trong phòng khách hòa cùng tiếng đồng hồ treo tường, khi Chu Kỳ An mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt không còn chút mệt mỏi hay phức tạp nào. Một lát sau, y xuống giường, lâu lắm rồi mới đeo kính đứng trước gương.
Vì không ngủ đủ, đôi môi trắng bệch khẽ nhúc nhích:
"Lần này nhất định phải làm được."
...
Vì phải vào phó bản nên buổi sáng không cần đến công ty. Dù không ngủ được, Chu Kỳ An cuối cùng cũng quay lại giườg bất lực nhìn trời mà mất ngủ.
Ngủ nướng đến trưa là cách tôn trọng kỳ nghỉ.
Sương mù bao phủ khắp nơi, điện thoại liên tục gửi thông báo cảnh báo thời tiết.
Mẹ Chu không biết đã ra ngoài từ lúc nào, trên bàn để lại đồ ăn và một mẩu giấy: Mẹ đi siêu thị điện máy với thím Vương.
Chu Kỳ An nhìn thấy mà đen mặt, chỉ mong không mang thêm nồi cơm điện về nhà nữa.
Ăn qua loa một chút, khoảng một giờ chiều, Chu Kỳ An thay đồ.
Người thanh niên trong gương mặc một bộ trường phục cũ kỹ nhưng sạch sẽ, ngoài cúc áo đen ra không có chi tiết trang trí nào, rất giản dị. Tóc được cố định bằng một cây trâm gỗ gọn gàng chuyển thành màu đen, đuôi tóc mềm mại buông xuống bên hông.
Căn hộ cũ không có ánh sáng tốt, trong môi trường nửa tối nửa sáng, y trông như một người tổ chức tang lễ nghiêm trang.
"Săn cá voi à..."
Khóe miệng Chu Kỳ An chậm rãi nhếch lên thành một nụ cười.
Ai săn ai còn chưa biết đâu.
Làm người phải có chút nghi thức, màu đen hợp với đưa tiễn, y sẽ chuẩn bị một tang lễ chu đáo cho Hội Săn Cá Voi.
Trời nhiều sương mù, đi xe rất khó, Chu Kỳ An đến địa điểm hẹn trước nửa giờ.
Y nghĩ mình đã đến sớm, nhưng không ngờ người mặc áo choàng đỏ đã có mặt ở đó.
Khi nhìn thấy Chu Kỳ An, người mặc áo choàng đỏ hơi ngẩn ra, thật khó để liên tưởng đến hình ảnh người chơi ỉu xìu ban đầu với tên hồng nhân họa thủy hiện tại.
Hai người chỉ thảo luận ngắn gọn về phó bản.
Chu Kỳ An: "Lối vào phó bản mà Hội Săn Cá Voi công bố khác với trò chơi thông báo ở một trạm tàu điện ngầm."
Không rõ có liên quan gì đến phó bản mà họ sắp tham gia không.
Dù sao, y vẫn cảm thấy có liên hệ gì đó.
"Có thể lần này liên quan đến tàu điện ngầm không?"
Người mặc áo choàng đỏ lắc đầu: "Khi liên quan đến phương tiện giao thông, thường chỉ mang tính trừu tượng, chỉ liên quan đến thông tin chính là "ra ngoài"."
Hai người đứng yên lặng, không nói thêm gì.
Vài phút sau, chàng sinh viên cũng đến, nhìn thấy người mặc áo choàng đỏ, cậu giật mình.
Chu Kỳ An: "Cô ấy sẽ cùng chúng ta vào phó bản."
Chàng sinh viên tự tát nhẹ vào mặt mình, xác nhận không phải đang mơ, rồi không hỏi thêm gì nữa.
Cậu lặng lẽ đứng sang một bên, thỉnh thoảng lén nhìn Chu Kỳ An.
Anh Chu mỗi lần thay một bộ quần áo, khí chất lại khác nhau, thật kỳ diệu!
Không để ý đến sự cảm thán của chàng sinh viên, trong lúc chờ đợi Chu Kỳ An tranh thủ chơi điện thoại.
Khi đang chơi trò vẽ tranh nối tiếp, Diên gửi tin nhắn hỏi y có chuẩn bị vào phó bản không, nếu có thì lập nhóm với em.
Ban đầu, Chu Kỳ An định từ chối, nhưng suy nghĩ lại, y gửi đi định vị.
Diên đã gửi ảnh chụp màn hình của Hội Săn Cá Voi, khiến bọn họ hoàn toàn bị mang tiếng xấu, giờ đi xuống phó bản một mình quá nguy hiểm, lập nhóm thì ít nhất có thể chăm sóc lẫn nhau.
Hội Săn Cá Voi muốn giết y, giết Ứng Vũ, giết người mặc áo choàng đỏ, bọn họ quá bận rộn. Ở trong đội này, Diên sẽ an toàn hơn.
Ứng Vũ đến rất đúng giờ, khi thấy Chu Kỳ An còn tìm thêm đồng đội, anh ta cũng không nói gì, còn người mặc áo choàng đỏ thì chủ động chào hỏi Ứng Vũ, thái độ kiêu ngạo thu lại một chút.
Diên nhận được định vị quá muộn, nên đến muộn một chút.
Sương mù dày đặc, khi cô bé dẫn chó săn đi ra từ đám sương mù, ngoài Chu Kỳ An, những người khác không kìm được mà nhìn thêm vài lần.
"Tôi không thích nợ ân tình." Cô bé dừng lại trước mặt Chu Kỳ An: "Lần trước linh hồn tôi bị thương, coi như nhờ anh mà vượt qua phó bản, lần này tôi sẽ cố gắng giúp anh."
Diên thực sự không ngờ Chu Kỳ An sẽ vào phó bản ngay hôm nay, thầm nghĩ trái tim người này rất mạnh mẽ, còn có thể làm việc với cường độ cao như vậy.
Đúng là thánh làm việc trời sinh.
Chu Kỳ An không hề hay biết mình bị đánh giá ác độc, nhận ra hơi thở của Diên mạnh hơn lần trước một chút: "Bài đăng hôm qua đã..."
Diên ngắt lời: "Đó là ân tình của tôi, còn của con chó thì chưa trả."
Mọi thứ phải rõ ràng.
"..."
Chu Kỳ An im lặng một lúc, rồi giơ ngón cái lên.
Mọi người ban đầu còn đang nhìn chằm chằm vào con chó săn, nhưng chẳng bao lâu, một bóng người khác đi ra từ đám sương mù đã thu hút sự chú ý của họ.
Khi người mặc áo choàng đỏ nhìn thấy sếp, biểu cảm của cô giống hệt chàng sinh viên khi nhìn thấy cô lần đầu, rõ ràng vẫn chưa quên được tàn nhẫn của đối phương trong tòa nhà Kim Tường.
Ánh nhìn lạnh lùng quét một vòng, ánh mắt của sếp cuối cùng dừng lại ở chỗ Ứng Vũ. Trong nhóm này, chỉ có anh ta giống một người lãnh đạo.
"Xin chào, tôi là sếp của Tiểu Chu." Sếp mỉm cười đầy thiện ý, chiếc cà vạt màu đỏ thẫm tung bay một cách bất thường, còn ánh sáng đỏ sâu trong con ngươi không thể bị che giấu bởi tròng kính.
Sếp chủ động đưa tay ra.
Ứng Vũ chỉ chạm nhẹ một chút.
Nhiệt độ làn da hoàn toàn không giống con người, đứng trước mặt anh ta dường như không phải là người, mà là một con thằn lằn từ rừng nhiệt đới, khéo léo ngụy trang.
Anh ta không khỏi nhìn qua Chu Kỳ An.
——"Làm việc và sống chăm chỉ, tôi không trở thành kẻ biến thái đã là giỏi lắm rồi."
Giờ đây, Ứng Vũ mới thực sự hiểu được giá trị trong câu nói của Chu Kỳ An.
Họ không phải là những người thích nói nhiều. Cả nhóm cùng nhau, Chu Kỳ An ngay lập tức lấy ra đạo cụ tổ đội.
Ánh mắt y lộ ra phân vân. Đạo cụ tổ đội mạnh nhất có giới hạn là từ bảy đến tám người, mà Thẩm Tri Ngật lại đang bên trong thế giới trò chơi, liệu tổ đội có thành công không vẫn còn chưa chắc.
"Tôi bắt đầu kích hoạt đây." Y nói trước.
Mọi người gật đầu.
Như Thẩm Tri Ngật đã hướng dẫn, Chu Kỳ An đầu tiên ghép mã người chơi của đối phương. Chỉ trong vài giây, tất cả mọi người đều nhận được lời mời tham gia tổ đội, họ gần như cùng lúc chọn "Có."
【Tổ đội thành công】.
Âm thanh bốn chữ vang lên, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, hệ thống không giống như những lần tổ đội bình thường, không gửi ngay bản đồ và thời gian tập trung.
Đợi vài phút mà vẫn không có gì xảy ra, chàng sinh viên do dự hỏi: "Thành công rồi?"
Gần như ngay khi cậu vừa dứt lời, khung cảnh trước mắt đột nhiên thay đổi.
Thế giới chìm vào trong bóng tối yên tĩnh. Mọi người cảm thấy như bị đóng đinh tại chỗ, không thể cử động. Trong bóng tối lại có vài làn sương mù xanh trắng kỳ dị lướt qua cơ thể người chơi, đưa họ chìm sau vào trạng thái mơ hồ.
Cảm giác bị giam cầm kéo dài trong một thời gian rất lâu, trong lúc đó, Chu Kỳ An có một cảm giác kỳ lạ như đang bị vô số cặp mắt theo dõi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, y mơ hồ ngửi thấy một mùi thối rữa, mùi lúc gần lúc xa, xen lẫn với tiếng mổ.
Mùi tanh mặn ghê tởm càng lúc càng nồng nặc.
Khi sắp chết vì bị nghẹt thở, ý thức của bản thân mới chậm rãi hồi phục.
Âm thanh nhắc nhở vang lên, khác với những lần trước, lần này không còn cảm giác máy móc:
【Phó bản: Viện Bảo Tàng Im Lặng
Độ khó phó bản: Phó bản chưa được thử nghiệm công khai
Nhiệm vụ chính: Sẽ công bố khi người chơi vào bảo tàng.
Thời gian phó bản: Sẽ công bố khi người chơi vào bảo tàng.
Số lượng người chơi tham gia: Sẽ công bố khi người chơi vào bảo tàng.】
Buồn cười, vặn vẹo.
Âm điệu của giọng nhắc nhở lần này khiến người ta khó chịu, khi kết hợp với mùi tanh hôi trong không khí, cảm giác chóng mặt càng tăng lên.
Chu Kỳ An sinh ra loại cảm giác quyen thuộc khi bị tước đoạt năm giác quan.
Y thử mở mắt, lần một, lần hai, mí mắt mỏng manh như nặng ngàn cân, không biết đã thất bại bao nhiêu lần, cuối cùng, khi mí mắt hé mở, một bóng quỷ gầy guộc lập tức lấp đầy tầm nhìn.
"ĐM!"
Chu Kỳ An loạng choạng lùi vài bước, nghĩ đến tên của phó bản, nhanh chóng nuốt lại lời nguyền rủa vừa định thốt ra.
Khi đứng vững nhìn chung quanh, lúc này trời đã tối, dưới mấy gốc cây gần đó có người đang đứng. Những cây thấp, cành cây ngang tầm với con người, lũ quạ đang mổ vào cái xác thối.
Trong sự chuyển động, những người đứng dưới trông như những cái xác bị treo trên cây.
Dưới chân Chu Kỳ An cũng có quạ và xác thối, có lẽ đó là nguồn gốc của mùi hôi thối mà y ngửi thấy trong cơn mê.
Y theo phản xạ lùi lại vài bước.
Vừa có động tác, lũ quạ bất ngờ đập cánh lao về phía y.
Về tốc độ, Chu Kỳ An nhanh hơn.
Lũ quạ bay thấp, định mổ nát mắt y, nhưng Chu Kỳ An đã nhanh tay tóm chặt rồi đập mạnh xuống đất, khiến con quạ ngất đi đâm vào xác thối.
"Muốn thách thức tao?"
Nếu mẹ y ở đây, lũ quạ này không có cơ hội bay lên mà khoe khoang.
Khi y vừa nói, vài bóng đen trong màn đêm tỏ ra kinh ngạc.
Giọng nói của y gián tiếp chứng thực thân phận, không lâu sau, chàng sinh viên là người đầu tiên chạy tới, một lát sau, Ứng Vũ cùng những người khác lần lượt tiến lại gần. Sếp còn hung bạo hơn Chu Kỳ An, bất kỳ con quạ nào muốn mổ mắt hắn đều bị đập xuống đất, đến mức nội tạng văng ra ngoài.
"Mặc Trấn."
Người mặc áo choàng đỏ nhìn thấy tấm bia đá phía trước, cuối cùng cũng hiểu tại sao Chu Kỳ An dám lên tiếng.
Họ hiện đang đứng bên ngoài thị trấn Mặc, không cần quan tâm đến những quy tắc trong thị trấn.
Làn da nhợt nhạt của người mặc áo choàng đỏ không che giấu được bối rối, cô vô thức nhìn về phía người hiểu biết nhiều nhất trong số họ: Ứng Vũ.
"Phó bản chưa thử nghiệm công khai? Có ai từng nghe nói về nó chưa?"
Diên lắc đầu đầu tiên.
Sự im lặng của những người khác cũng trả lời câu hỏi đó.
Những điều chưa biết luôn làm con người cảm thấy lo lắng.
Khi bầu không khí trở nên căng thẳng, Ứng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Một trò chơi thường sẽ thử nghiệm nội bộ trước, rồi mới công khai. Có lẽ trước khi trò chơi chính thức ra mắt, họ đã chọn một số người để thử nghiệm nội bộ."
Chu Kỳ An hơi chớp chớp mắt, giả vờ không quan tâm mà tiếp tục nghe.
"Hiểu theo nghĩa đen, phó bản chưa thử nghiệm công khai có thể là phó bản được tạo ra trong quá trình thử nghiệm nội bộ, nhưng vì lý do nào đó, nó chưa bao giờ được mở."
Ứng Vũ sắc bén phân tích: "Lý do không mở có thể là: quá nhiều lỗi, chưa hoàn thành thiết kế, hoặc độ khó quá cao hoặc quá thấp. Tương ứng, mức độ nguy hiểm và không chắc chắn mà chúng ta sẽ đối mặt trong phó bản này có thể vượt xa những phó bản khó bình thường."
Anh ta dừng lại một chút: "Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán của tôi."
Nguy hiểm cao?
Chu Kỳ An hơi nheo mắt, Thẩm Tri Ngật lần này đặc biệt để họ có thể tham gia vào phó bản của Hội Săn Cá Voi.
Cuối cùng...
Bọn họ đã đến căn cứ của chúng rồi sao?
Khi Chu Kỳ An đang suy nghĩ lại về thông báo nhiệm vụ, y cảm nhận được ánh nhìn kỳ lạ từ trong bóng tối. Ánh mắt sắc bén quét qua những bóng người đứng dưới gốc cây chưa di chuyển.
Thể chất thông linh mới của y nhạy cảm hơn người thường.
Chu Kỳ An mơ hồ cảm nhận được, trong số những ánh nhìn đó có một cái chứa đầy ác ý, nhưng khi y nhìn qua, những bóng người đó đều đang nhìn vào tấm bia đá, không thể xác định được ánh mắt nào có vấn đề.
Cuối cùng, những bóng người đó cũng tiến lại gần, mỗi người đều vô cùng cảnh giác.
Bốn người trong số đó đi cùng nhau, có vẻ rất thân thiết và quen thuộc, ba người khác sau khi thấy tấm bia cũng không còn cố gắng giữ im lặng, họ thì thầm trao đổi.
Có vẻ như họ cũng đã vào phó bản với một đội.
Khi mọi người đang dùng ánh mắt đánh giá lẫn nhau, đột nhiên có ai đó nói: "Nhân viên đã đến."
Từ xa vang lên những tiếng bước chân kỳ lạ.
Cộp cộp, cộp cộp.
Âm thanh rất đặc biệt.
Trong bóng tối, một bóng hình mờ dần hiện rõ.
Một nhân viên có đầu dê thân người đang bước đến từ bên trong thị trấn. Tấm thẻ giới thiệu bảo tàng màu đỏ đeo trên ngực không hề lay động trong gió, như thể nó nặng ngàn cân.
Khi đến gần hơn, có thể thấy trên sừng dê có nhiều vết sẹo rất sâu.
Người đầu dê đứng sau tấm bia đá, lặng lẽ nhìn những người chơi.
Chu Kỳ An là người đứng gần cổng thị trấn nhất, thấy nhân viên không có ý định bước ra, y liền bước vào trong.
Khi bước chân đầu tiên đặt vào, cảm giác muốn thoát khỏi thị trấn gần như bùng lên, nhưng Chu Kỳ An cố gắng kìm nén mạnh mẽ bước chân còn lại vào.
Cảm giác tương tự cũng xuất hiện ở mọi người, chỉ khác là có người cảm thấy mạnh hơn.
Ngay khi tất cả bước vào thị trấn, một âm thanh lạnh lẽo lại vang lên bên tai:
【Chào mừng đến với thị trấn Mặc】
【Bạn là một trong những du khách đến tham quan Viện Bảo Tàng Im Lặng, vì đã đến khi trời tối, bạn sẽ phải qua đêm tại thị trấn Mặc】
【Xin lưu ý】
【Người dân thị trấn Mặc không thích nói chuyện, khi bạn nói chuyện, sẽ có xác suất bạn phải đối mặt với cái chết】
Một mùi hôi nhẹ của dê tràn tới.
Chu Kỳ An đứng gần nhân viên đầu dê nhất, thân hình của nhân viên đầu dê cực kỳ cao lớn, xét về chiều cao thì có thể so sánh với Tư tiên sinh. Đôi mắt của nó đục ngầu đầy tà ác.
Nó chăm chú nhìn Chu Kỳ An, dường như ngửi thấy thứ gì đó đặc biệt từ người y.
Dần dần, trong ánh mắt của nhân viên đầu dê hiện lên một tia tham lam, ánh nhìn thỉnh thoảng quét qua ngực Chu Kỳ An, như thể ở đó có thứ gì đó hấp dẫn nó.
Những người chơi khác cũng nhìn y đầy kỳ lạ.
"Chưa hết phiền phức này đã đến phiền phức khác."
Hội Săn Cá Voi chưa gây rắc rối, giờ lại bị nhân viên của bảo tàng chú ý trước.
Chu Kỳ An giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch làm món dê nướng.
Khi y đang nghĩ cách để thoát khỏi sự chú ý của người đầu dê, thì ngay lập tức, người đầu dê cao lớn đó bất ngờ bị đẩy sang một bên. Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ngay vị trí của nhân viên trước đó, mang theo nụ cười dịu dàng nhìn về phía Chu Kỳ An.
Thẩm Tri Ngật?
Hai mắt Chu Kỳ An sáng lên. Vừa rồi y đã tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng của người này, vẫn còn đang thắc mắc.
Thẩm Tri Ngật chỉ tay vào một cái cây bên trong, ra hiệu điểm dịch chuyển của anh ở đó.
Anh đang ở trong thị trấn.
Chu Kỳ An dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu mình không có vấn đề gì.
Thẩm Tri Ngật cười nhạt, nhưng ánh mắt anh như có như không dán chặt vào người thanh niên mặc đồ đen, làn da trắng bệch, trên người tràn ngập hương vị cấm dục.
Ánh mắt của anh mang theo chút nghi vấn.
Chu Kỳ An ra hiệu "OK", rằng mọi chuyện đều ổn trong khoảng thời gian này.
Những người khác: "..."
Dù không quen biết, nhưng đã có vài người chơi lạ mặt không nhịn được muốn nhắc nhở, hai tên kỳ quặc này từ đâu ra thế?
Có muốn nhìn qua vẻ mặt của nhân viên vừa bị đẩy sang một bên không? Bộ lông trên mặt con dê kia hình như đã chuyển sang màu đen rồi kìa!!
Đứng cùng một hàng ngang với Chu Kỳ An, chàng sinh viên chỉ có thể cố gắng nháy mắt liên tục với Thẩm Tri Ngật.
Người sau tâm trạng khá tốt, hiếm khi đáp lại, nhã nhặn gật đầu, ra hiệu anh biết mình đang làm gì.
Sau khi nhìn thêm một chút, Thẩm Tri Ngật cuối cùng cũng miễn cưỡng kết thúc cuộc "ôn lại chuyện cũ" này.
Không khí im lặng đến mức đáng sợ.
Người đầu dê lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thẩm Tri Ngật, nhưng người bị nhìn chăm chăm lại không hề để mắt đến nó.
Một lúc sau, khi những người chơi khác cảm thấy khó thở, người đầu dê cuối cùng cũng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình, quay lưng dẫn đường.
Trong đôi mắt hình chữ nhật của nó thoáng qua một tia nghi ngờ không thể phát hiện.
Vừa rồi nó hoàn toàn không nhận ra có người phía sau mình, điều kỳ lạ hơn nữa là làm thế nào mà lại có người chơi có thể đẩy được nó ra bên cạnh?
Ngoại trừ những người chơi cùng đội, những người còn lại chỉ muốn tránh xa hai tên "độc đáo" này, mọi người nhanh chóng quay lại tập trung vào nhiệm vụ, háo hức quan sát xung quanh.
Chưa đi được mấy bước, tim Chu Kỳ An đột nhiên siết chặt.
Chỉ là một thị trấn tạm thời nghỉ chân, theo lý thì không có quá nhiều nguy hiểm. Nhưng giờ đây, nhiệt độ trên cả con phố giảm xuống một cách kỳ lạ, những chiếc lá bên đường chỉ cần rung nhẹ cũng tạo ra cảm giác như bị âm khí bao trùm.
Thị trấn Mặc lớn hơn những gì tưởng tượng, cấu trúc xây dựng lộn xộn, giống như những con đường nhỏ đan xen trong cánh đồng, với những con hẻm tối tăm khắp nơi. Những ngôi nhà trên phố rất cũ kỹ, nhưng vẫn giữ được nét cổ kính.
Người đầu dê dừng chân trước một ngôi nhà, gõ cửa cổng của một gia đình.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, không khí trong sân vô cùng lạnh lẽo, một người phụ nữ với khuôn mặt đầy nếp nhăn xuất hiện.
Người đầu dê khàn khàn nói ba chữ: "Ngươi vào trước."
Người chơi nhìn nhau không biết lời nói đó ám chỉ ai.
Người đầu đầu dê định úp úp mở mở để kéo dài thời gian tra tấn người chơi, nhưng khi nó vừa thực hiện xong động tác chậm, Chu Kỳ An đã bước vào rồi.
"Ngươi..."
Nó vừa định chỉ tay vào thanh niên, rồi lại hạ tay xuống.
Chu Kỳ An cười nhạt nhìn vào đôi mắt vuông kia, Bán mộ tổ nhà mày đấy à? Chuyện như vậy mà còn úp úp mở mở, lần nào cũng rơi trúng mình.
Khi nhìn thấy gương mặt người phụ nữ, biểu cảm của Chu Kỳ An thoáng có chút không tự nhiên.
Một khuôn mặt rất bình thường, nhưng khi nhìn vào, y lại cảm thấy vô cùng khó chịu, có một cảm giác bất an đến kỳ lạ, nhưng đồng thời lại khiến người ta không dứt ra được.
Khi thực sự bước vào trong, không khí âm u đến nỗi khiến y cảm giác như đây là nhà xác.
Chu Kỳ An có thể cảm nhận nhiều ánh mắt từ các người chơi khác dồn về phía sau mình, nhưng y không quay đầu, vẫn cẩn thận đề phòng người phụ nữ kỳ lạ này.
Tiếng rít vang lên khi cánh cửa từ từ đóng lại tự động.
Trong sân có hai căn nhà gạch, người phụ nữ dẫn y đến căn bên trái: "Ở đây."
Mụ không nói thêm lời nào, lặng lẽ quay người đi về căn nhà khác.
Chu Kỳ An đứng một mình ở cửa, quan sát căn phòng, bố cục rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một bộ bàn ghế, và trên bàn là một ấm trà dầu mỡ.
Trên tường có nhiều vết chém, còn sàn nhà thì khỏi nói, lâu lắm rồi không được quét dọn, một số mảnh gạch vụn chất đống ở đây.
Y tiến tới, đột nhiên ngửi thấy mùi hương.
"Mùi nước hoa?" Chu Kỳ An ngạc nhiên.
Một mùi hương hoa, thiên về mùi hoa hồng, còn có một sợi tóc dài bên cạnh gối.
Chu Kỳ An không nghĩ trong thị trấn chết chóc này lại có người dùng nước hoa, hơn nữa, người phụ nữ lúc nãy cũng không có mùi hương nào.
Rõ ràng, trước y có lẽ đã có người chơi khác đến đây, nhưng không rõ còn sống hay đã chết. Hệ thống chỉ nói thị trấn này là nơi dừng chân, nghĩa là họ vẫn chưa thực sự tiến vào khu vực chính của phó bản.
Ngay cả các cơ quan tiến hóa vẫn chưa kích hoạt, có lẽ sẽ chờ đến khi vào bảo tàng.
Khi y đang kiểm tra xung quanh giường để tìm dấu vết còn lại, hệ thống lại vang lên—
"Nhiệm vụ phụ - Ngủ nhờ đã được kích hoạt."
【Nội dung nhiệm vụ: Trong số 13 du khách cùng bạn, có một người là quỷ giả dạng.
Tối nay, nó sẽ đi lên phía sau núi để hỏi một con quỷ bị phong ấn về vị trí của một bảo vật. Sau khi có được bảo vật, con quỷ sẽ có quyền giết ngẫu nhiên một người chơi mỗi ngày.
Lời nhắc: Sau nửa đêm, bạn có thể chơi trò chơi với nữ chủ nhà đang mộng du để biết manh mối về con quỷ, nhưng hãy cẩn thận đừng để bị chém chết.
Lời nhắc ấm áp: Sau nửa đêm, bạn có thể giao dịch với con quạ ngoài sân để biết manh mối về con quỷ, nhưng nhớ đừng để nó ăn quá nhiều bộ phận cơ thể người.
Lời nhắc ấm áp: Sau nửa đêm, bạn có thể thử tìm người canh gác trong thị trấn để biết manh mối về con quỷ, nhưng đừng, đừng để bị mắc kẹt trong quỷ đánh tường.】
【Lưu ý: Bạn chỉ có một lần duy nhất để tố cáo con quỷ. Nếu tố cáo sai, bạn sẽ là mục tiêu đầu tiên bị nó giết.】
【Phần thưởng nhiệm vụ: Ngăn chặn con quỷ giết người, bạn sẽ nhận được vé tham quan VIP của bảo tàng.
Bạn có biết một vé VIP có thể giúp bạn tiết kiệm bao nhiêu thời gian chờ đợi không?】
Chu Kỳ An cau mày.
Trong số 13 người, có 6 người là đồng đội của y, qua quan sát, những người khác cũng đi theo nhóm.
Trước khi vào phó bản, có lúc y cảm thấy ý thức mình khá mơ hồ.
Không loại trừ khả năng có người đã bị quỷ thay thế.
Thực ra, tố cáo rủi ro hơn so với không tố cáo, vì quỷ chỉ có thể giết một người mỗi ngày.
"Còn ai ngoài minh nữa?"
Với vận may của mình, nếu để quỷ đạt được mục tiêu, khả năng cao y sẽ là người đầu tiên bị giết.
Hội Săn Cá Voi, người đầu đầu dê, con quỷ trong đội, và còn...
Ánh mắt Chu Kỳ An trầm xuống. Điều y quan tâm nhất là hệ thống đã nói rõ số lượng người chơi và các chi tiết về nhiệm vụ chính sẽ được công bố vào ngày mai khi họ đến bảo tàng. Liên hệ với tình trạng trong phòng, có lẽ sẽ có những người chơi khác xuất hiện ở bảo tàng.
Rừng càng lớn thì càng nhiều loại chim.
Nếu số lượng người chơi vượt qua hiện tại, có thể sẽ có vài kẻ thèm muốn thánh khí hoặc xương nguyền rủa tử vong.
Xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, Chu Kỳ An hít một hơi nhẹ cố gắng giữ bình tĩnh.
Y tự nghĩ coi như đây là công việc. Công việc thì không bao giờ làm xong, mà rắc rối cũng thế.
"Từng việc từng việc một."
Trước hết, phải giải quyết con quỷ trong đội, lấy vé VIP bảo tàng, giành lợi thế trong phó bản đặc biệt này.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, bên ngoài bỗng vang lên âm thanh kỳ lạ, làm gián đoạn suy nghĩ của y.
Chu Kỳ An tiến đến, cẩn thận mở cửa một chút. Trong đêm tối mịt mờ, y thấy nữ chủ nhà đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ ngoài sân.
Gió lạnh thổi tung mái tóc khô, người phụ nữ chống tay lên lưỡi dao, mặt quay về phía căn phòng y đang ở, không ngừng mài dao.
Như cảm nhận được cái gì, động tác mài dao của người phụ nữ khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, hai mắt chăm chăm nhìn vào khe cửa.
Qua một khe hở nhỏ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Ngay lập tức, lưỡi dao và viên đá mài phát ra tiếng ma sát cực mạnh, một giọt nước bắn lên khóe miệng. Người phụ nữ nhếch miệng cười lạnh lẽo.
Xẹt xẹt.
Xẹt xẹt xẹt.
Tiếng mài dao ngày càng nhanh.
Chu Kỳ An lấy ra 【đồng hồ báo thức nhỏ】 đã lâu không dùng.
23:56.
Y hoàn toàn không nghi ngờ, sau nửa đêm, nữ chủ nhà sẽ cầm dao xông vào phòng y chém loạn xạ.
Những sự việc tương tự chắc chắn đã xảy ra trước đây, trên tường có nhiều vết chém đáng ngờ.
Chu Kỳ An im lặng một lúc.
Ngay sau đó, y dùng chân kéo chiếc ghế lại, đồng thời tay cầm lấy ấm trà trên bàn. Sau đó, y nhặt một mảnh ngói vỡ từ góc phòng đặt nó trước ghế.
Nước trà nguội đổ lên mảnh ngói, Chu Kỳ An bắt chước động tác của người phụ nữ ngoài kia, lấy thánh khí ra bắt đầu mài cây đinh ba.
Xẹt xẹt xẹt.
Xẹt xẹt xẹt.
Ánh sáng vàng rực rỡ chiếu qua khe cửa, Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, nhịp mài đinh ba của y hoàn toàn khớp với mụ, khóe miệng y cũng từ từ kéo lên thành một nụ cười.