Chương 9: Mục Tiêu Cẩm Đồ Châu, Xuất Phát
"Thanh Phong công tử, mặc dù ngài là thiên kiêu tuyệt thế, thậm chí còn vượt lên trên các vị thánh tử, thánh nữ của thánh địa. Nhưng mà ngài lại ỷ vào thiên phú của mình, không tu tập qua loại công pháp nào hết mà một mạch đi thẳng tới Khai Khiếu cảnh. Nếu như là người bình thường, chỉ sợ kỳ kinh bát mạch sớm đã vỡ nát mà c·hết."-Mộc Hữu Chung nghiêm nghị chỉnh đốn Thanh Phong.
Thanh Phong chỉ biết im lặng lắng nghe, không phải là vì hắn không tu luyện. Mà là bởi vì hắn chưa từng chân chính tu luyện qua, mỗi ngày chỉ tập thể dục, đọc sách cùng với mài mực cho sư phụ. Bản thân cứ như vậy mơ hồ đột phá tới Khai Khiếu cảnh, ừm, thật sự là mơ hồ mà đột phá.
Đoạn sau đó, Mộc Hữu Chung lấy ra ba cuốn bí tịch. Một cuốn tâm pháp, một cuốn võ kỹ cùng một quyển bộ pháp.
Cuốn tâm pháp trùng hợp có tên [Thanh Phong Chân Quyết] cấp bậc Thiên giai.
Võ kỹ thì chỉ là một quyển Phàm giai, nhưng có tính thực chiến khá cao. Có thể áp dụng lên hầu hết mọi loại v·ũ k·hí, bất luận là côn, đao, kiếm v.v.. Vậy nên, nó có tên [Bách Binh Chiến].
Cuối cùng, quyển bộ pháp có tên rất ngắn gọn, một chữ [Thoái]. Năm đó, Minh Nguyệt rất thích trộm trứng từ tổ của Điểu yêu, chỉ là tốc độ quá chậm, thường xuyên bị Điểu yêu bắt lại được.
Dưới ba ngày ba đêm kiên trì khóc ăn vạ, cuối cùng cũng đã vòi được từ tay Trường Tử một cuốn bộ pháp. Bộ pháp này nguyên lí thực chất rất đơn giản, căn cứ vào di chuyển của đối phương mà liên tục lùi xuống rồi chạy một mạch tìm đường sống. Đơn thuần là một loại bộ pháp giữ mạng.
"Thanh Phong công tử, ủy khuất cho ngài."-Mộc Hữu Chung cúi đầu hướng về phía trước tạ lỗi.
Thanh Phong nghệch mặt ra không biết làm gì thì đã thấy Mộc Hữu Chung đứng trước mặt hắn.
Từ trong nhẫn trữ vật, hắn lấy ra một 108 ngân châm, 108 ngân châm đâm thẳng vào từng huyệt vị trên người Thanh Phong.
Tu vi từ Khai Khiếu cảnh dần dần tụt xuống Luyện Tâm, Luyện Cốt v.v… cho đến khi chỉ còn là phàm nhân.
"Lão phu sẽ tạm thời phong ấn tu vi của công tử, để cho công tử tu luyện một cách đàng hoàng. Hai tháng sau, tu vi của công tử sẽ trở lại, thậm chí còn mạnh hơn lúc này ít nhất là gấp ba lần."-Mộc Hữu Chung mỉm cười nói.
Thanh Phong nhìn nụ cười này mà bất giác nhớ đến quãng thời gian khi còn ở Trái Đất, hắn như nhìn thấy thầy giáo nghiêm khắc đột nhiên nở nụ cười niềm nở. Cái nụ cười khiến sống lưng của hắn ớn lạnh, làm cho hắn như đứng trước khối băng vạn năm.
Như một thói quen, Thanh Phong run rẩy lùi về sau mấy bước. Nhưng chẳng được bao lâu, hắn đã va phải vào kệ sách, một quyển sách rơi ngay vào đầu hắn.
"Minh Nguyệt? Là tên của sư tỷ đây mà."
[Nhật ký của Minh Nguyệt]
Ngày 1,
Ta được một người đàn ông kỳ lạ đem về đạo quan, người đàn ông này cả người tiều tụy, hai mắt vô hồn.
Ngày 2,
Trường Tử, Trường Tử là sư tôn ta. Không biết vì sao, cứ mỗi đêm sư tôn đều niệm lên một tiếng Kim nhi, hai tiếng Kim nhi.
Rốt cuộc, Kim nhi là món ăn gì có thể khiến sư tôn thích ăn đến như vậy?
Ngày 3,
…
Ngày 4,
…
Ngày 33,
Không viết nữa, không viết nữa. Viết nhật ký quá mệt mỏi, ta thích đánh nhau hơn.
Thanh Phong im lặng đọc, thẳng cho đến trang cuối cùng, cũng là ngày 33 thì dừng lại.
"Có vẻ sư tỷ không kiên nhẫn lắm thì phải…"-Thanh Phong nhìn nét chữ nguệch ngoạc mà bất giác cười.
Hầu hết nhật ký của Minh Nguyệt hoặc là viết về một ngày cùng Trường Tử, hoặc là viết trải nghiệm đi trộm trứng Điểu yêu của mình.
“Chỉ là, Kim nhi tổng cộng xuất hiện 18 lần trong toàn bộ nhật ký, rốt cuộc người gọi Kim nhi này là ai mà khiến sư phụ phải phiền não như vậy…”
“Này này, Thanh Phong công tử, ngài làm sao lại ngồi ngơ ra như vậy? Mau mau tu luyện đi.”
Lúc này, Thanh Phong mới bất giác hỏi:
“Mộc lão, ngài có biết vị đại lão nào tên Kim là ai không?”
Mộc Hữu Chung nghe Thanh Phong hỏi thì hơi trầm tư suy nghĩ, sau đó khẳng khái nói:
"Hình như là không có, ở mấy trăm năm gần đây, không có một vị tân tấn Chân Quân nào tên Kim cả. Ngươi lấy cái tên này ở đâu vậy, hay là ngươi bị lừa rồi…Hay là ngươi thích nữ tu sĩ nào đó tên Kim?"
Thanh Phong liên tục lắc đầu, sau đó đứng dậy phủi bụi trên người, lúc này hắn mỉm cười nhìn Mộc Hữu Chung mà nói:
“Không có gì, ban nãy là do ta hỏi vu vơ mà thôi, Mộc lão chớ để ý.”
Dù sao, đọc trộm nhật ký của người khác không phải chuyện gì vinh quang lắm, việc này cứ để một mình Thanh Phong biết là được. Hơn nữa, bên trong còn có bí mật của Minh Nguyệt sư tỷ nữa, tốt nhất đừng nên để người thứ ba biết.
Người thứ nhất? Đương nhiên là Trường Tử.
“Vậy thì được rồi, trước tiên đọc hết một lượt qua hết đi. Sáng hôm sau chúng ta sẽ bắt đầu hai tháng khổ luyện.”
…
“Ngồi thẳng lưng lên, hít thật sâu, tuần hoàn hô hấp một vòng chu thiên.”
"Vì sao phải là một vòng chu thiên mới được? Không thể một lần đem linh khí tràn ngập cơ thể sao?"
"Có thể."
"Vậy…"
Chưa đợi thanh Phong nói dứt câu, Mộc Hữu Chung đã chèn thêm một câu:
"Có thể để cho công tử c·hết rất khó coi, bị nổ từ trong ra ngoài."
"..."
…
“Thanh Phong công tử, đây là kiếm, không phải côn, nắm chặt chuôi kiếm mới có thể chiến đấu.”
“Vâng.”
…
“Thanh Phong công tử, mau mau chạy nhanh lên. Hùng Sư là yêu thú tốc độ, ngự trị trên đồng bằng. Tốc độ bộc phát nhanh nhất có thể so với một chút nhỏ yếu Khai Khiếu cảnh.”
Lần này, Thanh Phong không còn đủ hơi để trả lời. Hắn cứ đâm đầu chạy thẳng về phía trước, trên lưng có nhiều vết cào do Hùng Sư để lại.
…
"Tốt, hai tháng kết thúc rồi."
Mộc Hữu Chung mỉm cười nhìn Thanh Phong, bây Thanh Phong đã nắm được phương pháp tu luyện rồi. Có thể một đường tự đi tới Mục Thị cảnh.
Còn về phần Huyền Thiên cảnh? Thứ lỗi, hắn còn chưa đạt tới, biết cái gì để dạy?
Về phần Thanh Phong, sau hai tháng luyện tập cùng Mộc Hữu Chung. Bây giờ hắn có thể thu phóng linh lực trong cơ thể một cách tự nhiên hơn rồi, xét thực lực bây giờ, hắn tự cho là mình có thể cùng với Mạc Hoành đánh một trận.
"Ừm, chỉ còn thiếu một kiện binh khí thuận tay."-Mộc Hữu Chung đánh giá Thanh Phong lần cuối.
Sau khi tu tập qua [Bách Binh Chiến] bây giờ Thanh Phong đối với kiếm, thương hay bất luận v·ũ k·hí gì cũng có thể sử dụng. Chỉ là hắn vẫn thích sử dụng phiến quạt để chiến đấu.
Đối với người xuyên việt như hắn mà nói, thương, kiếm, đao các loại quá mức bình thường.
Hắn cũng không thích cận chiến một chút nào, nhưng hoạ may có bị ép vào thế cận chiến thì v·ũ k·hí vẫn phải đáp ứng được nhu cầu của hắn.
Cứ như vậy, hắn sử dụng phiến quạt. Sau khi được Trường Tử thu làm đồ đệ, hắn tự mày mò luyện ra món v·ũ k·hí đầu tiên cho mình.
Sử dụng loại khoáng thạch gì đấy hắn tìm được sau núi, sau đó thì sử dụng kiến thức thủ công mỹ nghệ ở kiếp trước mà áp dụng.
Cứ như vậy, một món v·ũ k·hí kỳ lạ nhất Thiên Hoang giới ra đời.
Thanh Phong gọi đây là Tùy Tâm Phiến, Tùy Tâm Phiến có mười tám mảnh khoáng thạch tạo thành một cây quạt. Có thể tùy ý phóng ra, cũng có thể dùng linh lực kéo về. Mà nếu bị ép cận chiến, hắn có thể tách ra làm đôi làm cặp chủy thủ, cũng có thể hợp lại thành một, trở thành một thanh trường kiếm.
Chẳng qua chất lượng khoáng thạch quá kém, lần trước v·a c·hạm với Mạc Hoành đã bị nứt thành vô số mảnh.
Bỗng có tiếng Trường Tử vọng ra:
"Tiểu Phong, Tiểu Chung, mau chuẩn bị đi, chúng ta xuất phát đi tới Cẩm Đồ châu."