Chương 8: Mộc Hữu Chung
Cạch.
Cạch.
Cạch.
Chín trăm năm trước, thiên hạ có sáu vị cường giả Đế Quân cảnh. Bỗng nhiên, có một ngày nọ, một vị Đế Quân thuộc Tà đạo đột phá bình cảnh. Trở thành Thánh giả chí cường trong thiên địa, hắn quét ngang ngũ châu.
Mặc cho Huyền Thiên Đế Quân, Bách Diện Thiên Hồ cùng với Nhập Mộng Phật Tổ xuất quan ngăn cản hắn nhưng cũng bị đả bại thoái lui. Cũng may, Thiên Cơ Đạo Nhân cùng với Bạt Kiếm Thần Quân đến ứng cứu kịp thời mới có thể để ba vị cường giả này giữ được mạng nhỏ của mình.
Cuối cùng, vào thời điểm hắc ám nhất. Có thêm hai vị tân tấn Đế Quân cường giả, chính là Đấu Chiến Thánh Hoàng cùng với Huyền Soái. Cả hai một đường vô địch quật khởi mà tiến tới, dùng uy lực tuyệt thế trấn áp cả một thế hệ.
Cùng với sự phản bội của nghĩa nữ, Tà Thánh bị tám vị Đế Quân cảnh hợp lực tru diệt. Thánh thi bị giam cầm trong một toà Tuyệt Linh đại trận, dùng năm tháng vô tận để bào mòn đạo cơ.
Đồng dạng, tám vị Đế Quân đều b·ị t·hương rất nặng.
Nhập Mộng Phật Tổ lui về Linh Sơn, chín trăm năm không gặp mặt ai.
Bạt Kiếm Thần Quân gãy đi bổn mệnh kiếm, chín trăm năm tìm cách khôi phục đạo cơ.
Thiên Cơ Đạo Nhân hao phí một vạn năm thọ mệnh, chân thân lâm vào ngủ say.
Còn về phần Bách Diện Thiên Hồ, vốn xuất thân từ Yêu tộc. Sau đại chiến, không ai biết hắn b·ị t·hương nặng đến đâu, chỉ biết, sinh mệnh lực của Yêu tộc so với Nhân tộc thì ngoan cường hơn gấp vạn lần.
"…"
“Vậy nên, thời điểm này, chúng ta còn có thể ngồi ở đây ăn cơm uống rượu chính là nhờ tám vị cường giả này. Bọn họ không ngại nguy nan, hi sinh thân mình để thủ hộ thiên hạ, kính cho tám vị Đế Quân thọ mệnh vô cương.”-Trường Tử gõ cạch cạch lên bàn mỉm cười nói.
“Kính cho Phật Tổ.”
“Kính cho Thiên Cơ Đạo Nhân.”
“Kính cho Bạt Kiếm Thần Quân.”
"Kính cho..."
Đúng lúc này, Thanh Phong mới nâng chén rượu lên và nói:
“Kính cho những người anh hùng đã hi sinh trong thầm lặng, kính cho những người đ·ã c·hết oan dưới tay Tà Thánh. Kính cho một thời đại hắc ám đã đi qua.”
Trường Tử im lặng nhìn Thanh Phong nở một nụ cười, sau đó cầm ô lên rồi dạo bước trở về đạo quan.
…
“Sư phụ, rốt cuộc ngài cùng Ngũ Đế có liên quan gì đến nhau?”
Trường Tử rít một điếu thuốc, hai mắt bất giác nhìn thấy những năm tháng xưa cũ.
“Như đã nói, ta cùng Huyền Thiên Đế Quân, cũng tức là Huyền Chủ từng là đồng môn.”
“Vì sao bọn hắn gọi ngài là Đế Tôn? Đế Tôn cùng Đế Quân và Thánh giả có gì khác nhau sao?”
“Ừm… Thánh giả là một loại cảnh giới, Đế Quân cũng là một loại cảnh giới. Còn Đế Tôn tựu là một loại danh hiệu…”
Nói tới đây, Trường Tử đắng chát nở một nụ cười khốn khổ:
“Một loại danh hiệu ta vĩnh viễn không muốn nhận lấy.”
Trong lúc hai sư đồ đang nói chuyện, ở ngoài cửa vang lên từng hồi “cốc, cốc.”
Trường Tử ngưng cuộc nói chuyện của mình, chậm rãi đi ra mở cửa.
Trước cửa là một người đàn ông trung niên, gương mặt chữ điền, bên má có một vết sẹo dài kéo xuống tận cổ. Tay trái được thay bằng một cái tay làm bằng một loại khoáng thạch quý hiếm.
“Ô, tiểu Chung, ngươi tới đây làm gì?”
Thanh Phong nhìn một người thiếu niên gọi một ông bác bằng cách gọi ‘tiểu Chung’ thì không khỏi rùng mình một cái.
“Thiên Hồ lão gia biết tin ngài vừa thu đồ đệ, nên cho vãn bối sang đây tặng quà.”
“Cũng tốt, tiểu Phong của ta vừa hay đang thiếu một gia sư. Ngươi ở đây dạy hắn là được.”
Đế Tôn có vẻ rất thích thêm chữ tiểu vào trước tên của người ta nhỉ, mà thôi, người già nên muốn làm gì mà chẳng được…
Người đàn ông trung niên nhìn thanh phong, gương mặt hơi đáng sợ cố nặn ra một nụ cười khả ái. Một màn này suýt làm con tim của Thanh Phong nhảy ra bên ngoài đi dạo mấy vòng.
"Xin giới thiệu với công tử, lão phu là Mộc Hữu Chung. Vốn ta là một con thử tinh, một ngày kia được Thiên Hồ lão gia thu nhận, giáo hoá. Để ta trở thành đồng tử bên cạnh ngài, đến nay cũng được sáu trăm năm, chỉ tiếc thiên tư ta dốt nát, từng tuổi này cũng chỉ mới đi đến được Khai Trần đệ nhị phẩm, Mục Thị sơ kỳ mà thôi."
Khác với vẻ bề ngoài bá đạo của mình, Mộc Hữu Chung là một con người rất lễ phép, ăn nói nho nhã như là văn sĩ vậy.
Nếu như một lão tổ của tông môn, gia tộc nào đó nghe Mộc Hữu Chung khiêm tốn như vậy, chỉ sợ sẽ tức đến thổ huyết mà c·hết.
Khai Trần cường giả bình thường có thể sống thọ một ngàn năm trăm tuổi, đột phá đến nhị phẩm lại có thể tăng lên đến hai, ba ngàn tuổi, thậm chí còn có trường hợp năm ngàn năm thọ mệnh.
Bởi vì vậy, đại đa số tu sĩ muốn đạt tới Khai Trần nhị phẩm thì cũng phải vượt qua tuổi một ngàn.
So với tuổi của bọn hắn, Mộc Hữu Chung về cơ bản cũng chỉ được xem là vãn bối mà thôi.
"Không biết Thanh Phong công tử là tu tập loại công pháp gì?"
"Ta chưa từng tu tập qua bất kỳ loại công pháp gì cả."
Nghe Thanh Phong nói như vậy Trường Tử đang h·út t·huốc bỗng hơi giật mình một cái, bản thân rốt cuộc lại quên truyền công cho hắn. Vậy mà Thanh Phong lại có thể ngờ ngờ nghệch nghệch một đường đi thẳng tới Khai Khiếu cảnh.
Mộc Hữu Chung chộp lấy cánh tay của Thanh Phong, đè lên mạch của hắn. Sau một hồi cảm nhận nhịp đập, hắn thật sự khẳng định Thanh Phong chưa tu tập qua loại công pháp nào là thật, nhiều nhất Thanh Phong cũng chỉ luyện tập một chút tục thế công phu mà thôi.
Dưới con mắt của hắn khi nhìn thấy Thanh Phong, vị nhị đệ tử này của Đế Tôn tu luyện công pháp tối thiểu phải là Thiên giai, mà có khi Đế Tôn lại truyền cho hắn loại công pháp chỉ thẳng đến Huyền Thiên cảnh.
Trường Tử nhẹ phẩy tay, toà đạo quan hơi rung lắc một chút rồi ngừng lại. Một cánh cửa vốn bị khoá từ lâu nay lại được mở ra, Trường Tử cầm tẩu thuốc hướng về phía cảnh cửa nói:
"Thanh Phong, bên trong phòng này là các loại công pháp, võ kỹ, bộ pháp v.v… cả đời vi sư thu thập được. Ngươi cứ tùy ý lựa chọn, nhưng nên nhớ, công pháp là vật c·hết, ngươi mới là thứ đang sống. Đừng nhìn vào phẩm cấp của công pháp, hãy nhìn vào giá trị nó đem đến cho ngươi. Tiểu Chung, phiền ngươi dạy bảo Thanh Phong trong hai tháng này. Sau khi kết thúc, ta sẽ đem ngươi trở về Yêu Đình, cũng thuận tiện chào tạm biệt người bằng hữu này."
Một câu tạm biệt bằng hữu ở cuối, Trường Tử hơi thoát lực nói ra. Thời đại năm ấy đã qua, bằng hữu cũng dần dần hoá thành cổ nhân rồi.
"Kim nhi…"-Trường Tử ngậm điếu thuốc, bất giác nói ra một cái tên.
Mộc Hữu Chung cũng biết nhiệm vụ của lão gia giao cho mình, lần này hắn đến đây một là để tặng quà, hai là để cầu tình Đế Tôn.
Chỉ sợ, sau khi lão gia c·hết đi. Thiên hạ đều sẽ dòm ngó Yêu Đình, chỉ mong khi ấy Đế Tôn có thể nể tình lão gia mà bảo hộ ngôi nhà duy nhất của Yêu tộc khắp ngũ châu.
…
Sau khi bước vào phòng, hai mắt Mộc Hữu Chung như bị chọc mù.
Nơi này có đến cả ngàn kệ sách, các loại cổ tịch, tàn quyển bị sắp xếp lộn xộn.
Thứ phẩm, phàm phẩm công pháp thì vứt lung tung. Trong khi đó, ở xa xa, Mộc Hữu Chung nhìn thấy một cuốn Địa giai công pháp đang dùng để kê bàn cao lên.
Nếu tin này bị đồn ra ngoài, một số gia tộc tu tiên tầm trung chỉ sợ sẽ bị điên mất thôi. Phải biết, truyền thừa từ đời cụ kỵ của bọn hắn cũng chỉ có vài ba quyển Địa giai công pháp.
Còn thế lực có được Thiên giai công pháp thì được gọi là nhất, nhị lưu thế lực. Phóng mắt khắp ngũ châu, số lượng nhất, nhị lưu cộng lại cũng chưa vượt qua con số một trăm.
"Vậy mà phòng chứa sách của Đế Tôn ta lại có thể tùy tiện nhìn thấy Thiên giai công pháp nằm chung một chỗ với lại võ công giang hồ. Chỉ có Đế Tôn mới làm được thủ bút to lớn này mà thôi."
Mộc Hữu Chung lại không biết, trong số công pháp ở đây. Chỉ có mấy quyển cổ tịch cùng số ít công pháp là do Trường Tử kiếm về, số còn lại đều do hắn khi rảnh thì ngồi viết ra. Một phần còn lại là khi Minh Nguyệt còn ở đây, nàng hay kiếm được ở mấy quầy hàng rong bên đường cái gì mà tuyệt thế công pháp, cuối cùng lại lộ ra là vài thứ võ công giang hồ.
Vì không để cho đệ tử của mình buồn nên Trường Tử mới căn cứ theo mấy quyển này mà nâng cấp lên, trở thành Thiên giai, Địa giai công pháp.
Vậy nên, ban nãy Trường Tử mới nói với Thanh Phong rằng: "Công pháp là vật c·hết, chỉ có hắn mới là vật sống."
Không phải chỉ vì quan tâm Thanh Phong, mà là vì hắn viết xong cũng chỉ thử nghiệm qua loa vài lần rồi vứt vào trong đấy. Có thể có một số phương diện xảy ra xung đột trong lúc tu hành, nên nếu tu luyện công pháp có phẩm giai cao mà xảy ra sai sót gì thì Trường Tử lại phải đau đầu một phen.
"Cũng may có tiểu Chung thay ta gánh vác vai trò dạy học."