Chương 10: Truyền Thuyết Vạn Cổ Yêu Đế
Thiên Hoang giới chia làm năm phần đại lục chính, nhưng chỉ có ở đại lục phía bắc, Cẩm Đồ châu mới chính là thiên hạ của yêu thú.
Hai vạn năm trước, nơi này có một cái hoàng triều của yêu tộc tên là Thanh Khâu hoàng triều với một bộ liên minh yêu thú mang tên Bái Nguyệt giáo.
Hai thế lực có sức mạnh ngang bằng nhau, liên miên đấu tranh khiến yêu tộc trên Cẩm Đồ châu rơi vào chiến loạn triền miên.
Đúng lúc này, một vị thiên kiêu của Hồ tộc sinh ra. Nàng mang theo cửu vĩ huyết mạch tôn quý, chưa tới ba ngàn tuổi đã đột phá Huyền Thiên cảnh, trở thành thiên kiêu đương thời. Lấy Huyền Thiên đệ nhất cảnh đứng ở thế bất bại với hai vị cường giả Huyền Thiên đệ tam cảnh chính là Thanh Khâu quốc quân và Bái Nguyệt giáo giáo chủ.
Sau đó, lại dùng thêm một vạn năm, đột phá tới Nghịch Mệnh cảnh. Trở thành một trong tám vị Đế Quân đương thời, cũng là vị Đế Quân yêu tộc duy nhất trong tám vị.
Nàng chính là lãnh tụ vĩ đại nhất của yêu tộc tính tới thời điểm hiện nay, sau khi thống nhất toàn bộ yêu tộc ở Cẩm Đồ châu, nàng lập tức loại trừ hai con sâu mọt Thanh Khâu hoàng triều cùng với Bái Nguyệt giáo. Sau trận chiến chín trăm năm trước, lại thành lập một cái Yêu Đình, phàm là yêu tộc trong thiên hạ đều có thể hướng về Yêu Đình tu luyện.
Vạn Yêu Đình phân nhánh trải rộng khắp Cẩm Đồ châu, phân nhánh này gọi là Yêu Nhãn, mỗi một vị chấp chưởng Vạn Yêu Nhãn tối thiểu có thực lực Khai Trần nhất phẩm. Sau đó, cứ mỗi ba năm, Yêu Nhãn chấp chưởng giả sẽ đem một nhóm thiếu niên yêu tộc đáng để bồi dưỡng lên Vạn Yêu Đình.
Cứ như vậy, chưa đầy ngàn năm, Vạn Yêu Đình là phương thế lực có thể xem là mạnh nhất trong ngũ đại thánh địa.
…
“Mau mau, thịt lưng của hổ yêu cấp một, mời vào mời vào.”
“Thịt đùi của thỏ yêu cấp hai, bao ngon, bao no, bao rẻ.”
“Thịt thăn của…”
Thanh Phong đi ngang qua chợ thì cảm thấy không thể nói được gì, yêu tộc nơi này đem cả thịt của chính mình đem bán sao.
Thấy vẻ mặt của Thanh Phong như vậy, Mộc Hữu Chung cười ha hả nói:
“Đừng sợ, thịt trên người yêu tộc chúng ta cắt một miếng, vài ngày sau lại mọc ra thêm một miếng mà thôi.”
“Sau trận chiến với Tà Thánh năm đó, Thiên Hoang giới lâm vào tình cảnh thiếu lương thực trầm trọng. Bách Diện Thiên Hồ biến ra chân thân của mình, cắt từ trên người nàng xuống mấy ngàn tấn thịt. Sau đó lại nhờ mấy ngàn vị luyện đan sư, cấp tốc luyện chế thịt của nàng thành một viên đan dược có thể chống đói mười ngày nửa tháng. Cuối cùng, liên kết với tu sĩ khắp thiên hạ, dùng thời gian gần mười năm, Thiên Hoang giới mới dần đi lại vào quỹ đạo vốn có của nó. Mối quan hệ của nhân tộc cùng yêu tộc từ trạng thái vi diệu bỗng trở nên hoà hợp đến kỳ lạ.”-Trường Tử nhả ra một sợi khói dài, giọng nói hơi có chút hoài niệm.
Mộc Hữu Chung tiếp lời nói của Trường Tử:
“Cũng vì vậy, yêu tộc về sau học theo Bách Diện Yêu Hồ, cắt thịt mình cho người khác, tất nhiên cũng là để kiếm kế sinh nhai. Thời đại này cũng là vào thời bình rồi, không ai muốn mãi chém chém g·iết g·iết đâu.”
“Mấy ngàn tấn thịt nghe qua có vẻ nhiều, nhưng đối với một quốc gia có lẽ còn không đủ, đừng nói gì là cả Thiên Hoang giới.”-Thanh Phong ngờ nghệch hỏi.
“Ừm, thịt bình thường có lẽ là vậy. Nhưng mà, mấy ngàn tấn thịt của yêu thú cường đại nhất, cho dù là miếng thịt tầm thường nhất nhưng bên trong ẩn chứa hàm lượng sinh mệnh lực khổng lồ. Phàm là tu sĩ chưa tới Khai Khiếu cảnh, một khi phục dụng kinh mạch liền bị bảo nổ.”-Mộc Hữu Chung trả lời câu hỏi của Thanh Phong.
“Ra là vậy, hoá ra đây là lí do cần vô số luyện đan sư. Hoá ra là chia nhỏ sinh mệnh lực của thịt, từ đó mấy ngàn tấn thịt có thể sinh ra hàng mấy tỷ viên đan dược, từ đan dược lại hoà tan vào nước có thể sinh ra cả một biển. Cứ như vậy thì có thể nửa sống, nửa c·hết cố gắng vượt qua giai đoạn khó khăn.”-Thanh Phong thông minh đoán ra được nguyên nhân phải luyện thành đan dược.
Đối với cường giả như Bách Diện Thiên Hồ, bản thân lại còn là yêu tộc, là tộc loài đứng đối lập với nhân tộc từ vạn cổ đến nay, vậy mà lại có thể xả thân vì nhân loại, cắt thịt cứu ức vạn bách tính của Thiên Hoang giới.
Kỳ thực, vẫn còn hai nguyên nhân khiến Bách Diện Thiên Hồ làm việc này.
Đầu tiên chính là Trường Tử năm đó có một lời hứa hẹn với nàng, thứ hai chính là m·ưu đ·ồ hoà hợp giữa người và yêu thú.
Đừng nhìn bây giờ Vạn Yêu Đình cường đại như vậy, nhìn về mấy ngàn năm trước. Phóng mắt khắp Cẩm Đồ châu, yêu tộc phân ra tán loạn. Dẫn đầu là Thanh Khâu hoàng triều, Bái Nguyệt giáo. Bên dưới còn có hằng hà xa số các tiểu quốc, các quân phiệt nhao nhao nổi lên đòi thống nhất Thiên Hoang giới.
Nếu không phải do yêu tộc sinh ra một vị thiên kiêu tuyệt thế như Bách Diện Thiên Hồ, lấy lực một người trấn áp cả quần tộc, chỉ sợ bây giờ yêu tộc hoặc là tự mình cắn c·hết mình, hoặc là tự phụ đánh thẳng vào tứ châu còn lại của nhân tộc. Về phần vế thứ hai, khẳng định sẽ bị nhân tộc đánh cho thê thảm, thậm chí còn có khả năng bị nô dịch.
Đây cũng là nguyên nhân chính mà Trường Tử đến đây, nếu như nàng c·hết, thiên hạ của yêu tộc xem như đại loạn. Ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sinh linh khắp Thiên Hoang giới, thậm chí còn có thể xảy ra một đợt đại chiến quy mô châu lục.
“Tiểu Mộc, Tiểu Phong, các ngươi đi đâu thì đi đi. Lão phu đi dạo một chút.”
Không đợi Mộc Hữu Chung cùng Thanh Phong đáp lời, Trường Tử đã nhanh chóng hoá thành một làn sương mà nhẹ nhàng biến mất.
…
“Chủ quầy, cho ta một xiên kẹo hồ lô.”
Chủ quầy hàng kẹo hồ lô này là một con ngưu yêu, trên đầu vốn có hai chiếc sừng thì một chiếc đã bị bẻ gãy làm đôi. Theo ánh mắt của Trường Tử, sừng gãy chắc chắn là do chiến đấu mà tạo thành thương tổn.
Đối với Ngưu tộc mà nói, sừng chính là vật quý giá tương tự với tính mạng của chính mình. Nó không chỉ nói lên sự kiêu ngạo, sừng còn là nơi ẩn chứa tinh hoa của Ngưu tộc nhất. Vậy nên, tu sĩ đồng giai thường luôn muốn chặt xuống cái sừng để luyện thành pháp bảo.
Chủ quầy hình như cảm nhận được cái nhìn tò mò của Trường Tử nên mới gãi đầu, cười chất phác nói:
“Khách nhân chớ để ý, thời còn trẻ hay xúc động. Bất tri bất giác tự h·ành h·ạ bản thân đến thân tàn ma dại, cũng may có Yêu Đế thành lập Vạn Yêu Đình, vì yêu tộc chống đỡ ra một bầu trời nên ta mới có thể đứng ở đây ngây ngô bán kẹo hồ lô.”
Từ sâu trong lời nói của chủ quầy, Trường Tử có thể cảm nhận được lòng biết ơn nồng nhiệt của các tộc quần yêu thú ở đây.
Dù sao, Yêu tộc trên danh nghĩa là một chủng tộc. Nhưng tệ nạn p·hân b·iệt c·hủng t·ộc của bọn hắn so với bất kỳ sinh linh gì càng nặng nề hơn, một cái yêu tộc có thể phân ra làm mấy trăm loại, tỷ như: ngưu yêu, hổ yêu, kê yêu, thố yêu, mã yêu… Mỗi một loại lại chia làm năm bảy quần tộc.
Đây là trong trường hợp còn chưa tính tới một số yêu tộc khác loài cùng nhau sinh sản ra đời sau. Trường Tử từng kiến thức qua một vị yêu thú đầu ngựa thân trâu, cũng từng chứng kiến qua một con gà có hai tai thỏ.
Có thể nói, yêu tộc thật sự là một đám thất loạn bát tao.
Trường Tử mỉm cười, nhận lấy xiên kẹo hồ lô, để lên bàn ba viên linh thạch hạ phẩm rồi mau chóng biết mất.
Ba viên linh thạch hạ phẩm tương đương với mấy lạng vàng ở nhân thế, đối với một xiên kẹo hồ lô là một cái giá quá đắt. Chỉ cần nửa viên linh thạch đã đủ cho Trường Tử mua luôn cả xe hàng này rồi.
Ngẫm lại một chút, một con người nhìn thấy một con trâu đi bán kẹo hồ lô, chí ít cũng phải hơi giật mình chứ. Dùng cái đầu trâu của mình để suy nghĩ, chủ quầy cuối cùng cũng đưa ra kết luận, khách nhân ban nãy là một tên vừa giàu, vừa điên.
Ừm, chắc chắn là một tên vừa giàu điên rồi. Làm quái gì có tu sĩ nào lớn tuổi như vậy rồi còn ăn kẹo hồ lô chứ, không bằng đầu thai đi cho rồi.
Vả lại, thời thế bây giờ tu sĩ nhân loại đi đến Cẩm Đồ châu cũng không khác gì kẻ điên cả.