Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 7: Đúng Sai Một Lằn Ranh




Chương 7: Đúng Sai Một Lằn Ranh

Thanh Phong trầm mặc nhìn Tô Hồng Nhan cùng Mặc Hoành hoá thành cát bụi, hắn biết việc cả hai làm là không đúng, nhưng nếu một ngày, hắn lâm vào tình cảnh tương tự như vậy, bản thân hắn có lẽ cũng sẽ đi theo con đường của cả hai.

“Sư phụ, bọn họ sai sao?”

Trường Tử ấm áp xoa đầu Thanh Phong nói:

“Đồ đệ ngoan, một người làm đúng hay làm sai không phải là chúng ta có thể kết luận. Muốn biểt đúng hay sai, phải đợi vô tận năm tháng về sau, phải do hậu nhân bọn hắn nhận xét.”

Đoạn sau đó, Trường Tử cười cười nói:

“Mà ngươi lại thử nhìn xem, dân chúng Trường Tức thành bây giờ có ai là hận bọn hắn hay không?”

Trường Tử phất tay áo, trên bầu trời hiện ra cảnh tượng dân chúng khắp Trường Tức thành đang cúi đầu hành lễ.

“Mặc Hoành, Tô Hồng Nhan xin lỗi bách tính Trường Tức thành. Là chúng ta sai với mọi người, chúng ta tư lợi cá nhân, muốn sử dụng sinh mệnh của mọi người để kéo dài sinh mệnh cho nhi tử Bạch Cẩm của chúng ta. Ngàn vạn lần tạ lỗi với chư vị…”

Vô số tấm thư rải rác khắp ngóc ngách Trường Tức thành, đây là do cả hai lúc còn sống tự tay viết, bên trên còn đính kèm theo một tia pháp lực, có tăng cường sức khoẻ cho người tiếp xúc. Đây là một loại tạ tội vì đã không hỏi mà có ý định tự lấy đi sinh mệnh của người khác, việc rút cạn pháp lực vô tội vạ như thế này cũng là một phần khiến cho Thanh Phong có thể cảm nhận được vị trí của Mặc Hoành khi hắn đang lẩn trốn.

Bọn hắn dù thành công hay thất bại cũng sẽ lấy c·ái c·hết để tạ tội, cả hai đã định sẵn kết cục cho bản thân. Nhưng cuối cùng, bọn hắn đã không cần phải rắt tâm dùng đến sinh mệnh của con dân mình.

Kỳ thực, đối với người tu hành thì phàm nhân căn bản không đáng một xu. Nhưng đã từng ở đâu đó nơi Tuệ Minh châu, vẫn có hai người tu hành vì người khác mà thủ hộ, vì phàm nhân mà chiến đấu.

“Thanh Phong, cùng về thôi.”

Thanh Phong trầm mặc gật đầu, sau đó im lặng theo sau Trường Tử lên xe ngựa.



“Sư phụ, Linh Sơn không biết việc này sao?”



Trường Tử nhẹ rít một điếu thuốc, xoa đầu Thanh Phong nói:

“Ngươi nghĩ vì sao chúng ta lại đi tới đây?”

Ở xa xa nơi cổng thành Trường Tức thành, một con khỉ đầy lông lá mặc giáp hoàng kim đứng dựa vào góc cây ngáy ngủ.

Cảm nhận được tiếng xe ngựa của Trường Tử, con khỉ mới ngờ ngợ tỉnh dậy. Hắn cầm lấy cây gậy, vác lên vai sau đó từ từ đi đến xe ngựa.

Giọng nói hào sảng cùng với tiếng cười quái dị của nó vang vọng làm tai của Thanh Phong cứ ong ong lên:

“Khẹc khẹc khẹc, đa tạ Đế Tôn đã giúp đỡ. Chuyện lần này vốn là nhiệm vụ do Phật tổ giao cho ta, nhưng ta lại không biết cách nào giải quyết cho ổn thoả nên mới nhờ tới Đế Tôn, mong Đế Tôn không để bụng.”

“Đấu Chiến Thánh Hoàng không cần lo, dù sao chuyến đi này cũng đã cho đệ tử của ta học được nhiều điều.”-Trường Tử mỉm cười nói.

Thanh Phong ngẩng đầu nhìn con khỉ, à không, phải gọi là Đấu Chiến Thánh Hoàng. Trong rất giống cái con khỉ Tôn Ngộ Không mà ở kiếp trước, cứ mỗi lần hè hắn đều coi trên TV.

Đồng thời, Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng nhìn chằm chằm Thanh Phong. Cặp mắt loé lên tia lửa sáng chói, như thể đem linh hồn cùng thân thể của Thanh Phong đều nhìn rõ.

“Quái lạ, quái lạ. Vì sao một tiểu tu sĩ Khai Khiếu cảnh lại có linh hồn thuần khiết như thế này?”

“Là sức mạnh của Minh Kính Bồ Đề Diệp.”-Trường Tử khẽ nói.

Đấu Chiến Thánh Hoàng hít một hơi sâu, Minh Kính Bồ Đề Thụ, tiên thiên linh căn mộc hệ đứng đầu trong thiên địa. Sức mạnh của nó có thể giúp cho một linh hồn trở về trạng thái thuần khiết nhất, trở về trạng thái bổn nguyên. Chỉ là, Minh Kính Bồ Đề Thụ vốn đ·ã c·hết vì sự việc đó ở ba trăm năm trước, không ngờ, sau ba trăm năm lại có thể thấy sức mạnh thần kì của nó.

“Tiểu tử, có muốn học côn pháp hay không? Ở chỗ lão Tôn có một trăm năm mươi tám loại côn pháp khác nhau, bất luận là thiên địa nhân thậm chí có cả côn pháp cấp bậc chí tôn.”

“Chậc chậc, nhớ năm đó lão Tôn một đường lặn lội đi Tây Du gần trăm năm mới tìm được một địa phương thích hợp xây dựng nên Linh Sơn, trên hành trình Tây Du này, lão Tôn thu thập được vô số loại côn pháp xảo diệu, có thể lấy du chế cương cũng có thể lấy cương khắc cương.”

“Tây Du ở kiếp trước là có thật, mặc dù có lẽ hành trình Tây Du do Ngô Thừa n viết ở Trái Đất và ở đây là khác nhau, nhưng nó lại có thật. Rốt cuộc, là trùng hợp hay thế nào…”



Thanh Phong có cảm giác thế giới nơi mình sống hai mươi mấy năm, thế giới tưởng chừng như hắn đã hiểu hết, kỳ thật hắn lại không biết được một chút gì cả.

Trong dòng suy nghĩ miên mang của Thanh Phong, thiên địa ầm vang một trận cười ha hả.

Từ trên trời có một vị tu sĩ mặc đạo bào màu tím, giữa trán có ấn ký hình hoả diễm.

“Chư thiên đại đạo, ức vạn thần thông. Xin hỏi một câu, trường sinh có được không?”

“Đấu Chiến Thánh Hoàng đạo hữu, côn pháp cũng chỉ là tiểu đạo. Trên đời này chỉ có tìm kiếm trường sinh mới là đại đạo mà thôi.”

Nói xong, hắn quay sang chắp tay chào Trường Tử. Trường Tử cũng nở nụ cười thân thiện với hắn, sau đó lại nhắm mắt rít một hơi thuốc.

“Xì, Huyền Vô Xứ, tiểu tử nhà ngươi tới đây làm gì? Không ở Huyền môn mà hầu hạ Huyền Chủ lão nhân gia đi.”

“Haha, Tôn Ngộ Không, mấy mươi năm không gặp, ngươi vẫn như trước. Không biết, Đường Tằng Phật Tổ, Thiên Bồng Thần Soái cùng với Quyển Liêm Thần Tướng có khoẻ hay không?”

Tôn Ngộ Không hừ lạnh một tiếng, trả lời một cách qua loa:

“Vẫn khoẻ, vẫn khoẻ. Lão đầu tử vẫn thường xuyên nhắc tới Huyền Chủ, có lẽ vài năm nữa sẽ tới Huyền môn bái phỏng lão nhân gia.”

Huyền Vô Xứ gật đầu, sau đó hướng tới Thanh Phong chắp tay nói:

“Bái kiến sư đệ.”

Thanh Phong thấy một màn này thì cũng nghệch mặt ra, hắn trước giờ vốn chỉ có một vị sư tỷ, vì sao bây giờ lại còn lòi ra thêm một cái sư đệ như thế này?

“Huyền Vô Xứ là tam đệ tử của Huyền Môn chi chủ, năm đó ta cùng Huyền chủ từng là huynh đệ đồng môn. Ngươi kỳ thực có thể xem như một nửa sư đệ của hắn, chỉ tiếc, ta cùng Huyền chủ đã nhiều năm không tương giao, cái danh này không thể nói bừa được.”

Nói đến đây, Thanh Phong ngẩng đầu lên bầu trời, nhẹ gằng giọng một cái:



“Đúng không nhỉ, Huyền chủ các hạ?”

Hư không vặn vẹo một cái, một lão già trung niên tiên phong đạo cốt bước ra, hắn vuốt râu cười cười nói:

“Lý sư đệ cần gì phải tuyệt tình như vậy? Chuyện năm đó cũng không phải là…”

“Ngươi im lặng cho ta.”-Lý Trường Tử buông tẩu thuốc xuống, giọng nói ẩn theo một tia tức giận.

Huyền chủ thấy Lý Trường Tử vẫn còn tức giận vì chuyện năm đó, hắn không thể làm gì ngoài thở dài. Chuyện năm đó không ai muốn, nhưng hắn sai cũng là sai, không có cách nào thay đổi.

Hắn mở miệng, giọng nói đem theo một tia chua xót, t·ang t·hương:

“Bách Diện Thiên Hồ thọ mệnh sắp cạn, huynh cùng đám người Đường Tằng, Đệ Nhất Kiếm định đi đến Cẩm Đồ châu tiễn hắn đi một đoạn đường cuối, không biết sư đệ có đi hay không?”

Trường Tử nhẹ gật đầu, phất tay đuổi Huyền Vô Xứ cùng Huyền chủ.

Huyền chủ cũng hiểu ý, chộp lấy Huyền Vô Xứ rồi xé ra một đường hầm không gian mà đi mất.

“Còn ngươi, Tôn Ngộ Không. Ngươi đến đây định nói những lời gì, nếu là những lời giống như Huyền chủ thì cũng không cần nói nữa, hai tháng sau ta cùng Thanh Phong sẽ đi đến Cẩm Đồ châu.”

Tôn Ngộ Không gãi đầu xấu hổ cười hì hì nói:

“Phật tổ để ta đến đây để đưa ngài một vật này, lão già ấy bảo rằng khi ngài cầm lên thì sẽ hiểu được một số thứ.”

Nói xong, Tôn Ngộ Không đặt xuống một hộp gỗ được điêu khắc tinh xảo, sau đó nhảy lên cân đẩu vân rồi bay đi mất.

Trường Tử nhận lấy hộp, hắn mở ra thì nhìn thấy một chiếc trâm cài màu vàng óng ánh.

Khoé miệng hắn bất giác nở một nụ cười, nhanh chóng cất cây trâm vào trong túi rồi cùng Thanh Phong đánh xe ngựa về nhà.

Trước khi đi, giọng hắn vẫn còn vang vọng bên tai Thanh Phong:

“Mặc dù lão Tôn không biết sử dụng v·ũ k·hí khác ngoài côn, nhưng cũng tặng cho ngươi ba sợi lông cứu mạng. Bất luận ngươi gặp tình huống khó khăn gì cần giúp đỡ, cứ niệm một tiếng, lão Tôn khắc sẽ tự động phân thân đến ứng cứu cho ngươi. Thân làm đệ tử Đế Tôn, nhất định không thể để cho sư phụ ngươi mất mặt, chí ít cũng phải bằng một nửa Minh Nguyệt, đánh cho các Thánh tử của năm đại Thánh địa khóc ra nước mắt.”