Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 6: Nguyện Ý




Chương 6: Nguyện Ý

"Chủ thuê ta có nói, mời Thanh Phong đạo trưởng cùng tiên sinh trở về khách điếm. Ngày sau hắn ắt tự đến tạ tội."-Gã áo đen dẫn đầu nói.

Thanh Phong mỉm cười, hắn rốt cuộc cũng đã biến Trường Tức thành đang có việc gì xảy ra rồi.

"Không biết sư phụ đã phát giác được hay chưa nhỉ? Mà thôi…giải quyết ba tên áo đen này trước rồi suy nghĩ vậy."

Nghĩ là làm, Thanh Phong cầm chặt thước lên, bước chân nhẹ nhàng nhưng rơi vào mắt ba tên áo đen thì không khác gì quỷ ảnh bộ.

Ba tên áo đen mỗi người mỗi thế thủ khác nhau, nhưng không có cách nào đỡ được đòn t·ấn c·ông của Thanh Phong, từng cú gõ thước được Thanh Phong gõ xuống không khác gì bị nện lên người một ngọn núi ngàn cân.

Đây chính là thành quả trong bốn tháng tu luyện khắc khổ của Thanh Phong.

Thiên Hoang đại lục chia làm ba đại cảnh giới.

Đệ nhất Võ cảnh chia làm Luyện Bì, Luyện Cốt, Luyện Huyết, Luyện Tâm. Mỗi cảnh chia làm tam trọng.

Đệ nhị Linh cảnh chia làm Pháp Tương, Mục Thị. Mỗi cảnh chia làm tam phẩm.

Cuối cùng là đệ tam Huyền cảnh, là cảnh giới chiến lực đỉnh cao của Thiên Hoang đại lục.

Thanh Phong sau bốn tháng khổ luyện đã sớm vượt qua khỏi Võ cảnh, mơ hồ chạm đến cánh cửa Linh cảnh, chỉ còn thiếu bước qua một cánh cửa mỏng nữa mà thôi. Nửa bước Linh giả hay gọi là Khai Khiếu cảnh, là một loại cảnh giới không chính thức được thế hệ sau thêm vào hệ thống cảnh giới.

Còn ba gã áo đen cũng chỉ là võ phu giới phàm tục, cảnh giới vừa hay đạt tới đỉnh cao Võ cảnh. So với Thanh Phong thì kém một chút, bản thân bọn hắn còn tu luyện tàn phẩm công pháp nên lực chiến so với Thanh Phong tu luyện đầy đủ lại kém xa.

Sau bốn chiêu, ba gã áo đen đã mất đi khả năng chiến đấu. Thanh Phong cũng không hạ xuống đòn sát thủ, chỉ dùng bùa chú tạm thời để bọn hắn b·ất t·ỉnh một đoạn thời gian. Dù sao hắn cũng chưa từng hạ sát thủ với bất kì ai, cũng chưa từng có ý định muốn g·iết bất kì ai.

Thanh Phong từ trên người bọn hắn lấy ra được một túi vải màu đỏ, mở túi vải ra thì thấy được một tấm lệnh bài cùng một bức thư tay.

[Gửi Tử, Lam, Lục.

Các ngươi có thể giúp ta việc đó cũng được, không giúp ta cũng không sao. Dù sao, chúng ta cũng sẽ đến trước mặt Đế Tôn tạ tội.

Chỉ là cảm phiền các ngươi có thể đem theo Bạch Cẩm cùng phiêu du giang hồ, cũng đừng để nó biết bản thân sống bằng xương máu của người khác.



Đa tạ.]

"Sống bằng xương máu…"-Thanh Phong lặng lẽ ghi nhớ câu này vào đầu.

"Kiếm tiên Mặc Hoành, y tiên Tô Hồng Nhan. Đã đến vì sao còn không ra mặt?"-Thanh Phong chắp hai tay hướng về phía trước cung kính nói.

"Ô, một tiểu tu sĩ Khai Khiếu cảnh đã cảm nhận được bọn ta rồi sao?"-Mặc Hoành đặt một tay lên chuôi kiếm, tay còn lại vuốt râu cười cười nói.

"Hai vị cư sĩ đừng đùa, ban nãy nếu như bần đạo có sát ý muốn đem ba vị cư sĩ đằng kia g·iết c·hết, chỉ sợ đầu trên cổ đã bị đứt rồi."-Thanh Phong bình tĩnh trả lời.

Kỳ thật, hắn cũng không có nắm chắc được hai bọn họ đang ở đây. Hắn chỉ mơ hồ cảm thấy được xung quanh đây không chỉ có bốn người nên mới hỏi bừa như vậy, ai mà ngờ trúng thật đâu.

"Thanh Phong đạo trưởng hẳn đã biết lý do vì sao bọn ta đến đây rồi phải không? Cảm phiền đạo trưởng cho chúng ta thực hiện, về sau cho dù m·ưu đ·ồ thành công hay thất bại thì cũng sẽ tự đến trước mặt Lý tiên sinh tạ tội."

Mặc Hoành cùng Tô Hồng Nhan đồng loạt quỳ xuống, dập đầu ba cái với Thanh Phong.

Thanh Phong chịu không nổi lễ này, tuổi của hai người bọn họ cộng lại khéo phải hơn cả tổ tiên của hắn ở kiếp trước rồi.

Thanh Phong tiến lên ba bước, ý định đỡ Mặc Hoành cùng Tô Hồng Nhan đứng lên. Chỉ là tay vừa chạm tay thì Mặc Hoành đã rút kiếm ra, chém ngang một đường sượt ngang qua cổ của Thanh Phong.

Thanh Phong giật lùi về sau nửa bước, cơ thể hơi run run. Cổ có một khoé máu tươi đang từ từ chảy ra, hắn biết ban nãy Mặc Hoành đã thu tay về, bằng không bản thân đã đầu thân lìa xa.

"Mặc cư sĩ, đa tạ cư sĩ đã thu tay."

Mặc Hoành bất ngờ nhìn Thanh Phong, chỉ thiếu chút nữa bản thân bị g·iết c·hết cũng không tỏ ra tức giận chút nào. Xem sinh mệnh như cỏ rác, xem c·ái c·hết nhẹ tựa lông hồng.

Đây không phải là điều người bình thường có thể làm được, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, rơi vào pháp nhãn của Đế Tôn thì làm sao có thể là người bình thường được chứ.

"Đắc tội rồi."

Mặc Hoành nắm chặt kiếm lên, một đường kiếm như hoa rơi nước chảy chém tới cổ của Thanh Phong lần nữa.

Lần này, Thanh Phong không những không lùi về sau, hắn còn tiến lên thêm một bước. Đưa cổ ra trước kiếm của Mặc Hoành, mặc hắn chém bản thân mình.



Kiếm của Mặc Hoành vừa tới cổ của Thanh Phong đã ngừng lại, hắn không thể xuống tay được với Thanh Phong, lại càng không có tư cách cầm Hạo Nhiên kiếm này.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

"Thế gian bao nhiêu câu chuyện vui có, buồn có. Thử hỏi người trong nhân thế đã quên hay còn nhớ…"

"Hạo Nhiên kiếm, kiếm tiên Mặc Hoành. Năm ba mươi ba tuổi lần đầu hành tẩu giang hồ, một người một kiếm chém núi đoạn sông. Cứu người, cứu thế."

"Cửu Cửu ngân châm, y tiên Tô Hồng Nhan. Năm sáu tuổi đi theo một đại phu phàm tục học nghề y, năm mười sáu tuổi nhận được truyền thừa y thánh Dược Chung. Một người chín châm cứu hơn vạn người, cả một đời hành nghề y chưa từng thất bại. Thế nhân ca tụng, công đức vô lượng."

"Lại từng nghe qua câu chuyện đồ long dũng sĩ trở thành ác long, kiếm tiên gặp y tiên, một đôi thần tiên quyến lữ xứng đôi vừa lứa. Chỉ tiếc, hậu sinh lại mắc bệnh hiểm nghèo, không có cách thông thường nào có thể chữa khỏi. Nhưng mà lại có tà thuật có thể cứu giúp hắn…"

"Đế Tôn, đừng nói nữa."-Mặc Hoành run rẩy nói.

"Đế Tôn, xin người, xin người, cho dù thế nhân phỉ nhổ cũng được, ta nguyện chịu hết thẩy. Chỉ là để ta cứu lấy con của ta có được hay không…"-Tô Hồng Nhan khóc lên, liên tục hướng về phía Lý Trường Tửt dập đầu trên trăm lần.

Lý Trường Tử lặng lẽ nhìn hai vợ chồng, thân thể thoáng chốc lộ ra vẻ tịch liêu, hắn từ từ châm một điếu thuốc rồi hút một hơi, từng sợi khói trắng mờ ảo bay ra rồi lại hoá thành từng đoạn ký ức bị c·hôn v·ùi từ lâu.

"Gốc cây Ngô Đồng này năm đó nhỏ bé mà lại xanh tươi, bây giờ to lớn hùng vĩ nhưng lại đ·ã c·hết từ lâu. Không biết kiếm tiên cùng y tiên có biết lí do vì sao hay không?"-Trường Tử thở dài mà nói

Mặc Hoành cùng Tô Hồng Nhan run rẩy ngẩng đầu lên nhìn, đây là gốc cây năm đó sau khi Huyết Phách môn bị diệt được trồng lên. Để nhắc nhở bọn hắn vĩnh viễn đừng bước vào vết xe đổ của đám người tà đạo đó.

Mặc Hoành nhìn hình ảnh của mình được phản chiếu qua thanh kiếm, hắn bây giờ đã không còn là hắn của năm đó nữa rồi.

Rồi sau đó, Mặc Hoành lại quay sang nhìn vợ hắn, nàng cũng đã thay đổi. À không, đúng hơn là thời gian đã thay đổi bọn hắn.

"Xảo Thiên thuật-Đoạt Mệnh trận cũng không có tốt như trong tà thư viết đâu, nó sẽ không có điểm dừng. Một khi khởi động, già trẻ lớn bé của Trường Tức thành đều đồng loạt sẽ c·hết. Thậm chí còn vĩnh viễn không cách nào siêu sinh, mãi mãi trở thành anh linh bị cầm tù nơi đây."

Mặc Hoành cùng Tô Hồng Nhan nhìn Trường Tử, sau đó mất hết sức lực ngã xuống đất.



Những năm qua rốt cuộc bọn hắn đã làm thứ gì đây? Thiếu chút nữa đã đem con dân của mình đẩy vào tình cảnh địa ngục đó rồi, vậy còn con của bọn hắn thì phải làm như thế nào đây?

Thanh Phong nghe xong thì nhíu mày lại, cả hai bọn hắn định hiến tế cả một toà thành để cứu con mình sao? Cách làm thì có khác gì tà môn năm đó đâu.

Thanh Phong nắm chặt thanh thước trong tay, lộ ra một tia sát khí nhàn nhạt hướng thẳng về Mặc Hoành, Tô Hồng Nhan.

"Ta từng cứu vạn người, từng cứu cả một toà thành. Nhưng lại không cách nào cứu được con của ta, Bạch Cẩm, là vi phụ làm con thất vọng rồi…"-Mặc Hoành cầm Hạo Nhiên kiếm gầm thét đầy thê lương trên mặt đất.

Trường Tử nhàn nhạt nhìn cảnh này mà không khỏi thở dài, hắn tuy chưa làm cha, nhưng làm thầy của hai đứa trẻ thì hắn đủ biết đây là thê lương cỡ nào. Nếu một ngày nào đó Thanh Phong hay Minh Nguyệt lâm vào tuyệt cảnh, hắn hoàn toàn có thể đánh đổi tất cả để cứu hai đứa trẻ này.

Hắn tuyệt đối sẽ không để cảnh năm đó tái diễn một lần nào nữa.

"Nhưng, các ngươi có nguyện ý đánh đổi thọ mệnh của mình, hi sinh linh hồn cùng với bản ngã của mình để cứu lấy đứa trẻ đó hay không?"-Trường Tử đánh gãy bầu không khí thê lương.

Mặc Hoành cùng Tô Hồng Nhan ngẩng đầu lên, bọn hắn đều đồng loạt gật đầu. Thật ra, nếu như Xảo Thiên thuật có thể sử dụng trên bản thân mình thì bọn hắn tuyệt đối sẽ không đưa con dân Trường Tức thành lâm vào hiểm cảnh.

"Các ngươi vĩnh viễn không thể nào siêu sinh, linh hồn sẽ bị giam cầm cùng một chỗ với đứa trẻ đó. Các ngươi vĩnh viễn không thể…"

"Đế Tôn, chúng ta đồng ý."

"Thanh Phong, cho vi sư mượn thanh thước."-Trường Tử nâng nhẹ đầu ngón tay, một ngọn gió đem thanh thước từ trong tay Thanh Phong.

Trường Tử cầm thước trong tay, gõ nhẹ vào không khí. Thiên địa xung quanh ầm ầm rung chuyển, từng tán lá xào xạc rơi xuống.

Những phiến lá hợp lại thành từng chữ trên không trung.

"Thiên có thiên đạo, địa có địa đạo, nhân có nhân đạo. Hôm nay thiên, địa, nhân đều làm chứng cho ta.

Mặc Hoành tu vi Pháp Tương nhị phẩm, cốt linh một trăm lẻ ba tuổi, thọ mệnh tối đa đạt ba trăm tuổi.

Tô Hồng Nhan tu vi Pháp Tương nhất phẩm, cốt linh sáu mươi tuổi, thọ mệnh tối đa hai trăm năm mươi tuổi.

Các ngươi có nguyện đánh đổi thọ mệnh còn lại, mệnh hồn vĩnh viễn bị giam cầm bên trong nội thể Bạch Cẩm, không cách nào thoát ra. Ngày ngày chịu thống khổ bởi Tâm Hoả thiêu đốt, có đồng ý hay không?"

Mặc Hoành, Tô Hồng Nhan nhàn nhạt gật đầu.

Ngay lập tức, từ trên trời rơi xuống một tia sáng huyền ảo. Từng phiến lá ban nãy hợp thành chữ lại bỗng run rẩy, bọn chúng cùng Mặc Hoành và Tô Hồng Nhan đồng loạt hoá thành cát bụi.

"Thế gian lại ít đi hai vị bằng hữu."-Trường Tử rít một điếu thuốc, thở dài nhìn trăng sáng.