Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 5: Chuyện Xưa Ở Vĩnh Dạ Thành




Chương 5: Chuyện Xưa Ở Vĩnh Dạ Thành

Cốc cốc.

Từ bên ngoài cửa vang lên từng âm thanh gõ liên hồi, Trường Tử nhẹ thở dài một hơi, buông xuống cây bút đang cầm trên tay.

Đoạn sau đó, hắn nhanh chóng đi tới mở cửa, trên miệng cũng nhẹ rít một hơi thuốc.

"Sư phụ, ta cảm thấy có gì đó không ổn?"

Trường Tử gật đầu, rít một hơi thuốc rồi hướng Thanh Phong về ghế ngồi.

"Có chuyện gì?"

"Mặc lão cùng với Tô phu nhân có gì không ổn, à không, đúng hơn thì đứa con của hai người có gì đó không ổn. Hoặc là do con bị bệnh hoang tưởng nặng rồi."

Trường Tử im lặng nghe Thanh Phong nói, hắn tặc lưỡi cười một cái, mặc dù không biết bệnh hoang tưởng là gì nhưng cũng có thể đại khái hiểu.

Y lấy ra thước, giọng thì thào nói:

"Để vi sư kể ngươi nghe một đoạn cố sự nho nhỏ."

Sau đó, hắn gõ thước vào không khí ba lần.

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Giọng hắn uyển chuyển, êm ái nói:

"Thiên hạ vạn sự, hợp lâu rồi lại tan, tan lâu rồi lại hợp. Người có lúc, sông có khúc, không có gì là vĩnh viễn."



"Hai trăm ba mươi lăm năm về trước, tại Tuệ Minh châu ở phía Tây đại lục, có một toà thành gọi là Vĩnh Dạ thành. Bên trong Vĩnh Dạ thành có một tông môn tà đạo tên Huyết Phách môn.

Huyết Phách môn làm việc phách lối, xem mạng người như cỏ rác. Khắp toàn bộ Vĩnh Dạ thành dưới ách thống trị của tông môn này, mỗi một ngày đều giống như là địa ngục.

Bọn hắn sống nhưng không có hi vọng, bọn hắn di chuyển nhưng không phải là hướng về tương lai, mà là lao đầu xuống vực sâu cùng cực.

Thẳng tới một ngày của năm mươi năm về sau, có một đôi nam nữ tiến đến Vĩnh Dạ thành. Nam thì đem theo nhiệt huyết tràn đầy, nữ lại chứa đựng ôn nhu, dịu dàng.

Cả hai tuyên bố sẽ đem mặt trời hi vọng trở lại với Vĩnh Dạ thành, nhưng không một ai tin tưởng cả hai người. Bởi vì trước đó, người muốn thay đổi thế giới thì nhiều lắm, chỉ là hầu hết đều bị thế giới thay đổi.

Tuy vậy, cả hai người thiếu niên này dường như có chút kì lạ. Cả hai không s·ợ c·hết, không ngại gian nan, cũng không sợ cường đạo. Bọn hắn cứu lấy dân chúng, đắp lên từng ngôi nhà, cưu mang những đứa trẻ cơ nhỡ. Đem lại thứ hi vọng vốn đã biến mất từ lâu cho người dân Vĩnh Dạ thành, đem cứu sống mặt trời lụi tàn.

Thẳng tới một ngày, Huyết Phách môn cảm thấy những con gia súc bản thân mình chăn nuôi muốn phản loạn. Mười gã cường giả mạnh nhất tông môn đều đồng loạt ra mặt, hướng tới đôi thiếu niên này mà mong muốn bọn hắn rút lui.

Ngày hôm đó, Vĩnh Dạ thành trở lại một trường dài của đêm đen. Ngày hôm đó, đôi thiếu niên đã biến mất không dấu vết.

Nhưng mà, cũng chính ngày hôm đó. Huyết Phách môn bị xoá tên khỏi Thiên Hoang đại lục.

Giữa đêm dài cô độc, có một thiếu niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm đứt đoạn tựa lưng vào tường. Một thiếu nữ hấp hối nằm giữa mặt đất vẫn giữ chặt phiến quạt trong tay không cách nào buông ra, sinh mệnh của cả hai như là ngọn nến lập loè giữa gió mưa tàn khốc.

Tuy khổ cực là thế, cả hai người vẫn cười ha hả giữa đêm đen tĩnh mịch. Bọn hắn đã tiêu diệt Huyết Phách môn, Vĩnh Dạ thành đã vĩnh viễn biến mất. Chỉ còn là Trường Tức thành, một hơi thở dài sau những khó khăn của quá khứ.

Từ đó về sau, thiên hạ lại nhiều thêm một đôi thần tiên quyến lữ. Một thanh trường kiếm, bạch y kiếm tiên Mặc Hoành, một phiến quạt, một bộ váy trắng y tiên Tô Hồng Nhan.

Những năm về sau, dẫu cho bên ngoài có lâm vào c·hiến t·ranh loạn lạc, là n·ạn đ·ói, là n·gười c·hết như rơm rạ cũng được.

Trường Tức thành sẽ luôn mở rộng vòng tay, ôm ấp những kẻ không nơi nương tựa. Bởi vì, chỉ cần kiếm tiên Mặc Hoành còn trấn giữ thì không có kẻ địch nào dám mạo phạm. Chỉ cần y tiên Tô Hồng Nhan vẫn còn, Trường Tức thành sẽ không còn d·ịch b·ệnh khổ đau."

Trường Tử nói tới đây thì nhìn về hướng cửa sổ, nhìn thẳng tới ánh trăng lập loè mà thở dài nói tiếp:

"Nhưng mà, dũng sĩ đồ long rất dễ bị sức mạnh của ác long tha hoá."



Thanh Phong nghi hoặc nhìn Trường Tử hỏi:

"Ý của sư phụ là?"

"Không có gì, ta chỉ tùy ý kể một chút mà thôi. Mau ngủ đi."

Truờng Tử nhấc tay áo lên, biến ra một cơn gió đẩy Thanh Phong ra khỏi cửa.

Sau đó, hắn lại ngồi về bàn nhưng không tiếp tục viết. Chỉ lặng lẽ hút một điếu thuốc mà nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, từng sợi khói trắng nhả ra quấn quýt vào nhau, sau đó tan biến giữa đêm đen tĩnh mịch:

"Tiểu tử, oa đầu. Năm đó nàng ấy nhìn thuận mắt các ngươi, không biết qua ngần ấy năm, các ngươi có còn giữ vững sơ tâm hay không?"



Tại Mặc gia.

Mặc Hoành chắp hai tay sau lưng, gương mặt nghiêm nghị nhìn xuống Trường Tức thành.

Tô Hồng Nhan bên cạnh ra sức ôm chặt lấy Mặc Hoành, đứa con trẻ cũng học theo.

Nhưng chẳng biết vì sao, Mặc Hoành không có chút nào thả lỏng. Càng ngày càng thêm khó chịu trong lòng.

"Phu quân, chuyện này là do chúng ta. Cùng lắm thì làm xong, cả hai đều hướng về Đế Tôn tạ tội thôi. Chúng ta cũng không hại bọn hắn, chỉ lấy đi một ít sinh mệnh lực mà thôi, năm đó chúng ta cứu bọn hắn, bây giờ cũng là lúc bọn hắn trả nợ… Chỉ là Bạch Cẩm sẽ…"

Mặc Hoành nghe vậy thì càng đau khổ hơn, xung quanh toả ra một luồng khí tức đáng sợ, hắn thở dài quay đầu vào trong nhà, giọng trầm thấp đến đáng sợ mà nói:

"Nương tử, những lời ấy tốt nhất đừng nên nói. Đế Tôn là người rộng lượng, Bạch Cẩm sẽ không sao đâu."

Tô Hồng Nhan trìu mến ôm chặt đứa con thơ vào lòng, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống từng giọt.

Thanh Phong nằm trên giường mà trăn trở không cách nào ngủ được, thế là hắn liền len lén chạy ra khỏi khách điếm.



Thanh Phong đeo theo một túi vải, bên trong chứa một xấp khoảng hai mươi lá bùa, bên hông đeo theo một thanh thước làm bằng kim loại, trên thanh thước có khắc một chữ Mai.

"Xin lỗi sư phụ."-Hắn cắn răng nói thầm

Trường Tử cười một tiếng, đặt nhật ký xuống rồi nhấc đầu ngón tay điểm vào không khí, hoá thành một bóng đen rồi biến mất.

Trường Tử lặng lẽ đi theo sau Thanh Phong, nhìn chằm chằm vào sợi chỉ màu tím ngay trên cổ của hắn.

Từ lúc rời khỏi Mặc gia, cơ thể của Thanh Phong đã bị thứ gì đó đeo bám. Chẳng qua nó không hại gì tới tiểu đồ đệ này nên Trường Tử cũng không mấy quan tâm, xem ra, sợi chỉ đỏ này hẳn đã ảnh hưởng tới hành động của Thanh Phong.

Đứa nhỏ này bình thường khá thông minh, lại biết quý trọng sinh mệnh của mình, không thể tự nhiên hành động bộp chộp mạo hiểm như vậy.

"Cũng không biết đứa trẻ mà ngươi chọn sẽ làm ra lựa chọn thế nào đây…"

Trường Tử cầm tẩu thuốc rít một hơi, cả cơ thể thoáng chốc điêu tàn trước gió đêm, từng sợi khói trắng cứ quẩn quanh quẩn quanh làm hắn như thể cô hồn chốn nhân gian.

"Đêm nay thật sự là một đêm dài rồi…"



Một toán người áo đen từ xa xa nhìn chằm chằm vào Thanh Phong, bọn hắn ra hiệu bằng ánh mắt rồi lập tức chia ra.

Một người trong số chúng đi tới khách điếm, đứng canh ngay phòng của Trường Tử.

Thanh Phong cầm chặt thanh thước trong tay, hai mắt lộ rõ vẻ hoang mang nhưng thân thể vẫn di chuyển dứt khoát.

Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã xuất hiện thêm ba bóng đen. Cả ba đứng cách hắn một khoảng nhất định nhưng lại tuyệt không mất dấu, bọn hắn đã đi theo Thanh Phong được mười lăm phút rồi.

"Bần đạo là Thanh Phong, nhị đệ tử Bạch Vân quán. Xin hỏi danh tính ba vị cư sĩ?"-Thanh Phong quay đầu lại, hướng về phía ba người áo đen mà chắp tay nói.

Ba gã áo đen thấy Thanh Phong như vậy thì hơi bất ngờ, bọn hắn từng nghĩ nếu bị phát hiện, tiểu tử này sẽ chạy thật xa hoặc sẽ trực tiếp cá c·hết rách lưới. Ai mà ngờ, hắn lại bộc trực như thế, không khác gì đệ tử Nho gia.

"Nhận tiền làm việc, không lộ danh tính. Mong Thanh Phong tiểu đạo trưởng thông cảm."-Gã áo đen dẫn đầu giọng ồm ồm nói.

Trường Tử ở bên ngoài nhìn sở tác của Thanh Phong mà gật đầu hài lòng.

"Tên nhóc này làm đạo sĩ hợp cách hơn cả ta, không biết gần trăm năm qua lão phu quy ẩn sơn lâm có tác dụng gì hay không…"