Chương 4: Thăm Cố Nhân
Trường Tử cười ha hả một tiếng, sau đó dùng quạt xếp gõ lên đầu Thanh Phong một cái hắn giọng nói:
"Đừng nói nhiều nữa, thân xác đó của ngươi chỉ là một cỗ phàm thai, phàm thể. Làm sao có thể so sánh được với tiên thể do chiếc lá Minh Kính Bồ Đề tái tạo được chứ."
Thanh Phong ôm đầu nhẹ giọng nói:
"Phàm thể cũng là bá thể mà…"
Trường Tử nhìn Thanh Phong một cái, trong lòng thầm nghĩ bá thể là cái thể chất kì lạ gì.
Năm đó hắn từng thấy qua kiếm tâm trời sinh, tiên thiên thánh thể các loại, nhưng chưa từng nghe qua thuyết pháp phàm thể là bá thể.
Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi:
"Bá thể là một loại thể chất trong chuyện xưa của con à?"
Thanh Phong cảm khái gật đầu, cũng may năm đó đọc nhiều tiểu thuyết, bây giờ có thể một hai hiếu kính vị sư phụ này.
Trường Tử cười một tiếng rồi lại tiếp tục đọc sách, để cho Thanh Phong thúc xe ngựa hướng về trời Tây.
Mặt trời lúc này đã đứng ở giữa trời, hai sư đồ Trường Tử, Thanh Phong cũng đã đi tới nơi.
Trường Tử bước xuống xe ngựa, vung tay áo lên đem cả chiếc xe cất đi. Sau đó lại nhẹ rít một hơi thuốc, đem theo Thanh Phong đi vào trong Trường Tức thành.
"Chúng ta đi đâu vậy sư phụ?"-Thanh Phong kè kè bên cạnh Trường Tử thấp giọng hỏi
Trường Tử nhẹ nhàng cảm khái nói:
"Đi thăm cố nhân của vi sư."
"Khách quan bên kia đường, mời vào, mời vào. Ba văn tiền một quẻ bói, một lượng bạc có thể xem quá khứ, nhìn tương lai."
Trường Tử nghe thanh âm rao hàng bên đường thì nhẹ quay sang, hắn nhìn thấy hai tấm biển.
Một tấm viết bói thiên địa.
Tấm còn lại viết xem nhân tâm.
Trường Tử híp mắt lại nhìn hai tấm bảng, sau đó cười một tiếng. Đem Thanh Phong đi tới gần sạp hàng, sau đó bỏ lên bàn một thỏi bạc.
"Có thể bói cho đồ đệ ta được hay không?"
Lão thầy bói từ dưới quầy đứng dậy.
Dưới cằm lại có một cặp râu cá trê, hai mắt híp chặt lại, lưng còng xuống. Gương mặt lộ ra vẻ đê tiện đến kì lạ, làm cho con người vốn hoà nhã như Trường Tử cũng không khỏi cười trong lòng.
Lão nhìn Trường Tử rồi lại quay sang nhìn Thanh Phong sau đó lại cười cười mà nói:
"Khách quan thứ lỗi, tệ tiệm không bói được hai tôn đại thần như các người."
Trường Tử nhẹ ồ lên một tiếng, rồi lại buông xuống thêm vài viên bạc vụn.
Lão thầy bói nhìn bạc vụn trên bàn lộ ra vẻ tham lam, hắn lấy hai tay xoa xoa, cười cười mà nói:
"Cũng không phải không thể, lão phu có thể hi sinh một chút tiểu giá để bói một trong hai vị. Nhưng mà, chỉ có thể là một trong hai mà thôi."
Trường Tử quay sang nhìn Thanh Phong, hắn chưa kịp mở lời thì Thanh Phong đã đáp:
"Sư phụ muốn bói thì cứ bói đi, con cũng không có vấn đề gì cần bói cả."
Lão già thầy bói nhìn Thanh Phong đầy kì lạ mà hỏi:
"Không muốn về à?"
Thanh Phong mặt biến sắc, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm lão thầy bói.
Trường Tử cũng có ánh mắt nghi hoặc nhìn tên thầy bói trước mặt này, trở về, là trở về đâu? Đạo quan à?
Thanh Phong suy nghĩ rồi phì cười, sau đó lắc đầu cảm khái nói:
"Không muốn."
Lão thầy bói nghe vậy thì thất vọng, phẩy phẩy tay về hướng Thanh Phong. Sau đó hướng về Trường Tử nhẹ hỏi:
"Vậy còn ngài?"
Trường Tử châm điếu thuốc, nhả ra từng sợi khói trắng mà lạnh giọng nói:
"Vậy thì xem quá khứ một chút đi, năm đó là do ta sai sao?"
Thanh Phong nghe Trường Tử hỏi thì bất ngờ, hắn không nghĩ Trường Tử sẽ làm sai thứ gì đó. Bởi vì bốn tháng sống chung, hắn cơ hồ chưa thấy sư phụ mình có thể bị thứ gì làm khó, cũng chưa từng thấy hắn mắc lỗi bao giờ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, phàm là người thì ai cũng có sai lầm cả.
"Không biết. Sai hay là đúng, lão phu không biết được. Cái này ấy, vốn là để hậu nhân đánh giá, lão phu không có tư cách đánh giá. Bởi vì năm đó, ta cũng không biết bản thân mình có làm đúng hay không?"
Trường Tử buông tẩu thuốc xuống, từ trong túi lấy ra một bầu rượu đặt lên bàn. Sau đó đem theo Thanh Phong mà đi, bóng lưng lại lộ ra vẻ cô độc vô cùng nồng đậm.
Lão thầy bói cầm vò rượu lên uống, vị rượu vừa vào cổ thì cay đắng, xuống cổ họng thì lại ngọt ngào, vào tới bụng thì lại nóng đến lạ kỳ.
"Bằng hữu của ta, chuyện năm đó chúng ta đều có phần cả. Vậy mà ngươi lại thay chúng ta đỡ lấy hết mọi thứ, để mà hậu nhân đời sau ngày ngày khinh miệt bỉ nhổ ngươi. Thậm chí còn đem ngươi liệt vào thập tà bảng, chúng ta có lỗi với ngươi."
Hắn dõi theo bóng lưng chất chứa t·ang t·hương của Trường Tử, cơ thể gầy yếu cũng từ từ trẻ trung trở lại. Một cơn gió nhẹ bay ngang qua, đem theo hắn cùng cả sạp hàng đi mất.
Trường Tử đang đi thì giơ tay lên phẩy phẩy mấy cái, giọng điệu lạnh nhạt nhìn lên bầu trời mà nói:
"Không có gì, chuyện năm đó đều là do ta. Giá như năm đó ta cứng rắn hơn một chút, có lẽ chúng ta cũng không như này, nàng ấy cũng không…"
Trường Tử nói tới đây thì cười đắng chát một tiếng, Thanh Phong mặc dù không nghe được sư phụ mình nói gì, nhưng hắn lại có thể nhận ra nụ cười khốn khổ ấy.
Hắn định an ủi sư phụ thì Trường Tử lại cất bước đi nhanh hơn, Thanh Phong cũng không làm được gì, chỉ có thể cố gắng đi theo sau.
Thời gian trôi thoáng qua, Thanh Phong cùng Trường Tử đi từ nội thành cho đến tận ngoại thành, sau đó lại đi một quãng nữa mới tới nơi.
"Tới rồi."
Cả hai sư đồ đi tới một căn nhà cũ kỹ, bên cạnh có treo một tấm biển ghi [Mặc gia].
Lý Trường Tử cất bước, nhẹ gõ lên cửa ba tiếng.
Cốc.
Cốc.
Cốc.
"Tại hạ thuyết thư nhân Lý Trường Tử, bái kiến Mặc gia song tiên."-Trường Tử chắp hai tay khẽ nói.
Gần như ngay lập tức, cánh cửa được mở ra.
Một lão trung niên có vẻ ngoài bốn mươi tuổi, gương mặt in hằn vết chân chim, một con mắt đã đục ngầu, con mắt còn lại đã trắng đen lẫn lộn.
Chỉ thấy lão cúi người chào Trường Tử, giọng đầy cung kính nói:
"Lý tiên sinh từ phương xa tới, chúng ta không tiếp đón được, là lỗi của bọn ta."
Trường Tử lắc đầu, khẽ nói:
"Không sao, không sao. Rất lâu rồi mới trở lại Trường Tức thành, không biết Mặc huynh có thể giới thiệu cho ta một phen hay không?"
Lão trung niên cười ha hả hào sảng nói:
"Không, không vấn đề gì. Nhã Tuyền, chúng ta có khách này."
Từ sau nhà cũng đi lên một người phụ nữ trung niên đẫy đà đầy quyến rũ, trên tay nàng đang dắt theo một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi.
Nàng mỉm cười khanh khách hướng về phía Trường Tử, Thanh Phong chào đầy thiện cảm.
Đứa trẻ đi theo mặc dù không biết hai người này là ai, nhưng thấy bố mẹ cúi chào nên cũng học theo.
Ánh mắt Thanh Phong dừng tại người của đứa trẻ này vài giây, hắn mơ hồ có cảm giác đứa trẻ này có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nói ra được có chỗ nào không đúng nên cũng đành thôi.
Trường Tử dùng tay chỉ vào Thanh Phong sau mà trìu mến nói:
"Đây là đồ đệ ta mới thu, sau này kính mong Mặc huynh, Tô phu nhân chăm sóc."
Cả hai vợ chồng không trả lời mà đều nhẹ cười hướng tới Thanh Phong.
Thanh Phong tỏ ra chút lúng túng không biết phải làm sao, bầu không khí hài hoà này có gì đó là lạ làm cho hắn cứ có cảm giác quái lạ không hiểu được.
"Lý tiên sinh nếu không chê vậy thì có thể cùng gia đình chúng ta dùng bữa, dù sao mặt trời cũng sắp xuống núi rồi. Hai người đi từ sáng đến nay hẳn cũng mệt rồi đúng không?"
Trường Tử không từ chối, hắn xếp dù lại rồi nhẹ bước chân vào trong nhà, Thanh Phong ở phía sau cũng từ tốn đi theo chân hắn.
…
Nửa canh giờ sau.
Trường Tử cùng Thanh Phong đặt nhẹ bát canh xuống bàn.
"Đa tạ, đêm rồi, chúng ta cũng không làm phiền hai vị, bọn ta sẽ về nội thành kiếm một gian phòng để nghỉ ngơi."
Không đợi hai người trả lời, Trường Tử đã vung tay áo lên, cuốn theo Thanh Phong bay đi mất.
Trường Tử dùng ô giấy chống xuống mặt đất, khoan thai đặt chân xuống. Thanh Phong thì chật vật hơn một chút, cả người hắn thiếu chút nữa đã té nhào cắm mặt xuống đất. Cũng may, một cánh tay của Trường Tử đã ôm lấy Thanh Phong, giữ thăng bằng cho hắn.
Thanh Phong nhìn sư phụ khẽ cười để che đi sự xấu hổ, Trường Tử cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến về phòng trọ.
Hắn đặt một thỏi bạc lên bàn, lịch sự nói:
"Hai gian phòng một giường đơn."
Lão bản nhận lấy thỏi bạc, sau đó dẫn hai người đi lên phòng.
Dù sao, thời điểm này ở Trường Tức thành cũng không phải mùa du lịch nên thành ra phòng trống cũng tương đối nhiều.
Thanh Phong, Trường Tử chia ra hai người, mỗi người một phòng.
Trường Tử đi vào phòng, hắn đặt nhẹ túi đồ của mình xuống. Sau đó lại ngồi vào bàn, lấy ra một bộ nghiên mực cùng một quyển nhật ký.
Bút nhẹ nhàng đặt lên nhật ký, Trường Tử tỉ mỉ ghi lên những việc đã xảy ra trong hôm nay. Đây là thói quen mới có của Trường Tử trong vài năm gần đây, thời gian đã có tác động tới hắn rồi thì phải, rất nhiều chuyện nhanh quên, cũng rất nhiều chuyện hắn không có cách nào quên cả.