Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 3: Thanh Phong




Chương 3: Thanh Phong

Bên trong đạo quan.

Trường Tử ngồi dựa vào ghế gỗ, trên bàn có một bàn cờ. Đối diện lại không có ai, nhưng khi mà Trường Tử hạ con cờ xuống, bên đối diện cũng đi một nước.

Chừng nửa khắc, Trường Tử rít một hơi thuốc rồi khẽ lắc đầu. Bàn cờ trên bàn lập tức biến mất, từ đối diện phát ra một giọng cười ha hả vô cùng kỳ lạ.

Hắn nhẹ quay sang ra bên giường, trên giường là một thiếu niên đang từ từ tỉnh dậy.

Đã rất lâu rồi hắn chưa từng ngủ ngon như vậy, đã rất lâu rồi hắn chưa được nằm trên đệm ấm chăn êm.

Cảm giác ấm áp mất từ lâu đang trở lại với hắn, từng thanh âm hiền hoà quen thuộc như thuở nào đang rì rào bên tai.

Mắt của hắn hướng tới nơi Trường Tử đang ngồi, hắn chỉ thấy Trường Tử đang lặng lẽ rít từng hơi thuốc, bóng dáng lại ảm đạm hiện ra một vẻ cô độc đến lạ lùng.

“Thiếu niên, ngươi tên là gì?”

Giọng nói ấy làm cho hắn nhớ lại người đạo sĩ đêm trước đó đã nói chuyện với mình, hoá ra hắn là người cứu lấy bản thân mình.

Hắn định nói ra cái tên ở kiếp trước, nhưng lại ậm ừ không nói. Sau đó cũng cười trừ mà trả lời:

“Bẩm đại nhân, ta không có tên.”

Xuyên qua thế giới, c·hết hai lần. Quá khứ hẳn là đừng nhớ về thì hơn, dù gì ở kiếp trước hắn cũng chỉ là một con người cô độc mà thôi.

Trường Tử nhìn thiếu niên trả lời thì mỉm cười, sau đó lại nhẹ nói:

“Không có tên sao? Vậy thì để ta đặt cho ngươi một cái tên được không? Sẵn tiện cũng thu một tên đồ đệ, cảm thấy như thế nào?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ gật đầu một cái.

Trường Tử nhìn ra bên ngoài khung cửa sổ, dùng đầu ngón tay điểm lên không trung một cái. Hắn lại rút ra từ không trung một sợi linh khí màu trắng, rồi lại nhẹ nhàng đưa sợi linh khí ấy vào bên trong người thiếu niên trẻ trước mắt này.

Thiếu niên ban đầu chỉ có một chút phản ứng, về sau khi làm quen thì cũng không động đậy gì nữa. Dù sao, cái mạng này của hắn là do Trường Tử nhặt về, c·hết cũng được, cùng lắm là hồn phi phách tán mà thôi. Kiếp trước nghe nói trải qua c·ái c·hết mới cảm khái sự sống, lại chưa có ai từng với hắn rằng nếu sống như địa ngục thì c·ái c·hết vẫn tốt hơn gấp vạn lần.



Trường Tử rít nhẹ một hơi thuốc, ôn hoà nói:

“Lục căn thanh tịnh, linh hồn thánh khiết, đến như gió, lòng không xao động. Vi sư đặt ngươi cái tên là Lý Thanh Phong, đạo hiệu Thanh Thuần. Bái nhập môn hạ của ta không cưỡng cầu ngươi làm gì, chỉ là chớ làm việc tổn hại công đức, bằng không ngày sau vi sư tự mình tới thu thập ngươi. Có đồng ý hay không?”

Thanh Phong gật đầu chấp nhận cái tên mới của mình, trong khoảnh khắc hắn gật đầu, hắn như nghe thấy tiên âm văng vẳng bên tai, trong linh hồn xuất hiện một sợi “Thanh Phong”.

Thanh Phong khó khăn ngồi dậy, ánh mắt nhìn khắp căn đạo quán nhỏ của Trường Tử. Căn đạo quán tuy nhỏ nhưng lại đem lại cho hắn cảm giác ấm cúng đã mất từ lâu, tuy bề ngoài Trường Tử nhìn hơi khó gần, lời nói cũng vô cùng tối nghĩa khó hiểu. Nhưng Thanh Phong lại cảm thấy được Trường Tử là người duy nhất đối xử thân thiết với hắn trong cái thế giới này, những lời Trường Tử nói ra đều được Thanh Phong lặng lẽ ghi nhớ từng chữ.

Thanh Phong đang nhìn ngắm đạo quan, sau đó lại đứng trước một kệ sách. Bên trên kệ sách chứa đầy văn thư, hắn tuyệt nhiên nhìn không hiểu một chữ. Mặc dù trước đó hắn cũng đã học qua ngôn ngữ ở thế giới này, nhưng mà văn tự trên này có vài cái hơi kỳ lạ. Hắn bất chợt quay sang nhìn sư phụ, định mở miệng hỏi thì Trường Tử đã cất tiếng trước:

“Bên trên tổng cộng có một ngàn bốn trăm bốn mươi bốn quyển. Bốn trăm bốn mươi bốn quyển là dùng văn tự của thời đại Loạn Cổ vẫn còn một bộ phận văn tự được dùng tới ngày nay. Năm trăm quyển là dùng văn tự của thời đại Thái Cổ, năm trăm quyển còn lại chính là văn tự của thời đại Hoang Cổ.”

Thanh Phong gật gù tỏ vẻ hiểu ý, thời đại Loạn Cổ, Thái Cổ cùng Hoang Cổ rốt cuộc là thời đại nào thì hắn không biết. Nhưng nghe qua thì vô cùng cổ xưa, bất giác thì hình ảnh của Trường Tử trong lòng hắn lại cao lên một chút.



Bốn tháng trôi qua.

Dưới sự kèm cặp của Trường Tử, hắn có thể nhận biết được mặt chữ của Loạn Cổ thời đại.

Thanh Phong lấy xuống một quyển sách nằm bên góc, nhẹ phủi đi lớp bụi thì hiện ra tựa đề sách [Thiên Hoang Lục] hắn kiếm chỗ ngồi, sau đó lại cẩn thận mở trang sách ra.

Sau một hồi nghiên cứu, hắn có thể tạm hiểu đây là một cuốn sách khái quát địa lý lẫn lịch sử của thế giới này.

Đầu tiên, thế giới này tên là Thiên Hoang giới.

Chia ra làm năm châu lục khác nhau, lần lượt là Lạc Vũ, Tuệ Minh, Bạch Hạc, Cẩm Đồ, Đế Hư. Thành ra phong tục địa phương ở mỗi nơi đều có sắc màu khác lạ, nơi hắn đang là Vô Hối thành thuộc địa phận của Lạc Vũ châu.

Ở thế giới này người bình thường có thể thọ đến tận năm một trăm năm mươi tuổi, tu sĩ lại có thể tiêu diêu trên chín tầng mây, một kiếm chém ngang qua núi, một kiếm đoạn nước ngừng trôi.

Còn về phần còn lại của sách, hắn đọc cũng không hiểu. Mặc dù bản thân đã có thể đọc hiểu được nhiều từ, nhưng cũng đồng thời còn rất nhiều từ vẫn chưa hiểu được.

Thành ra hắn lật một mạch đến trang cuối, đang lật giữa chừng thì lại nhìn thấy một bảng danh sách dài ghi lại tên tuổi của ai đó.



Trường Tử ở bên cạnh híp mắt lại nói:

"Thiên Hoang thập tà bảng, bên trên ghi lại mười cái tên đã từng làm Thiên Hoang run sợ. Có cái là tên người, có cái là tên vật, cũng có cái là tên địa danh."

Thanh Phong buông xuống cuốn sách, lặng lẽ ghi nhớ cái tên đứng đầu bên trong thập tà bảng, Hắc Diệu.

Bỗng bên ngoài có tiếng chim bay v·út vào bên trong, nó ngoan ngoãn đậu vào bờ vai của Trường Tử, dùng mỏ của mình nhẹ gõ vào mặt hắn.

Trường Tử nâng chân chim lên một chút, lấy ra một đoạn giấy rồi thả chim ra ngoài cửa sổ.

Trường Tử đi ra bên ghế ngồi, nhâm nhi một li trà rồi từ từ đọc lá thư.

"Sư tỷ của ngươi ở bên ngoài bị chịu thiệt…"

Thanh Phong khẽ gật đầu, bốn tháng này hắn cũng biết bản thân có một người sư tỷ. Tên gọi Mộc Minh Nguyệt, đạo hiệu Thanh Nhã.

Sư tỷ của hắn tương đối thích chu du khám phá, cứ cách nửa tuần một tháng lại gửi thư về cho sư phụ, lần nào sư phụ đọc thư xong cũng cười khổ cảm khái một tiếng. Lời Trường Tử nói nhiều nhất chính là vì sao năm đó lại có thể nhận nàng làm đệ tử.

"Vậy chúng ta có cần báo thù cho sư tỷ?"

Trường Tử đang châm thuốc thì cũng bật cười thành tiếng, hắn nhìn Thanh Phong cười cười nói:

"Haha, báo thù, có nghĩ cũng đừng nghĩ. Sư tỷ của ngươi đã ăn thiệt một, người khác chỉ sợ ăn thiệt gấp một trăm rồi. Đừng quản nàng, ngày mai chúng ta sẽ đi du ngoạn một chuyến, trở về chuẩn bị đồ đạc đi."

Thanh Phong cung kính vâng một tiếng, sau đó quay về bếp chuẩn bị bữa ăn cho hai người.

Ở với nhau bốn tháng, Trường Tử càng nhìn lại càng cảm thấy Thanh Phong rất tốt.

Dung mạo tuấn mỹ, nấu ăn cũng rất ngon, lại chăm chỉ học hỏi cùng với biết rất nhiều câu chuyện kì dị. Mỗi lần hắn kể lại là một câu chuyện khác nhau, làm cho người vốn có nhiều lịch duyệt như Trường Tử cũng bất ngờ.

Chỉ tiếc, tiểu tử này có hơi quá đơn thuần. Mặc dù đơn thuần không có gì là không tốt, nhưng đôi khi đơn thuần quá sẽ tự hại c·hết mình.

Trường Tử rít một điếu thuốc, lặng lẽ nhìn bầu trời đêm mênh mông qua khung cửa sổ, hắn nhả ra từng sợi khói sau đó lại cười thầm nói:



"Chuyến đi lần này vi sư mong con vẫn sẽ là Thanh Thuần."

Đoạn sau đó, Trường Tử buông điếu thuốc xuống, chắp hai tay đi vào bếp phụ Thanh Phong nấu ăn.



Sáng hôm sau.

Trường Tử ngồi bên cửa sổ, trên bàn có một nghiêng mực cùng một tờ giấy da.

Chỉ thấy hắn cầm bút lên, chấm vào nghiên mực rồi lặng lẽ viết lên giấy da.

Thanh Phong ở bên cạnh nhìn mà lại bồi hồi về quá khứ, bây giờ ở Trái Đất hẳn cũng vừa qua mùa Xuân.

Mọi năm, hắn sẽ đi ra chợ lặng lẽ nhìn các thầy đồ viết câu đối tết. Chỉ tiếc, hắn có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại được.

Viết xong, Trường Tử cầm giấy da lên. Lặng lẽ đốt một mồi lửa, t·hiêu r·ụi tấm giấy da.

Thanh Phong bên cạnh nhìn sư phụ mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, lão nhân gia đã ngồi viết gần một canh giờ mới xong, vậy mà lại thẳng tay đốt đi.

Trường Tử cười lạnh một tiếng, nhẹ cảm thán:

"Cảm ơn một chiếc lá Minh Kính Bồ Đề của ngươi."

Cảm thán một hồi, Trường Tử phất tay áo lên, đem Thanh Phong đi ra khỏi đạo quan.

Nhanh chóng leo lên một chiếc xe ngựa, sau đó hai người từng bước đi về phía Tây.

Cũng chính là lần đầu tiên Thanh Phong đi xa nhà.



Trên xe ngựa, Trường Tử vừa h·út t·huốc vừa đọc báo.

Như có gì đó thú vị, hắn cười lên một tiếng xong lại quay sang kêu Thanh Phong.

Trường Tử chỉ vào tờ báo, bên trên viết về một thiếu niên thiên tài kì bí. Cốt linh chưa quá ba mươi mà đã là linh giả rồi, quả thật chính là thiên tài.

"Đấy, sư phụ thấy không. Con đã bảo hắn ta sớm muộn gì cũng thành thiên kiêu một thế mà, vậy mà ngài lại không chịu đi làm quen. Bây giờ muốn làm quen có lẽ vẫn còn kịp, ngày sau hai sư đồ chúng ta còn có thể phi thăng thượng giới… Nếu thượng giới có tồn tại."