Chương 2: Là Tại Hạ, Một Kẻ Sắp Hồn Phi Phách Tán
Lý Trường Tử cầm ô lặng lẽ nhìn tên tà tu vừa đoạt xá đi mất, dù sao đây cũng là thế giới cá lớn ăn cá bé, một ngày có ngàn, có vạn n·gười c·hết cũng là chuyện bình thường. Đừng nói chi vẻn vẹn một gã cường giả đoạt xá phàm nhân, đây là chuyện xảy ra như cơm bữa rồi.
Chẳng qua, cách thức trùng sinh đoạt xá này có chút kì lạ. Hẳn là dựa vào ngoại vật mới có thể trở lại nhân gian.
Trường Tử lặng lẽ nhìn hắn đi xa khỏi nơi này, trong lòng không khỏi cảm khái. Hắn thở dài tự lẩm bẩm với bản thân:
“Dựa vào tà vật để trùng sinh, thế gian sắp nhấc lên một hồi phong ba nho nhỏ rồi.”
Đoạn sau đó, Trường Tử rít một hơi thuốc dài, nhả ra từng sợi khói, hắn chậm rãi mở miệng nói:
“Vẫn còn sống sao?”
“Ừm, nếu như định nghĩa sống của ngài là linh hồn còn tồn tại thì ta hẳn vẫn còn sống.”
“Đại năng các ngài thích thật nhỉ, muốn đoạt xá ai thì đoạt xá, không cần hỏi đến cảm nhận của người bị đoạt xá như ta.”
“Đúng vậy, cường giả lúc nào cũng có đặc quyền của riêng mình. Dù sao, trong mắt hắn thì ngươi căn bản cũng chỉ như con kiến, có khi còn không bằng kiến cỏ.”
Trường Tử cầm ô đứng giữa trời tuyết, hắn cười cười nói nói với linh hồn thiếu niên trước mặt. Mặc dù cho thân xác bị người ta đoạt mất, linh hồn cũng sắp tan biến thì hắn vẫn đối mặt với mọi chuyện vô cùng dửng dưng, như thể đây không phải là việc của hắn. Điều này làm Trường Tử không khỏi ngạc nhiên, hắn thầm nghĩ nếu thiếu niên này tu tiên thì hẳn sẽ trở thành cự đầu một phương.
Chỉ tiếc, hắn có lẽ không còn cơ hội đó nữa.
“Ngươi không đuổi theo hắn?”
“Không, ngươi đánh giá cao bần đạo quá rồi. Ta chỉ là một người tu đạo bình phàm, nhiều nhất cũng chỉ có một chút tài lẻ để bói toán mà thôi.”
“Vậy thì ngươi càng phải đuổi theo hắn?”
“Vì sao?”
“Nếu ta đoán không lầm, sau này hắn sẽ trở thành siêu cấp cường giả. Là cái dạng mà mỹ nữ không thiếu, thế lực quỳ dưới chân cầu xin hắn bảo hộ. Cuối cùng hắn sẽ chà đạp thiên kiêu, đánh cho cường giả mạnh nhất ở thế giới này thành tiểu đệ, cuối cùng sẽ phá toái hư không, tiến lên thượng giới rồi lưu truyền lại một đoạn sử sách hào hùng ở thế giới này. Nếu như bây giờ ngươi chạy theo, có thể ngươi được hưởng ké hào quang của hắn, có thể phi thăng thượng giới đấy.”
Trường Tử nghe xong thì hơi ngơ mặt, hắn thắc mắc hỏi thiếu niên trước mặt này:
“Ngươi lấy thông tin này ở đâu thế?”
“Ta đọc tiểu thuyết.”
“Tiểu thuyết gì cơ? Ta chưa từng thấy có quyển tiểu thuyết nào nhảm nhí như vậy cả.”
Trường Tử nói xong cũng phì cười, hắn từng dạo ngang Thiên Hoang giới, đã từng cùng Thánh Chủ đời cuối cùng đánh cờ, cùng vài vị Đế Quân uống trà. Hắn cũng đã kể bao nhiêu câu chuyện, từng nghe bao nhiêu cố sự xa xưa. Vậy mà lần đầu tiên hắn mới nghe được câu chuyện như thiếu niên này vừa kể, hắn càng ngày càng có thêm hứng thú với cậu nhóc này.
Thiếu niên có lẽ đã biết trước được suy nghĩ của Trường Tử, hắn chỉ mỉm cười mà nói:
“Ngươi không biết cũng đúng, nếu không có gì sai lệch thì cả thế giới này cũng chỉ có một người đọc.
“Là ngươi?”
“Ừm, là tại hạ, một kẻ sắp hồn phi phách tán.”
Trường Tử lấy ra lá thuốc từ trong túi, nhẹ nhàng bỏ vào tẩu thuốc, sau đó châm lửa, hắn rít một hơi mà nói:
“Ngươi là một kẻ du mục, vậy hẳn cũng biết gần đây có một toà thành thị. Sao không đi tới đó, kiếm người nào hợp mệnh mà ám, có lẽ sống thêm được mấy chục năm, may mắn hơn thì có thể tìm được phương pháp tu luyện linh hồn, trở thành quỷ tu. Rồi sau đó đạp lên tiên lộ, truy cầu trường sinh bất tử thì sao?”
Thật như vậy, Trường Tử chưa bao giờ nhìn thấy một linh hồn thuần khiết như thế này. Lại còn là linh hồn của một người bình thường chưa từng tu luyện, hắn cũng tò mò nếu như cho thiếu niên này một phương pháp tu luyện linh hồn. Vậy thành tựu tương lai của hắn cũng không nhỏ đâu, có lẽ sẽ giống như câu chuyện hắn vừa kể cũng nên.
Nghĩ tới đây, Trường Tử phì cười một tiếng. Từ thiên cổ tới nay có bao nhiêu nhân kiệt, thiên kiêu xuất thế, đã có bao nhiêu người tài năng không ai bằng. Thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng chả sao.
Thiếu niên suy nghĩ câu hỏi của Trường Tử một hồi rồi lại thôi. Cho dù hắn ám người ta, cố gắng sống lay lắt thêm mấy chục năm cũng khó có cơ duyên đạp lên tiên đồ.
Thôi thì hồn phi phách tán cũng là một loại giải thoát.
Dù sao, tiểu thuyết trên mạng đa phần đều là gạt người.
Người thiếu niên chỉ còn lại hồn thể, không có gì để mất, hắn thoải mái hỏi Trường Tử:
“Vậy ngài có thể cho ta biết ngài là ai không? Là thần linh ở thế giới này, hay đơn thuần chỉ là một vị đạo sĩ lang thang?”
Trường Tử nâng tẩu thuốc lên, rít nhẹ từng hơi thuốc, những đốm lửa bập bùng nổi lên rồi lại bị cái lạnh của mùa đông làm tan biến. Cuối cùng, hắn thở dài mà nói:
“Ta là thuyết thư nhân, là một đạo sĩ, cũng chỉ là người bình thường.”
“Người bình thường vậy mà có thể che giấu bản thân khỏi tên cường giả vừa mới đoạt xá ta, cho dù lúc ấy hắn có yếu cỡ nào, vậy hẳn cũng có thể cảm nhận được xung quanh có bao nhiêu người chứ nhỉ?”
Trường Tử nghe vậy cũng bật cười, hắn chầm chậm nói:
“So với một người bình thường sắp c·hết, ngươi đúng là biết nhiều thật.”
Xung quanh tuyết phủ khắp trời, một già một trẻ đang tâm sự với nhau. Sau một khoảng dài, có lẽ là mười phút nửa tiếng, thiếu niên nhìn lại cơ thể đã tan biến gần hết, chỉ còn lại phần đầu, hắn thở dài chấp nhận số phận của mình.
Xuyên việt đến thế giới này mấy chục năm, lăn lộn khắp nơi, lấy đất làm chiếu lấy trời làm chăn. Cuối cùng vẫn không thoát được c·ái c·hết, ít ra trước khi c·hết vẫn có người cùng hắn trò chuyện. Có lẽ, c·ái c·hết cũng không tệ lắm.
Hắn nhắm mắt chấp nhận số phận hẩm hiu của mình, giọng nói thể hiện chút ấm áp cuối cùng của hắn đối với thế gian:
“Tuy không biết ngài là ai, nhưng ít nhất vào những phút cuối cùng này ngài vẫn ở lại trò chuyện cùng ta. Cảm ơn rất nhiều.”
Trường Tử cầm ô lặng lẽ nhìn, hắn thầm giơ tay bấm quẻ. Bất ngờ, hắn lại không nhìn được số phận của thiếu niên này. Trong mắt Trường Tử lộ ra một tia ngập ngừng, cuối cùng hắn tự cười chính mình. Bản thân già rồi, làm chút việc cũng phải nghĩ trước nghĩ sau.
Hắn rít nhẹ một hơi thuốc, nhẹ nhàng nhả ra từng sợi khói mà nói:
“Ngươi biết nhiều chuyện lắm đúng không?”
“Ừm, rất nhiều. Chỉ là thời gian không còn, không thể bồi ngài thêm. Thứ lỗi cho ta vô năng.”
Trường Tử nghe vậy cũng cười, đã tới phút cuối rồi vẫn bình thản như vậy, tâm tính rất tốt.
“Không, ta không chỉ muốn nghe ngươi kể. Ta là muốn ngươi tái hiện lại điều đó.”
Trường Tử bắn ra một đạo kim quang vào linh hồn thiếu niên, thanh thước trong túi cùng lấy ra. Hắn gõ ba lần vào không khí.
Cạch!
Cạch
Cạch!
“Nhân gian phồn hoa có bao câu chuyện bị chôn giấu, thế sự nhiễu nhương có bao thứ bị c·hôn v·ùi. Hôm nay, Lý Trường Tử tại bên dưới Thiên Đạo minh giám, ta hỏi ngươi, có muốn tái hiện lại những thứ đó hay không?”
Lý Trường Tử lặng lẽ nỉ non, hắn nói mà không phát ra âm thanh, vậy mà thiếu niên lại có thể nghe rõ từng chữ một.
Lúc này, giữa bầu trời đầy tuyết cũng đã một ra một cây bồ đề khổng lồ. Trên cây bồ đề rơi xuống một chiếc lá, chiếc lá bồ đề xuất hiện trước mặt thiếu niên.
Lý Trường Tử nhìn vậy cũng mỉm cười nói:
“Ngươi bị đoạt xá, ta sẽ không nhúng tay vào, bởi vì đây là thế giới thực lực vi tôn.”
Đoạn sau đó, Trường Tử châm tẩu thuốc mà nói:
“Chẳng qua, đêm nay có quá nhiều chuyện trùng hợp rồi. Trùng hợp trời đổ tuyết, trùng hợp có một tên cường giả đoạt xá, cũng trùng hợp rằng cây bồ đề này sống lại sau trăm năm. Riêng chỉ có ta là không trùng hợp, cũng có ngươi.”
Trường Tử nói xong, lặng lẽ nhìn thiếu niên, nhìn cây bồ đề đ·ã c·hết trăm năm lại xanh tươi trở lại.
Hắn bất đắc dĩ nhớ lại những năm tháng xưa kia.
Duyên đến, duyên đi. Hắn cũng không ngại châm một mồi lửa thúc đẩy nhân quả này, sử dụng một chiếc lá Minh Kính Bồ Đề để giúp thiếu niên trở lại thế gian.
“Dù sao, thế gian này cũng sắp tới một hồi lượng kiếp rồi. Vẫn cần có lớp thiếu niên mới tới chống đỡ thay xương già ta.”
“Cũng lâu rồi, đại đồ đệ ta vẫn chưa có đạo lữ. Hôm nay vi sư thay ngươi kiếm một người vậy.”
Hai câu nói này, Trường Tử như tự nói cho chính mình nghe. Hắn cầm ô, ôm lấy thiếu niên, quay đầu lặng lẽ trở lại đạo quán của mình.