Chương 25: Nãi Nãi Cứu Ta!!
Sau khi vác con hàng Lương Hải lên đồn lấy lời khai, Thanh Phong lại được xe cảnh sát đưa về trung tâm mua sắm.
Hắn đến trung tâm lúc mười hai giờ, đánh nhau nhúc hai giờ rưỡi.
Thanh Phong nhíu mày nhìn đồng hồ, bây giờ đã là ba giờ mười phút chiều rồi.
Thời gian ước chừng nửa tiếng, vừa hay với thời gian hắn hẹn với Thiên Kim.
Thanh Phong lấy điện thoại ra gọi cho người bạn kia của mình:
“Alo, đang ở đâu?”
“KFC.”
Thanh Phong cúp máy, đi bộ tới KFC.
…
“Chơi đủ chưa?”
“Hửm?”
"Đây đơn thuần là một giấc mộng mà thôi, mà ngươi lại là tâm ma của ta, có đúng không, Trần Thiên Kim?"
Thiên Kim đang ăn gà thì phụt cười một tiếng, cầm đùi gà lên nhét vào miệng Thanh Phong, nàng cười cười to mà nói:
“Mày viết truyện tu tiên riết điên rồi đúng không?”
Thanh Phong nhắm mắt ngưng thần, giơ một ngón tay ra, nhẹ hô:
“Thuỷ tới.”
Ngay lập tức, đầu ngón tay của Thanh Phong xuất hiện một ngọn hoả diễm nho nhỏ.
Thiên Kim đang ăn gà thì ngừng lại, nhìn một đoàn hoả diễm trên tay Thanh Phong, ướt đẫm nước mắt.
“Minh Khang, lùi một bước mà nói, bây giờ sống ở trong mộng có gì không tốt?”
“Có một điểm, bạn của ta vốn đ·ã c·hết từ lâu rồi. Ngay thời điểm chạm vào chiếc ô dầu giấy, ta đã nhớ lại được mọi việc, bao gồm cả đoạn trí nhớ vốn đã biến mất khi vừa xuyên không.”
Thời gian này, hắn cũng chỉ muốn nán lại một hồi, nhìn ngắm người bạn của mình thêm một chút mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn cảm giác nếu ở lâu thêm một điểm vậy sẽ vĩnh viễn trầm luân ở bên trong tâm ma.
Thanh Phong búng tay, phá vỡ mộng cảnh.
Không gian bây giờ là một mảng đen kịt cùng với một cây cổ thụ kí ức.
Cây cụ thụ có một nhánh to chìa ra, nhánh này chính là kí ức trước khi xuyên không của Thanh Phong.
Trên nhánh cây, có một chiếc lá màu đen, tượng trưng cho đoạn trí nhớ mà Thanh Phong đã quên.
Thanh Phong đạp đất bay lên, ngắt lá cây xuống.
. . .
“Khang à, có lẽ tao không ổn rồi.”
Sinh nhật năm mười tám tuổi, Thiên Kim bị một người thanh niên tên Lương Trần Hải dụ dỗ, đối phương dụ dỗ nàng bất thành, cuối cùng dùng tới b·ạo l·ực.
Mất máu quá nhiều, tới khi được phát hiện thì đã lâm vào trạng thái nguy kịch.
Ba ngày sau sinh nhật mười tám tuổi, Thanh Phong đeo khăn tang tới tiễn đưa người bạn của mình.
Trước khi c·hết, hắn nghe nàng nói nhỏ vào tai hắn:
“Tao vừa phát hiện, tao thích mày. Nhưng mà có vẻ hơi muộn rồi, ừm, nếu có kiếp sau, hẹn gặp lại.”
Ngày hôm đó, Thanh Phong mất đi nửa linh hồn.
Hai năm sau, Nguyễn Minh Khang m·ất t·ích.
Thanh Phong nhớ lúc đó, hắn bị thứ gì đó kéo đi, lúc mở mắt ra đã xuyên không tới Thiên Hoang giới.
Nhưng mà vẫn như cũ, cũng giống kiếp trước, hắn đồng dạng là cô nhi.
Nhưng lần này, không có ai thu nhận hắn.
Hắn sống sót là dựa vào người khác bố thí cho.
Đúng lúc Thanh Phong đang hồi tưởng, một thanh âm quen thuộc đi vào tai hắn:
“Khang, ở lại đây, có được không?”
“Nếu là lúc trước, ta có lẽ sẽ đồng ý. Nhưng mà bây giờ, ta lại có thứ khác để quan tâm rồi, một vị sư phụ nghiện thuốc, một vị sư tỷ chưa bao giờ gặp. Còn nữa, nếu biết tu tiên có thật, ta có lẽ sẽ tìm lại một Thiên Kim chân thật mà không phải là cái loại tâm ma biến thái như ngươi.”
“Haha, tạm biệt Nguyễn Minh Khang. Từ nay, ta gọi Lý Thanh Phong, đạo hiệu Thanh Thuần, nhị đệ tử Bạch Vân quán, truyền thừa sư môn Lý Trường Tử.”
Thanh Phong nhìn tâm ma mỉm cười, tâm ma nhìn Thanh Phong cũng mỉm cười.
Cứ như vậy, Nguyễn Minh Khang đã chân chính c·hết đi, Thanh Phong cũng thật sự xuất hiện.
Từ nay, hiện tại cùng quá khứ không liên quan gì với nhau nữa.
Hắn bây giờ là người Thiên Hoang giới chứ không phải một kẻ trên Địa Cầu.
…
Thiên Hồ thành.
Thanh Phong mở to hai mắt ra, cơ thể thăng hoa, trời xanh ùn ùn kéo đến mây đen.
Từng đạo thiên lôi đánh xuống thân xác hắn.
Sau lưng Thanh Phong, một đạo hư ảnh lờ mờ hiện ra.
“Pháp Thiên Tượng Địa?”
“Không phải, là Pháp Tướng.”
Lý Trường Tử đi đến bên cạnh Tôn Ngộ Không, nhẹ sửa lại lời nói của hắn.
Trường Tử không lo lắng lắm về lôi kiếp, dù sao đây chỉ là loại thiên kiếp hạng xoàng, vừa ban nãy, hắn nhìn thấy đệ tử của mình vượt qua tâm ma kiếp.
Bây giờ chỉ là một vài đạo lôi kiếp mà thôi, không tạo nên vấn đề gì.
Khai Trần đệ nhất phẩm, hay còn gọi là Pháp Tương cảnh.
Muốn đột phá tới cảnh giới này, đầu tiên phải minh tưởng ra được Pháp Tướng cho riêng mình. Có người minh tưởng đao, có người minh tưởng yêu tộc. Minh tưởng nghe thì dễ, nhưng làm thật ra vô cùng khó.
Hai mươi tám vạn năm trước, vốn không tồn tại cái gì mà Khai Khiếu cảnh, thời điểm đó, Luyện Tâm cảnh chính đỉnh cao của phàm cảnh.
Một ngày kia, một vị thiên tài phá vỡ cực hạn, từ Luyện Tâm đánh ra Khai Khiếu. Khiếu ở đây gồm thất khiếu tức là hai mắt, hai lỗ mũi, hãi tai cùng với miệng.
Sau khi Khai Khiếu, chân chính đạt tới đỉnh cao của phàm nhân. Cuối cùng, tự minh tưởng chính mình, sáng tạo ra Pháp Tướng thuộc về bản thân.
Loại này có một điểm lợi cùng một điểm hại, lợi ở chỗ tự mình minh tưởng chính mình cực kỳ đơn giản, tiến giai Khai Trần đệ nhất phẩm về sau có thể dễ dàng sử dụng Pháp Tướng. Điểm hại ở chỗ nếu ngươi tương đối xấu xí, vậy thì hỏng rồi, Pháp Tướng cũng sẽ xấu xí như chính ngươi vậy.
Cũng may, Thanh Phong khí soái ngút trời, Pháp Tướng đồng dạng khí soái như hắn.
“Ồ, Pháp Tướng thành hình rồi, xem như vững vàng Khai Trần đệ nhất phẩm.”
Pháp Tướng thành hình cao một trượng, bằng hai Thanh Phong cộng lại.
Thanh Phong bước ra từ thiên kiếp, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống.
“Hồ ly nhỏ, ngươi đây rồi.”
Thanh Phong bay đến phía dưới hạch tâm của trận pháp, nhìn thấy được Hồng Hư đang lẩn trốn ở bên trong trận pháp.
Sở dĩ Hồng Hư bây giờ còn có thể sống sót là vì Tôn Ngộ Không không có trực tiếp đem hắn đ·ánh c·hết, âu cũng là vì sợ khi đ·ánh c·hết Hồng Hư thì sẽ gây phản phệ tới Thanh Phong đang bính trúng huyễn thuật.
“Con mẹ nó, Hồng Hư, cút ra đây cho lão tử.”
Thiên Phong sử dụng Ngự Phong ngưng tụ nhất chưởng đánh thẳng vào hạch tâm của trận pháp, trực tiếp đem trận pháp phá huỷ, cũng đem Hồng Hư đang ẩn nấp lôi ra.
“Mẹ nó, thứ phản đồ của yêu tộc, ngươi vậy mà tu hành pháp môn của nhân loại, còn ngưng tụ ra tới Pháp Tướng, hôm nay ta sẽ thay liệt tổ liệt tông các đời yêu tộc dạy dỗ ngươi.
Hồng Hư nhìn thấy Thanh Phong ngưng tụ ra Pháp Tướng, trong đầu không phải nghĩ Thanh Phong là nhân loại, hắn nghĩ là Thanh Phong tu luyện pháp môn của nhân loại. Dù sao, dưới pháp thuật của Trường Tử gia trì, yêu khí trên người Thanh Phong cũng không có biến mất, bây giờ khí tức của hắn toả ra vẫn là một cái cấp năm đỉnh phong yêu tộc.
Yêu tộc tu luyện pháp môn của nhân loại không phải không từng có, điển hình là Mộc Hữu Chung. Dù sao, hắn vốn chỉ là một con yêu thử được Bách Diện Thiên Hồ điểm hoá, đi ngược dòng huyết mạch mấy vạn năm, thử tộc ở Thiên Hoang giới mạnh nhất cũng chỉ là một vị Kim Sắc Thử, tu vi cấp bảy. Hắn lại còn là yêu từ mấy chục vạn năm về trước.
Ngược lại, Mộc Hữu Chung trên phương diện tu hành của nhân loại cực kì thuận lợi, sáu trăm năm đột phá Khai Trần đệ nhị phẩm. So với con hàng Hồng Hư thì hơn rất nhiều.
Chuyển cảnh một chút về lại chiến trường, Hồng Hư thấy Thanh Phong bay tới, ngưng tụ ra một đạo ngũ trảo hướng tới cổ Thanh Phong mà bổ xuống.
Hắn vốn định chỉ cần Thanh Phong né đi, lập tức sử dụng độn pháp chạy trốn đi. Ai mà ngờ, Thanh Phong ngưng tụ ra Pháp Tướng quá cường hãn, ngũ trảo căn bản không cách nào xuyên qua được Pháp Tướng, nói gì đến việc làm Thanh Phong b·ị t·hương.
Thanh Phong bắt lấy Hồng Hư đơn giản vô cùng, trực tiếp đem tu vi cả đời hắn phế đi.
“Huyết tế hài tử tiến giai tu vi, oai lắm phải không, có phải thích lắm phải không?”
Thanh Phong không nói nhiều, lập tức vặn gãy mười ngón tay của hắn, rồi chặt đứt hai cánh tay, lại dùng hai cánh tay đó cắm thẳng vào xương bả vai của Hồng Hư.
Hồng Hư đau đớn thét gào:
“Hồng Nhã là nãi nãi của ta, ngươi không được phép g·iết ta?”
“Hồng Nhã là tục danh của Bách Diện Thiên Hồ.”-Lý Trường Tử truyền âm cho Thanh Phong.
Thanh Phong hừ lạnh một tiếng, căn bản không để tâm tới lời chó của Hồng Hư, Yêu Đế thì thế nào? Hôm qua ta còn cùng Yêu Đế ăn một bữa cơm, cường giả Nghịch Mệnh cảnh oai đến mức nào, con khỉ bên cạnh ta còn là Đấu Chiến Thánh Hoàng của Linh Sơn, nói ra sợ hù c·hết ngươi.
Thanh Phong đánh ra một chưởng, vốn định trực tiếp đem hắn đ·ánh c·hết.
Ai mà ngờ, một phiến lá bay qua, trực tiếp phá vỡ công kích của Thanh Phong.
“Là ai?”-Thanh Phong hơi nhíu mày một cái.
“Nãi nãi của hắn, Hồng Nhã.”-Bách Diện Thiên Hồ nhẹ nhàng nói.