Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 26: Lục Đế Tề Tụ




Chương 26: Lục Đế Tề Tụ

“Yêu Đế đại nhân, ngài định tha cho hắn?”-Thanh Phong tức giận chất vấn Bách Diện Thiên Hồ.

Bách Diện Thiên Hồ cười ha hả một tiếng.

Sau đó quay lại nhìn Hồng Hư, Hồng Hư cứ tưởng Bách Diện Thiên Hồ sẽ cứu hắn, vì vậy mà dồn toàn lực, ôm bắp đùi của nàng, khóc lóc cầu xin:

“Nãi nãi, cứu ta, cứu ta. Ta, ta, ta là bị lừa.”

Bách Diện Thiên Hồ vỗ nhẫn trữ vật một cái, rút ra một viên đan dược, trực tiếp đưa cho Hồng Hư.

Hồng Hư thấy đan dược lập tức nuốt vào ngay, ai mà ngờ, đan dược vừa vào bụng, cả người hắn lặp tức vặn vẹo, yêu không ra yêu mà quỷ không ra quỷ.

Hồng Hư ngã lăn ra đấy, bụng hắn cứ có gì đó ngọ nguậy, ngọ nguậy, thất khiếu chảy máu ra, cuối cùng không cách nào giữ được nửa người nửa yêu hình dáng, buộc phải trở lại chân thân.

Một con lục vĩ yêu hồ khổng lồ hiện ra, bất quá, từ bụng con yêu hồ này cũng chui ra vô số côn trùng quái dị. Nó ăn lục phủ ngũ tạng, cuối cùng lại gặm xương nuốt thịt, sau đó lại chui vào mắt, vào tai của Hồng Hư.

Đặc biệt ở một chỗ, Hồng Hư vẫn chưa c·hết.

Cấp năm yêu thú vốn có sinh mệnh lực vô cùng cường hãn. vậy nên thẳng đến khi cả cơ thể bị ăn mất, chỉ chừa lại quả tim cùng bộ não, hắn vẫn còn sống.

Nhưng mà, loại thống khổ này so với cả ngàn đứa trẻ bị huyết tế lại không đáng là bao.

“Ta, Yêu Đế, đời này công tư phân minh. Cho dù có là cốt nhục thân tình cũng phải chiếu theo luật pháp mà xử trí, Hồng Hư b·ắt c·óc t·rẻ e·m, tu luyện pháp môn tà ma ngoại đạo, xứng chịu thống khổ cổ trùng nuốt nhục thân đến khi thọ tận. Sau khi thọ tận, linh hồn sẽ bị Minh Hoả thiêu đốt, vĩnh viễn không cách nào siêu sinh. Ngoài ra, Vạn Yêu Đình tận lực phái người điều tra ngọn ngành dấu vết của tà đạo lần này, một yêu cũng không thể thoát.”

. . .

Nhao nhao một ngày, Hồng gia tổng cộng có một vị gia chủ, sáu vị trưởng lão.

Trong số đó, chỉ có một người trong sạch, không tham gia vào việc huyết tế hài tử, cũng hoàn toàn không biết gì về việc này.

Nực cười, hắn là cung phụng trưởng lão, không phải người của Hồng gia.



Còn Thiên Hồ thành ngược lại càng tốt hơn, ngoại trừ phủ thành chủ có số ít cao tầng tham gia thì không ai hay biết về việc này.

Sau đó, Tôn Ngộ Không trao trả hài cốt lại cho chúng yêu mất con.

Về phần oán linh, Ngộ Không sẽ đem chúng về Linh Sơn, ngày ngày nghe Phật Đà, Bồ Tát giảng phật pháp, xua tan oán khí rồi trở về với luân hồi.

“Ngộ Không, những đứa trẻ này giao cho bổn toạ đi.”

Ngũ phẩm kim liên, phật quang sáng chói, ẩn trong yêu chúng bỗng đi ra một vị cao tăng thanh tú.

“Lão phật, ta tưởng ngày mai ngài mới tới?”

“Dự định là vậy, nhưng mà Bạt Kiếm thí chủ lại hấp tấp, đem ta tới sớm hơn một chút.”

“Phật Tổ lời này có chút không đúng, rõ ràng là ngươi đem ta tới đây.”

“A di đà phật, người xuất gia không nói dối. Ta vừa bước chân xuống Linh Sơn, trùng hợp bắt gặp thí chủ, sau đó trùng hợp Khổng Tước Đại Minh Vương vừa vặn xuất quan, lại lần nữa trùng hợp thí chủ muốn cùng ta đi đến đây.”

“...”

“Được rồi, được rồi, chớ nói nhiều. Nơi này là sân nhà của Thiên Hồ đạo hữu, Phật Tổ tụng kinh siêu thoát oán linh thì cứ việc đi, chúng ta thăm Thiên Hồ đạo hữu trước, đi thôi Bạt Kiếm đạo hữu.”

Đám người này lần lượt phân biệt là Phật Tổ, Bạt Kiếm Thần Quân cùng với lại Huyền Chủ.

“Nam mô A Di Đa bà đạ

đa tha dà đa dạ

Đa điệt dạ tha

…”



Tụng xong hai mươi mốt niệm, âm khí dần tiêu tán, oán linh buông bỏ oán niệm, biến thành một luồng hào quang. Phảng phất trở lại thành hài tử lúc ấy, bọn chúng nhào nhào trở về với bố mẹ của mình, nhưng mà dương cùng âm vốn là thế bất lưỡng lập, chỉ có thể nhìn, không thể chạm vào.

“A di đà phật, thỉnh các thí chủ trở về luân hồi. Mong kiếp sau sẽ đầu thai làm ngư–làm yêu tốt.”

Phật Tổ niệm một lần cuối, oán linh đồng loạt mỉm cười, chào tạm biệt bố mẹ lần cuối, sau đó đi vào cõi âm phủ.

Chúng yêu đồng loạt quỳ xuống cảm tạ Bách Diện Thiên Hồ, cảm tạ ân đức khổng lồ của Yêu Đế.

Tất nhiên, yêu chúng không nhìn thấy được Phật Tổ.

Bọn họ chỉ nhìn thấy thứ mà Phật Tổ cho bọn hắn nhìn, Phật Tổ cho bọn hắn nhìn Bách Diện Thiên Hồ phẩy tay, đem oán khí tiêu tán, trả về cho người làm bố mẹ như bọn hắn những đứa trẻ đáng yêu, mặc dù bây giờ đã là yêu ma.

Đây là điểm khác biệt giữa Phật Tổ cùng Đấu Chiến Thánh Hoàng, mặc dù cả hai đều là người của Linh Sơn. Nhưng Tôn Ngộ Không kì thật đối với phật pháp thật sự dốt đặc cán mai, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhớ được nội dung của kinh phật, sau đó lại vận dụng tu vi của mình mà niệm kinh.

Lấy ngộ tính của hắn đối với phật pháp thì cả đời cũng đừng mơ đột phá Khai Trần, nói gì đến Nghịch Mệnh cảnh bây giờ.

Thời điểm hắn chứng Đế Quân là thời điểm phi thường đặc biệt, mà thời điểm phi thường thì phải vận dụng thủ đoạn phi thường.

Đấu Chiến Thánh Hoàng cùng với Huyền Soái mặc dù trên danh nghĩa là một cái Đế Quân, nhưng thực tế, bọn hắn đời này cũng không có cách nào đột phá tới tiểu cảnh giới tiếp theo.

Đế Quân là tục xưng của Nghịch Mệnh cảnh, Nghịch Mệnh cảnh.

Muốn đột phá Nghịch Mệnh cảnh, yêu cầu đầu tiên chính là nghịch mệnh mà đi, không tuân lẽ thường.

Đối với một loại đại đạo nào đó trong ba ngàn đại đạo phải hiểu biết đủ sâu sắc, đồng thời phải có một viên đạo tâm kiên định. Cuối cùng, áp dụng đầy đủ thiên thời, địa lợi cùng nhân hoà, độ qua cửu cửu thiên kiếp, cùng với tử vân lôi kiếp, cuối cùng đúc lại thân thể hoàn toàn mới, chứng đạo thành Đế.

Nói nôm na dễ hiểu chính là không phải chỉ có thiên phú mà còn cần ngộ tính.

Huyền Soái cùng Đấu Chiến Thánh Hoàng thì lại khác biệt bọn hắn không phải dựa vào ngộ tính chứng Đế, bọn hắn dựa vào thủ đoạn đặc biệt cưỡng ép đột phá Nghịch Mệnh cảnh.

Sử dụng thủ đoạn đặc biệt tất nhiên lưu lại hạn chế nhất định, hạn chế lớn nhất của bọn hắn là không cách nào đi xa hơn trên tu hành đại đạo.



Nếu như pháp môn này lưu truyền rộng rãi ở nhân gian, chỉ sợ người người đều muốn tự đoạn tuyệt đường tu hành của mình. Dù sao, Nghịch Mệnh cảnh đương thời là chiến lực cao nhất.

Nhưng mà nói đi nói lại cũng không đơn giản là một cái hạn chế như thế, khi sử dụng thủ đoạn đặc biệt thế này đột phá Nghịch Mệnh cảnh cũng vấy lên phong ba nguy hiểm gấp mười lần Huyền Thiên cường giả tấn cấp.

Dù sao, thủ đoạn nghịch thiên tất nhiên không được thiên đạo dung thứ.

Mà loại thủ đoạn thế này cho dù có đột phá thành công thì căn cơ vô cùng bất ổn định, sinh mệnh nguy hiểm đến cực hạn.

Cũng may, về sau khi g·iết c·hết Tà Thánh, đúc ra Bất Hủ Chí Bảo, thành lập Khí Vận Thánh Địa. Phật Tổ cùng với Huyền Chủ sử dụng nhân quả thần thông, liên kết khí vận của Huyền Soái và Đấu Chiến Thánh Hoàng với Khí Vận Thánh Địa. Từ này cả hai trở thành Hộ Pháp của Thánh Địa, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục.

Nhờ như vậy, cả hai mới có thể sống tới bây giờ.

Bằng không, theo như Trường Tử nhận định, cả hai sau khi tấn cấp thành công, nhiều nhất chỉ sống được ba trăm năm mà thôi.

. . .

Vạn Yêu Đình.

Nhàn Vân Thuỷ nhàn nhã nằm trên ghế ăn bánh uống nước, trên tay còn lật qua lật lại một quyển tiểu thuyết có tên [Bá Đạo Yêu Đế Yêu Tầm Thường Phàm Nhân] tác giả là Tiểu Bạch Hồ.

Hắn nhàn nhã như vậy nhưng người bên dưới thì không được như hắn, điển hình là Mộc Hữu Chung, ban nãy tự nhiên hắn nhìn thấy một kiếm khách đem theo một thanh trường kiếm đứt, một vị cao tăng cùng với đạo sĩ giang hồ.

Cái tổ hợp đội hình vốn không ăn nhập gì với nhau nhưng lại cực kì khiến hắn đau đầu, mẹ nó, ba vị Nghịch Mệnh cảnh, tiếp đón thế nào đây?

Cũng may, ba vị đại lão này dừng chân ngay dưới Vạn Yêu Đình có một chút sau đó thì rời đi, để hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Chung, lấy cho ta thêm chút dược vật.”

Trường Tử nhả ra một sợi khói sau đó nhìn vào trong nhẫn trữ vật lấy ra một gói thuốc, phát hiện thuốc bên trong chỉ còn lại vài sợi.

Vốn Trường Tử phải đau đầu tìm kiếm dược vật ở đâu để nghiền ra thuốc, bây giờ tiện tay lấy chút đồ ở Vạn Yêu Đình cũng tốt.

“Để xem, một, hai, ba…. sáu vị Đế Quân đồng loạt tụ tập ở đây. Không biết có nên gọi thêm Thiên Cơ Tử hay không nhỉ?”

Đương thời tám vị Đế Quân, nơi này lại tập trung sáu vị.