Chương 24: Sinh Hoạt
Ở một mình với mỹ nữ thì phải làm sao?
Hiện tại, trong phòng chỉ có một mình Thanh Phong cùng với Thiên Kim.
Trong phòng, hai người, cô nam quả nữ.
Trong đầu Thanh Phong giờ toàn là một mớ rối bời, hắn không thể làm gì, chỉ có thể mãi gõ lạch cạch vào bàn phím để cố gắng trấn định bản thân mình.
“Khang, lấy giùm tao cái khăn với quần áo được không?”
Mặc kệ lời khuyên của Thanh Phong, Thiên Kim sau khi về tới nhà lập tức lao vào nhà tắm.
Thời điểm về tới nhà là một giờ sáng, bây giờ đã là một giờ bốn mươi lăm phút sáng.
Tức là Thiên Kim đã đi tắm được bốn mươi lăm phút, nếu như nhỏ không lên tiếng, Thanh Phong có lẽ còn định xông vào phòng tắm rồi.
Tắm nửa đêm rất dễ đột quỵ nha.
Thanh Phong đi lấy khăn tắm đưa cho nhỏ, cửa phòng tắm mở he hé ra, Thanh Phong bất giác ngửi được một mùi hương thơm thoang thoảng vào mũi.
“Luôn thơm như vậy sao…”
“Muốn ôm thật…”
“Dễ thương thật…”
“Khang, Khang, đưa tao cái khăn.”-Thiên Kim hét to ra làm Thanh Phong giật mình, tỉnh ra khỏi những mơ tưởng hão huyền.
Thanh Phong chìa tay ra, đưa chiếc khăn cho Thiên Kim.
Thiên Kim vươn tay để lấy khăn cùng với quần áo, bàn tay nhỏ nhắn vừa tắm xong còn lưu lại hơi lạnh chạm vào cổ tay Thanh Phong.
Đệt, đệt, đệt.
Cấp cứu, c·ấp c·ứu.
. . .
Năm phút sau, Thiên Kim mặc một bộ đồ thun cùng với quần đùi ra
“Áo với quần đếch gì mà rộng dữ vậy?”
“Haha, hai năm rồi mới về nhà mày chơi. Bàn thờ ông cụ ở đâu vậy, tao đi thắp cho cụ một nén nhang.”
Thiên Kim đi ra trước bàn thờ, lấy ba nén nhang đốt lên, sau đó vái mấy cái rồi cắm lên lư hương.
Ngượng ngùng, ngượng ngùng.
Cô nam quả nữ ở chung nên nói cái gì đây?
Thiên Kim im lặng.
Thanh Phong cũng trầm mặc im lặng.
Từ lúc thắp nhang đến bây giờ, cả hai đã im lặng được nửa tiếng rồi.
Cuối cùng để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, Thanh Phong đành lên tiếng trước:
“Ừm, uống rượu ngon không?”
“Không ngon.”
“Ai rủ mày đi uống? Ông anh buổi sáng mày nói với tao ấy à? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, lần đầu đi date thì đi chỗ nào sáng sáng thôi, cứ rúc đầu vào mấy cái bar làm gì?”-Thanh Phong dùng giọng điệu như là phụ huynh nghiêm khắc dạy dỗ con cái.
Thiên Kim hơi uất ức, nước mắt bỗng nhiên trực trào xuống, nức nở mà nói:
“Tao, tao không biết, nó ép tao đi uống.”
Thanh Phong nhíu mày lại, chơi với nhau ròng rã sáu năm, hắn đủ hiểu con người nhỏ này như thế nào.
Nếu không muốn, không ai có thể ép.
Nếu bị ép, chứng tỏ đối phương rất đáng sợ.
Còn về phần lừa dối? Thanh Phong tuyệt đối tin tưởng người bạn này của mình, bằng không cũng sẽ không nửa đêm lặn lội đi đón nhỏ về nhà.
“Nói rõ một chút.”
“Ban đầu nó dẫn tao đi mua sắm, sau đó không hiểu vì sao tao lại mơ mơ hồ hồ, cuối cùng khi có lại ý thức, tao đã uống hơi say rồi.”
“Mày biết không? Đáng sợ lắm, rất đáng sợ. Tao không biết phải làm sao, chỉ có thể cố gắng tìm đường về tới đây.”
“Tao nghe ông chủ quán nói là có người thanh niên nào đưa mày về đây mà?”-Thanh Phong thắc mắc hỏi.
“Ừm, nó đèo tao về, nhưng căn bản không phải là về nhà mà là về khách sạn. Cuối cùng cũng chỉ có thể làm loạn một trận, trốn tới đây.”
“Chìa khoá nhà mày?”
“Khẳng định là nó giấu.”
Thanh Phong xoa đầu Thiên Kim, dịu dàng nói:
“Ngoan, không sao, về tới nhà rồi.”
Sau đó hắn phát hiện có gì đó không đúng, lập tức sửa lại lời nói:
“Về tới nhà tao rồi, không cần sợ, tao tới bảo vệ mày.”
“...”
Sau khi sửa lời nói, có cảm giác mọi chuyện đang diễn biến ngày càng phức tạp hơn.
“Thôi, không có việc gì sợ nữa, mau đi ngủ đi.”
“Ừm, mày nằm trên giường đi, tối nay tao phải làm việc rồi.”
Thật như vậy, Thanh Phong không có khả năng ngủ được đêm nay, hắn chỉ đành ngồi gõ phím mà thôi.
“Khang này.”
“Sao?”
“Mày vẫn còn thích tao đúng không?”
“Ừ, vẫn còn.”
Đoạn sau đó, hắn tiếp tục nói:
“Nhưng mà nhắc lại điều này làm gì, cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi. Đúng thật như mày đã nói năm đó, haha, làm bạn vẫn tốt hơn nhiều.”
Thanh Phong nói xong, định đem theo laptop rời khỏi phòng thì bị nắm lấy vạt áo.
Thiên Kim khóc nức lên mà nói:
“Đừng để tao ở một mình, tao sợ lắm, tao sợ ở một mình lắm.”
Thanh Phong không có cách gì khác, chỉ có thể ngồi đó, làm bờ vai để nhỏ khóc.
Nửa tiếng sau, Thiên Kim lâm vào giấc ngủ, Thanh Phong cũng mơ mơ màng màng ngủ say.
…
Tám giờ sáng, thứ bảy.
“Oa oa, ngủ ngon thật.”
“Cái đệch mợ?”-Thiên Kim hét toáng lên một tiếng, sau đó trực tiếp dùng chân sút Thanh Phong tỉnh dậy.
“Cái đéo gì đấy?”-Thanh Phong cũng gầm rú một tiếng.
Bình thường một ngày phải ngủ tối thiểu sáu tiếng, Thanh Phong thì cần ít nhất tám tiếng để ngủ. Hôm qua bị Thiên Kim làm phiền, hai ba giờ sáng mới ngủ được, bây giờ nhìn đồng hồ cũng chỉ vừa tám giờ sáng.
Thiếu ngủ nha.
“Đêm qua mày làm cái chó gì với tao?”
“Đệch mợ? Đêm qua tao lặn lội mười hai giờ đêm đi đón mày, mày thì làm mất chìa khoá nhà, cứ nằng nặc đòi về nhà tao. Mày quên mất rồi à?”
Thiên Kim im lặng một hồi, sau đó hai gò má lập tức ửng hồng lên, nhỏ nhìn xuống, thấy bản thân đang mặc đồ của Thanh Phong thì xấu hổ nói:
“A, tao nhớ rồi, thật xin lỗi.”
“Được rồi, không có gì. Hôm qua ba mày có nói với tao rằng thứ hai sẽ về, vậy cứ tạm thời ở nhà tao hôm nay với ngày mai đi.”
“Ừm, đi mua sắm thôi.”
. . .
Thành phố Hải Nội, trung tâm mua sắm Bình Hạnh.
“Bên này, bên này.”-Thiên Kim kéo theo Thanh Phong ghé qua shop quần áo thứ mười.
Bây giờ, trên người Thanh Phong đã lỉnh kỉnh đồ đạc, sau lưng còn kéo theo một xe đẩy hàng.
Trông không khác gì cô tiểu thư cùng culi cả.
“Đẹp thật.”
Thiên Kim sau khi tới trung tâm thương mại, lập tức mua một bộ váy trắng, trong phút chốc khi nhỏ khoác bộ váy lên, Thanh Phong cứ ngỡ là thiên sứ giáng trần. Đời này của hắn có lẽ cũng không có gì để hối tiếc nữa, không còn gì để hối tiếc.
“Ô, là bé Kim đấy à?”
Thanh Phong nghe thấy có người gọi tên nhỏ, lập tức quay đầu lại. Hắn nhìn thấy một người thanh niên đeo mắt kính trông rất học thức, có lẽ vào tầm hai mươi tuổi.
Đồng thời, khi Thiên Kim nghe thấy thanh âm này, nhỏ lập tức run lên, nép vào bên cạnh người của Thanh Phong.
“Trông có vẻ quen mắt lắm.”
Thanh Phong suy nghĩ một hồi, say đó nhớ tới hình ảnh ngày hôm trước Thiên Kim đưa hắn xem.
Tỉ mỉ quan sát một hồi, hắn nhìn thấy tấm thẻ sinh viên được đeo ngay trên cổ.
Dùng thị lực mười trên mười của mình để nhìn, hắn nhìn rất rõ ràng.
[Họ và tên: Lương Trần Hải
Ngày sinh: 01/02/2000
Khoa: Ngoại Ngữ
Niên khoá:---]
Được rồi, có vẻ cái tên Quang Hiếu là giả, hoặc cái tên này cũng là giả, hoặc cả hai đều là giả.
“Kim, em–”
Không đợi hắn nói xong, Thanh Phong trực tiếp động thủ, đấm ngay vào mồm hắn.
“Nói cái rắm? Tên bạn tao là thứ thằng chó má như mày gọi à?”
Thanh Phong liên tục đấm thẳng vào mặt Lương Hải, đánh cho sưng to lên, đến tận khi bảo vệ ngăn cản.
Nhưng kì lạ, vóc dáng Thanh Phong mặc dù khoẻ hơn đại đa số bạn đồng niên, nhưng so với người lớn thì kém khá nhiều, vậy mà phải cần ba viên bảo vệ cùng một viên cảnh sát mới có thể lôi Thanh Phong ra.
Có lẽ đây chính là sức mạnh của sự phẫn nộ.
Thanh Phong trực tiếp nhổ nước bọt vào mặt Lương Hải, ánh mắt nhìn hắn không khác gì nhìn rác rưởi.
“Kim, mày đi ăn đi, chừng nửa tiếng nửa tao quay về, cứ đi chơi đi.”
“Khang…”
. . .
Thanh Phong cùng với Lương Trần Hải được đưa đến phòng bảo vệ.
Một viên bảo vệ trung niên đứng ra hỏi:
“Hai thằng nhóc này vì sao lại đánh nhau?”
Lương Trần Hải đập bàn một cái, chỉ thẳng vào mặt Thanh Phong mà hét to:
“Cái thằng chó này? Tao làm cái đếch gì mày mà mày đánh tao như vậy?”
Thanh Phong bình thản đáp lại:
“Mày không làm gì tao, nhưng mày dụ dỗ bạn tao?”
“Bạn? À, cái con nhỏ ngu đấy à?”
Thanh Phong bình tĩnh đứng dậy, đấm thẳng vào mặt hắn thêm một cái nữa.
Lương Trần Hải hơi tức giận, giương tay ý định đánh Thanh Phong, nhưng rất nhanh, Thanh Phong đã đem hắn đè xuống mặt đất, tiếp tục đánh vào mặt.
Viên bảo vệ tức giận vô cùng, lập tức kêu người đem hai người tách ra.
Sau đó nghiêm nghị tra hỏi:
“Bác hỏi lại một lần nữa, vì sao lại đánh nhau? Nếu lần này không trả lời, vậy thì bác chỉ có thể gọi cảnh sát.”
“Ông anh kia dụ bạn cháu đi bar ạ.”
“Mày đừng có dựng chuyện, rõ ràng là con bé kia đồng ý mà.”
“Theo điều 8 nghị định 54 được ban hành năm 2019, không được cung cấp dịch vụ vũ trường cho người dưới mười tám tuổi.”
“Trên thực tế, còn một tháng mười ba ngày nữa mới tới sinh nhật của nhỏ, tức là hiện tại, vẫn đang là trẻ vị thành niên, tức nghĩa là việc anh dẫn một đứa trẻ dưới mười tám tuổi đi vào bar đã là vi phạm pháp luật.”
“Mặc dù không có chứng cứ trực tiếp, nhưng tôi khẳng định anh đã sử dụng qua thuốc mê dạng xịt.”
“Có vẻ là Scopolamine, loại mùi hương được chiết xuất từ hoa loa kèn. Mặc dù chính phủ hiện tại không cấm lưu hành loại đồ chơi này, nhưng chắc chắn là cấm sử dụng khi làm việc bất chính.”
Trên người Lương Hải, Thanh Phong ngửi ra được một mùi hương ngà ngà nhẹ của hoa loa kèn, chung với cái mùi hôm qua hắn ngửi được từ người Thiên Kim khi ở quán cafe. Ghép hai việc này chung với việc Thiên Kim mơ hồ bị dụ dỗ tới quán bar, nếu không phải là xài thuốc mê, đem cái huy chương vàng thành phố môn hoá của hắn đi ngâm rượu đi.
Đoạn sau đó, Thanh Phong mỉm cười, rút từ túi mình ra một chiếc ví da màu đen, hắn cười hi hi nói:
“Ngoài ra, Quang Hiếu, Hoàng Anh, Thanh Lâm cùng với Lương Hải. Không biết đâu mới là tên thật của ông anh nhỉ?”
Thanh Phong rút từ trong ví ra bốn cái căn cước công dân, tất nhiên là được làm giả rất tỉ mỉ rồi.
“Haha, thằng ngu, đi làm việc xấu thì giữ chặt cái ví của mình vào.”
“Bác bảo vệ có thể gọi công an tới được rồi, bây giờ con hàng này không phải là bị hại, mà là kẻ phạm tội. Cháu đánh nó là hoàn toàn hợp pháp, nhỉ?”
Chiếc ví này lấy được từ lúc mà Thanh Phong đánh với hắn lần đầu tiên, trong khi đánh, tay còn lại thuận tay lôi chiếc ví ra. Bởi vì một người có hai cái thân phận đã khiến hắn hơi nghi ngờ một chút, hôm qua còn là Quang Hiếu, bây giờ đã là Lương Hải.
Đi vào bar tất nhiên phải cần có căn cước công dân rồi, nếu không cần căn cước công dân, đồng nghĩa với việc quán bar chỗ đấy là mối quen của thằng này. Cũng có nghĩa là ở quán bar đấy, người ta gọi hắn là Quang Hiếu chứ không phải Lương Hải.