Chương 1: Người Già Nhớ Chuyện Xưa
Sinh làm nhân kiệt, c·hết cũng phải làm quỷ hùng.
Máu cường giả trước tiên phải chảy xuôi, phàm là người tu hành trong thiên địa, ai mà không có cái tâm nghịch hành, còn ngần ngại gì một trận chiến.
…..
“Vĩnh Sinh chi lộ ở trước mặt, chỉ cần đặt thêm một bước chân đi qua Vĩnh Sinh chi môn này, ngươi có thể nhận được trường sinh chân chính.”
“Vậy sao? Tiếc là ta mệt rồi.”
“Mệt?”
“Ừm, mệt rồi. Không muốn tu hành nữa, Vĩnh Sinh chi môn này, ngươi lại chờ người tiếp theo tới bước qua đi.”
…..
Thiên Hoang giới.
Lạc Vũ châu, Vô Khứ thành.
Vô Khứ thành sở dĩ gọi là Vô Khứ thành bởi vì nó thường là nơi cuối cùng mà nhiều người đặt chân ở lại, nơi này non nước hữu tình. Mùa xuân có người đợi hoa nở, hạ đến lại chờ mưa rào, thu ngang thì ngắm lá vàng, đông về lại ngóng trông một người quay đầu.
Mà giờ đây lại là cuối mùa thu, đầu mùa đông. Những ruộng lúa vốn bạt ngàn màu vàng thì đã quá nửa nhuốm màu trắng của tuyết. Hai hàng cây bên đường thì phủ đầy sương giá, cả con đường chẳng mấy người qua lại.
Trước kia, Vô Khứ thành không có ai định cư. Nhưng nghe nói, có một vị tiên nhân vào thời điểm lá vàng về cội thì nhớ lấy quê hương nên quay về nơi này, tái thiết lại thành luỹ, đắp nên những ngôi nhà, dần dà, những người không có nơi nương tựa lại xem đây là nhà.
“Thiếu niên bất hối
Nhất lộ vô khứ hồi.”
Làn gió đông khẽ nhẹ thổi qua, cái lạnh bất chợt ghé ngang làm vô số người giật mình nhẹ cảm khái: “Đã đến đông rồi sao?”
Cảm khái một chút, bọn hắn lại tiếp tục nhâm nhi ly rượu của mình, từng miếng thịt được đưa lên miệng thưởng thức say mê. Những câu chuyện, những lời đàm tiếu cứ qua cứ lại không dừng.
Lý Trường Tử ngang qua nhìn thấy cảnh này cũng khẽ cười thầm một tiếng, năm mươi trước, hắn cũng nhìn thấy cảnh này. Nhưng mà, thời điểm đó hận thù che mờ mắt, làm sao có thể nhìn thấy nhân sinh muôn màu rực rỡ như thế này được?
Thời gian biến chuyển, nhân sinh nhấp nhô, mấy ai mà biết được chuyện tương lai?
Hắn nhẹ nhàng cầm cốc nước lên, uống một ngụm.
Trường Tử đeo túi vải bên hông, nhẹ lấy ra một cây thước gõ, một cây quạt xếp.
Quan khách khắp ba dặm, tề tụ dưới hiên lầu. Vốn là người trong thế tục, ai mà không có phiền não, ai mà chẳng mê man giữa dòng đời. Vậy, ngồi đây, mời chư vị lắng nghe. Nào là nhân gian phồn hoa, nào là yêu ma quỷ dị. Là giang hồ ôm mãi một giấc mộng, là hồng nhan chờ mãi người trượng phu.
Hắn là thuyết thư nhân, một kẻ lang bạt đây đó trong giang hồ. Chẳng ai biết hắn là từ đâu đến, chỉ biết, những câu chuyện hắn kể ra đều mang theo cả nhân sinh đầy màu sắc.
Vũ đài ba trượng, thước gõ ba tiếng, quạt xếp mở ra. Những yêu, hận, sân, si của cổ nhân lại được hắn chầm chậm tái hiện lại trên nhân gian.
Trường Tử cầm thước gỗ, gõ nhẹ xuống bàn một tiếng.
Cạch!
lại thêm một tiếng.
Cạch!
Bầu không khí ồn ào ban đầu dần im ắng, không ai bảo ai nhưng mọi người đều đồng loạt ngẩng đầu lên, chờ đợi câu chuyện mà Lý Trường Tử sắp kể.
Hắn nhẹ nhàng cầm lên tẩu thuốc, rít một hơi nhẹ, từ từ nhả ra những sợi khói trắng mờ mờ ảo ảo đầy huyền bí.
“Kim tỉnh ngô đồng lạc diệp hoàng,
Chu liêm bất quyển dạ lai sương.
Huân lung ngọc chẩm vô nhan sắc,
Ngọa thích Nam cung xuân lậu trường.”
Lý Trường Tử khẽ nói: “Đây là một đoạn thơ trích từ Trường Tín thu từ do một vị thi hào họ Vương viết ra, chia làm ba phần. Cái ta vừa đọc là đoạn đầu tiên, kể về nỗi duyên phận đầy cay nghiệt giữa cung phi và vua chúa, những người cung phi ban đầu được yêu chiều hết mực. Cho đến về sau, khi mà vương thượng có người mới thì liền bị ghẻ lạnh bỏ đi, đây là nỗi đau buồn chung của người phụ nữ thuở xưa nói chung.”
“Tạm gọi câu chuyện này là nỗi oan nghiệt của cung phi, như vậy, mời chư vị lắng nghe câu chuyện nho nhỏ này.”
“Ngày xưa, có một nữ nhân xinh đẹp họ Ban, nàng làm trong quan phủ có chức Tiệp Dư. Được người khác gọi là Ban Tiệp Dư, nàng vốn là người uyển chuyển yêu kiều, là mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ.”
Thuyết thư nhân hay dễ hiểu là người kể chuyện. Công việc của bọn hắn vô cùng kì lạ, chỉ cần một thanh thước gỗ, một giọng đọc rõ ràng. Khi thỉ nỉ non sầu lắng, khi lại bi hoan vui ca, có thể kể chuyện từ thời đại xa xưa vạn cổ cho đến tận những câu chuyện yêu, ma, quỷ quái hay thậm chí là thần tiên kỳ sự, hay là câu chuyện tình lâm li bi đát.
Kể hết nỗi niềm, kể ra phí hoài nhân gian, cứ kể, cứ kể, kể cho đến khi thiên hạ không còn gì để kể nữa thì thôi.
Lý Trường Tử kể đến khi trời tối mù mịt, hắn nhẹ giọng xuống nỉ non than thở, bên trong mơ hồ còn nghe thấy thanh âm ai oán đầy đau khổ sầu bi.
“Ta là một chiếc quạt Hợp Hoan, cuối cùng lại rơi xuống đất bởi vì gió lạnh đã chiếm mất chỗ của ta.”
“Vương Thượng… năm đó người vì sao lại chọn ta?”
“Cuối cùng, Ban Tiệp Dư không còn trách oán gì nữa, cứ lẳng lặng ở trong cung đến tận khi cơ thể c·hết đi. Còn linh hồn sớm đ·ã c·hết ở trước đó mấy chục năm.”
Khoảnh khắc Lý Trường Tử ngừng lại thanh âm của mình, thực khách trong thực lâu mới ầm ầm tỉnh dậy từ một giấc mơ dài. Bọn hắn tấp nập vỗ tay khen hay, có người vẫn còn suy nghĩ về nỗi khổ của cung phi họ Ban, lại có người than trách số phận của người phụ nữ ở thời đại phong kiến sao mà khổ đến như vậy.
“Hoá ra phụ nữ khổ như vậy, ta phải chăm sóc lão bà nhà ta thật kỹ mới được.”
“Uyển Nhi, tướng công về với nàng đây.”
“...”
Lý Trường Tử nhìn vậy cũng thầm mỉm cười, hắn rít nhẹ một hơi thuốc, đi tới chỗ chủ quán, nhận lấy một bao tiền rồi gật đầu nói:
“Sao ta cảm giác gần đây khách cứ hơi ít nhỉ?”
Chủ quán nghe thấy Trường Tử hỏi như vậy cũng hơi đỏ mặt, bèn đáp lại: “Dạo này nghe đồn ở ngoại ô thành có một toán yêu ma quỷ quái, bọn hắn hù doạ khách từ nơi khách lẫn những người thợ săn, thành ra có một số người hoặc là thiếu tiền nên không đến được, hoặc là khách vãng lai bị hù cho chạy đi nơi khác rồi.”
Trường Tử gật đầu không hỏi nữa, dù sao đây không còn là chuyện mà hắn có thể quản được.
Hắn đi khỏi tửu lâu, quay đầu lại nhẹ nhìn lên tấm bảng hiệu “Bất Hối” đầy cũ kỹ.
Người già không tránh khỏi được những lúc nhớ về chuyện xưa, hắn nhớ năm đó, chủ nhân đầu tiên của tửu lâu này cũng là người bạn đầu tiên hắn quen biết sau khi đến với Vô Khứ thành.
Chỉ tiếc, cảnh còn người mất.
Mới vài năm trước, người bạn già của hắn nhiễm bệnh nặng, đành từ bỏ trần gian. Trước khi c·hết, lão có nhờ Trường Tử quan tâm đến nơi này một chút, nếu có xảy ra chuyện gì thì phiền hắn thủ hộ Vô Khứ thành một lần.
Vô tình bước ngang qua quầy kẹo hồ lô, vốn là người đam mê đồ ngọt, Trường Tử bèn dừng lại, bỏ ra ba văn tiền để mua một xiên kẹo hồ.
“Cảm ơn ông chủ.”
Trường Tử nhận lấy xiên kẹo hồ lô, vừa ăn vừa tiếp tục đi.
Men theo con đường dài đi đến ngoại ô Vô Khứ thành, bước từng bước trên con đường mòn do người trước tạo nên. Lý Trường Tử cứ đi, cứ đi, chừng mười lăm phút mới dừng lại.
Lúc này, trước mặt hắn là một toà đạo quán cũ kỹ, phía trước nhà có một ao nhỏ, bên dưới nuôi mấy đầu tiểu kim lý, hai bên cửa thì có mười mấy đoá hoa đang nở rộ.
Trường Tử nhẹ nhàng đi đến bên hồ, thả xuống chút đồ ăn, rồi lại múc chút nước tưới cây.
Sau đó nhẹ nhàng bước vào trong nhà, bên trong nhà được bày bố theo phong cách cổ kính.
Ở giữa nhà có một lư hương nhỏ, hai cái bồ đoàn hai bên. Xung quanh bày bố tám pho tượng màu vàng bị rỉ sét, sau lư hương bày bố một bức tranh thuỷ mặc.
Trong tranh vẽ một người thiếu niên trẻ tuổi, tay cầm trường kiếm c·hặt đ·ầu ác long.
Trường Tử xếp chân ngồi vào bồ đoàn, lấy trong túi vải một cây tẩu dài bằng gỗ.
Tách, tách.
Tiếng lửa bập bùng vang lên, Trường Tử ngậm điếu thuốc trong miệng, từ từ nhả ra vô số sợi khói trắng bay khắp phòng, làm cho không khí lạnh lẽo của toà đạo quan bỗng chốc trở nên ấm cúng hơn đôi chút.
“A, mưa rồi.”-Trường Tử nhìn về phía cửa sổ đầy cảm khái nói.
Hắn đặt nhẹ tẩu thuốc xuống, đưa tay lên bấm độn, thoáng chốc gương mặt hơi nhăn nhó một chút.
Bầu trời ban nãy không tồn tại đám mây nào, vậy mà bây giờ mây đã che kín bầu trời đầy sao.
Cảnh tượng bây giờ làm cho Trường Tử không khỏi không nhớ đến năm đó bản thân chiến đấu với Cửu U Tà Thần, tên trời đánh ấy tà khí ngập cả vùng thiên địa rộng lớn, thả ra loại khí tức làm cho người khác cực kì khó chịu.
Bây giờ mơ hồ xuất hiện một chút tà khí, chỉ là không nhiều, lại cũng không tinh thuần bằng năm đó.
Có lẽ là một tên tà tu nào đó tu luyện tà công gần ở đây, dẫn đến lôi kiếp đánh xuống.
Bát quái gồm tám quẻ: Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.
“Lôi kiếp nằm ở phía Đông sao, tượng trưng cho quẻ Chấn. Bên trong lại ẩn chứa thiên cơ, che đậy Càn Khôn.”
Lý Trường Tử cười khổ một tiếng, cầm lên tẩu thuốc cùng với ô, đi ra bên ngoài đạo quán.
…
Một thiếu niên trẻ tuổi bị sét đánh cháy đen cơ thể bỗng bật dạy, giơ ngón giữa lên trời hét to: “Bát Vực tôn giả, Cơ Dao nữ đế. Các ngươi ám hại bổn hoàng, cũng may mệnh ta trường thọ, một sợi tàn hồn trôi dạt đến phiến thiên địa khác. Đợi đi, bổn hoàng sớm ngày tu luyện trở về đỉnh phong, một kiếm chém đầu của các ngươi xuống.”
Nói xong, hắn cũng không tiếp tục nằm ở đây nữa mà chạy đến phía Tây, bởi vì hắn biết cảnh tượng ban nãy chỉ cần là tu hành giả có chút đạo hạnh là nhìn ra được, bây giờ bản thân lại trọng thương, thực lực so với phàm nhân cũng không bằng, chi bằng chạy trốn tu luyện một hơi rồi lại từ từ tìm hiểu về thế giới này cũng không muộn.