Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 16: Trộm Hài Tử




Chương 16: Trộm Hài Tử

“Chư vị, về chuyện hài tử biến mất, chư vị chớ náo động lần nữa, thỉnh các vị đợi thêm vài ngày, ta chắc chắn sẽ đem người trộm hài tử của chư vị trói ra pháp trường.”

Đám người còn lại nhớ tới uy áp của vị cường giả cấp năm ban nãy đều không rét mà run, bọn hắn không s·ợ c·hết, chỉ sợ cả đời này không có cách nào gặp lại con mình.

Bọn hắn nước mắt lưng tròng, nắm chặt lấy tay của xà yêu xin cảm tạ.

Lai Hổ thì để lại cho hắn một tấm ngọc giản truyền tin, sau đó cũng đi lên đường điều tra về tên b·ắt c·óc t·rẻ e·m.

Sau đó, hắn lại quay sang nhìn Thanh Phong.

“Ta gọi Xà Minh, là yêu thú cấp bốn.”-Xà Minh đáp lời Thanh Phong.

Thanh Phong có điều không hiểu, giọng nói ngây ngô hỏi:

“Thử hỏi Xà huynh vì sao phải chạy?”

“Không chạy, để hắn g·iết chúng ta sao?”

“Nếu là ở bốn châu lục còn lại, có lẽ còn sợ. Nhưng mà chúng ta không phải đang ở Cẩm Đồ châu sao? Vạn Yêu Đình lấy pháp trị dân, cho dù có là danh gia vọng tộc cũng không thể không nhìn luật pháp làm việc chứ?”

Xà Minh tỉ mỉ đánh giá Thanh Phong từ trên xuống, bây giờ hắn để ý mới thấy, loại vải Thanh Phong đang mang trên người là loại vải cực phẩm, dáng người Thanh Phong thì vô cùng non nớt, hai má hồng hào búng ra được sữa. Vẻ bề ngoài chín phần mười là giống với tuổi chân thật của mình, nhiều nhất cũng chỉ là hai mươi tuổi mà thôi.



Hai mươi tuổi đã là yêu thú cấp ba, Xà Minh cho dù dùng đầu gối của mình để nghĩ cũng chắc chắn khẳng định Thanh Phong là hậu nhân của đại gia tộc nào đó chạy ra nơi này để lịch luyện.

Bằng không, tầm mắt không cách nào rộng đến mức dùng lời bốn châu lục còn lại. Phải biết, một cái châu lục là rộng lớn bao la ngần nào, cho dù có là Khai Trần đệ nhị phẩm cũng có nhiều người cả đời không rời khỏi châu lục nơi mình đang ở, chứ đừng nói so sánh với nhiều châu lục khác.

“Lấy pháp trị dân, loại lời nói này ở bất kỳ nơi nào trên Cẩm Đồ châu ngươi cũng có thể nói. Chỉ là ngay tại Thiên Hồ thành thì không thể nói ra được.”-Hắn ngập ngừng một chút rồi hơi tức giận nói: “Lưng của Hồng gia tựa vào bên cạnh Yêu Đế đại nhân, ở Cẩm Đồ châu, Yêu Đế tức là trời, Ai dám đem gia tộc của Yêu Đế trừng phạt? Mặc dù các ngươi hẳn đều nghe Yêu Đế đại nhân công tư phân minh, bất quá phàm là yêu trên đời, ai dám tới cam đoan rằng ngài ấy không có chút nào thiên vị cho gia tộc của mình chứ?”

Nếu là người ngoài cục, sau khi nghe Xà Minh nói những lời này, Thanh Phong khẳng định sẽ tin tám phần mười rồi.

Chỉ là, vừa hôm qua hắn còn hi hi hô hô với Bách Diện Thiên Hồ. Dùng mắt nhìn người của mình…mắt nhìn yêu của mình, hắn khẳng định Bách Diện Thiên Hồ là một lòng vì dân vì nước.

“Thiếu niên trẻ tuổi, lần đầu tiên ra khỏi nhà, không phải thứ gì cũng có thể tin được, không phải cái gì cũng đều là một mặt ánh sáng như người khác muốn thể hiện cho ngươi xem đâu.”-Xà Minh làm ra một bộ dáng nhìn rõ trắng đen, thấu thị hồng trần.

“Khụ, Xà huynh không biết có chứng cớ gì để nói ra những lời này hay không?”-Giọng nói của Thanh Phong lộ ra một tia mỉa mai nhỏ nho, chỉ là Xà Minh hiện tại đang vô cùng đắc ý nên không có nghe ra.

“Haha, ta biết ngươi sẽ hỏi như thế này mà.”

“Ta từng cài người vào bên trong Hồng gia, nhận được tình báo rằng cứ dăm ba chục năm, Yêu Đế đại nhân âm thầm quay về nhà thăm hậu bối của mình.”-Xà Minh chém đinh chặt sắt khẳng định.

Thanh Phong im lặng, hơi nghi hoặc nhưng cũng đè nén trong lòng.

Thanh Phong cũng tự mình đưa ra giả thuyết, Hồng gia chính là muốn ôm bắp đùi của Bách Diện Thiên Hồ nên tự mình loan tin.



Còn về phía Bách Diện Thiên Hồ, có lẽ nàng bận trong công ngàn việc, không rảnh quan tâm đến việc này nên cứ mặc Hồng gia tự biên tự diễn.

Ừm, đại khái cũng chính xác được sáu bảy phần mười rồi.

“Trước tiên, nói một chút vấn đề b·ắt c·óc t·rẻ e·m được không Xà huynh?”

Xà Minh cất đi nụ cười trên mặt mình, vẻ mặt ngưng trọng lại. Thân làm một cái cường giả cấp bốn, chuyện hắn chưa làm được khẳng định một cái tiểu gia hoả cấp ba không có cách nào làm được. Nếu đem chuyện này kể cho tiểu tử biết, chỉ sợ sẽ gây nguy hiểm cho đứa trẻ này.

Thế là Xà Minh từ trên người thả ra khí tức tương đương với Khai Trần đệ nhất phẩm, ý định chấn nh·iếp Thanh Phong để hắn biết khó mà lui.

Ai mờ ngờ, Thanh Phong vỗ vỗ nhẫn trữ vật của mình mấy cái, từ bên trong lấy ra vài viên linh thạch, cẩn thận đút vào trong tay của Xà Minh.

Xà Minh khịt mũi khinh thường, chỉ có đưa cho hắn vài viên linh thạch mà thôi, làm sao có thể để hắn bán đứng đạo đức của chính mình được chứ.

Ai mờ ngờ, bàn tay của hắn vừa chạm vào khối linh thạch thì cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ, nhìn kỹ lại, đây nào phải là linh thạch, rõ ràng là tiên thạch con bà nó rồi.

Thế là Xà Minh nghiêm nghị nhìn thẳng vào mặt Thanh Phong nói:

“Lam Trạch, ngươi có chắc chưa, đây là vũng lầy không đáy, một khi bước chân vào có thể là vạn kiếp bất phục—”

Để tránh Xà Minh lãi nhãi quá nhiều, Thanh Phong tiếp tục nhét thêm vào tay hắn vài viên linh thạch nữa.



Ừm, Thanh Phong, ngươi muốn đẩy nhanh quá trình cũng tốt, bất quá tác giả cũng muốn biên thêm mấy chữ nữa.

Xà Minh mặc dù là động vật máu nóng, lần đầu tiên trong cuộc đời lại cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng như thế này.

Con bà nó, tiểu tử này trong nhà có mỏ linh thạch đúng không?

Có phải giàu lắm đúng không?

Xà Minh trải qua tâm can đấu tranh, cuối cùng cắn răng nói:

“Lam Trạch huynh đệ, ngươi có thể thề rằng không đem bí mật này nói ra hay không?”

“Ừm, ta thề. Nếu như dám lộ ra bí mật này, trời xanh lập tức đánh xuống lôi kiếp, đem thể xác máu thịt của ta đánh thành tro tàn.”-Thanh Phong tàn nhẫn thề độc.

Ừm, bây giờ thể xác của hắn không phải thể xác cũ, theo như Trường Tử nói, thể xác của hắn cấu tạo không phải từ máu thịt phổ thông, máu thịt chỗ này là do Minh Kính Bồ Đề Diệp căn cứ theo “thân thể” mà linh hồn Thanh Phong tiếp nhận trong tiềm thức mà tạo thành.

Hắn bây giờ không thuộc về phạm vi nhân tộc, lại cũng không phải là yêu tộc. Hắn thuộc về tinh quái, tinh quái chính là một loại sinh linh đặc biệt, tồn tại độc nhất vô nhị trên thế gian.

Tỉ như trên đời này không thể có hai cái kiếm linh giống như nhau, bổ sung kiến thức một chút, mộc yêu kì thực không phải là yêu mà chính là thuộc về trận doanh tinh quái. Bởi trên đời này vốn không có hai cái mộc yêu giống nhau, lại cũng không phải thuần tuý sinh ra dựa trên giao hợp. Mộc yêu sinh ra là nhờ hấp thụ linh khí trời đất, từ tồn tại không biết suy nghĩ dần dần xuất hiện một cái linh hồn. Linh hồn của tinh quái là một loại linh hồn đặc biệt, không phải do luân hồi chuyển thế mà thành, mỗi một cái tinh quái, hoàn toàn là một linh hồn mới mẻ.

Thanh Phong cũng như thế, linh hồn lẫn cơ thể của hắn trên một nghĩa nào đó chính là được đúc lại hoàn toàn. Bất quá, cái linh hồn mới lại đem theo một đoạn kí ức.

Theo lí thuyết, thân xác máu thịt của Thanh Phong là cái thân xác bị đoạt xá. Không biết tí nữa đem việc này nói cho Trường Tử, trên trời cao có đánh lôi kiếp xuống tên tiểu tử dám đoạt xá thân xác cũ của mình hay không nhỉ?

Ở một nơi này đó ở Tuệ Minh châu, một thiếu niên trẻ đang bắt chéo chân ngồi thổ nạp linh khí hắt hơi một cái.

“Hm? Đã là Khai Khiếu cảnh rồi mà còn bị hắt hơi sao? Khẳng định là đám chó má Bát Vực Tôn Giả cùng với tiện nhân Cơ Dao Nữ Đế rồi. Đợi đi, bổn Thánh Hoàng rồi sẽ trở về tìm các ngươi mà thôi.”