Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 15: Con Của Ta, Con Của Ta




Chương 15: Con Của Ta, Con Của Ta

Cạch.

Cạch.

Cạch.

Bốn vạn năm trăm ngàn năm trước, toà thành này có Ngô Công thành, do một vị Khai Trần nhị phẩm cường giả làm thành chủ.

Bên trong toà thành thời điểm ấy có một chi gia tộc cửu vĩ hồ, bất quá chi gia tộc này trải qua vô số năm tháng, huyết mạch đã không còn bao nhiêu. Tộc trưởng đương thời chỉ có ba cái đuôi, yêu thú cấp ba, cũng tức là tương đương với Khai Khiếu cảnh. Thực lực này ở bên trong Ngô Công thành thời điểm ấy cũng có thể tính là tương đối hùng mạnh.

Vào một ngày hạ chí, gia tộc sinh ra một con hồ ly màu xám.

Hồ ly màu xám là điều đại cấm kỵ bên trong hồ ly, tương truyền rằng những năm tháng ban sơ khi Thiên Hoang đại lục vừa hình thành.

Con cửu vĩ đầu tiên sinh ra có màu trắng, con thứ hai sinh ra có màu xám.

Con cửu vĩ màu trắng đem theo lực lượng hùng mạnh, trở thành đại yêu cát cứ một phương.

Con cửu vĩ màu xám, thời điểm sinh ra suy nhược, yếu ớt không tưởng. Nó nhìn người ca ca của mình, đem theo lòng căm thù, nó luôn tự hỏi vì sao bản thân yếu ớt như vậy, vì sao ca ca lại mạnh như vậy.

Cuối cùng, cửu vĩ màu xám nhập ma. Nó đ·ánh c·hết cửu vĩ hồ đầu tiên trong thiên địa, cũng đem chính mình hoá ma mà c·hết.

Từ đó về sau, chỉ cần là yêu tộc có huyết mạch liên quan đến cửu vĩ hồ, cho dù là một tia huyết mạch nho nhoi thôi cũng được. Chỉ cần trong tộc có tộc nhân xuất hiện bộ lông màu xám, nó tự nhiên sẽ bị cả đàn bỏ rơi, xa lánh và chán ghét.

Chỉ là, chi gia tộc của Ngô Công thành lại không như vậy, bọn hắn bao dung, ôm ấp nàng hồ ly có bộ lông màu xám như thông thường.

Cuối cùng, nàng trở thành Vạn Cổ Yêu Đế, chính là Bách Diện Thiên Hồ trong truyền thuyết.

Bách Diện Thiên Hồ xuất sinh từ Ngô Công thành.

Ngô Công thành trở thành Thiên Hồ thành.





Trường Tử nói dứt câu, cầm cốc nước lên uống một hơi.

Đoạn sau đó, hắn lấy ra tẩu thuốc quen thuộc của mình, nhẹ nhàng châm lên một mồi lửa, rít một hơi thật sâu.

Trường Tử nhìn Thanh Phong mà thở dài một tiếng.

Xung quanh Thanh Phong bây giờ được vây quanh bởi rất nhiều thiếu nữ, mặc dù hắn chỉ căn bản là ngồi một chỗ uống trà mà thôi.

“Minh Nguyệt à Minh Nguyệt, vi sư sợ lòng khó giữ cho ngươi rồi…”-Trường Tử càng nghĩ càng lo lắng, chỉ sợ đứa trẻ này sẽ bị ai đó c·ướp mất thôi.

Ừm, Trường Tử lại quên mất mình đang ở Cẩm Đồ châu rồi. Thiếu nữ vây quanh Thanh Phong chính là mấy vị mĩ nữ thuộc về xà yêu, hạc yêu, hổ yêu, thử yêu, miêu yêu…

Không biết thẩm mỹ quan của Trường Tử có sao hay không, nhưng Thanh Phong không quen nhìn mấy vị mỹ nữ này cho lắm, hắn phải cố gắng để bản thân không nôn ra.

Ở đối diện, Thanh Phong cũng giống như Trường Tử, hắn cũng lo lắng cho sư phụ của mình.

Trường Tử quá nghiện thuốc rồi, lần nào trên miệng cũng ngậm chặt lấy tẩu thuốc như sợ ai đó c·ướp khỏi tay của sư phụ vậy.

Mặc dù đặt ở bậc cường giả thông thiên như Trường Tử, cho dù có bỏ thêm vào bên trong Cần Sa thảo, Tĩnh Tâm thảo hay thậm chí độc vật xếp thứ mười ba trên độc bảng là Hồn Tuý Thạch cũng không có ảnh hưởng gì với Trường Tử.

Bất quá, nghiện h·út t·huốc là cực kỳ không tốt cho sức khoẻ.

Trường Tử thở dài một hơi, cầm theo dù của mình rồi đi ra khỏi tửu quán.

Trước khi đi, hắn đặt tay lên vai Thanh Phong nhắc nhở:

“Trước khi đi, nhớ đòi tiền từ chưởng quầy.”

“...”

Sư phụ, trong nhẫn trữ vật của ta có mấy ngàn viên linh thạch, mấy ngàn viên này lại là do ngài đưa cho ta.



Vì sao lại tham vài đồng bạc vụn như vậy chứ.

Hay là, vì ta quá đẹp trai nên sư phụ mới kêu ta làm?

Chỉ là Thanh Phong nghĩ như thế nhưng vẫn không làm trái lời của của sư phụ, ước chừng mười phút sau khi Trường Tử rời đi, Thanh Phong cũng đi tới kiếm chưởng quầy để lấy tiền.



“Quan phủ đại nhân, quan phủ đại nhân, con ta, con ta b·ị b·ắt mất rồi….”

“Nửa tháng trước, con của ta cũng b·ị b·ắt, các người nói sẽ phái người truy tìm, vậy mà tại sao, tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai?”

“Còn có con của ta, đứa trẻ đó chỉ mới ba tháng tuổi, hai mắt của nó còn đang nhắm nghiền chưa mở ra được.”

“Thành chủ đại nhân ở chỗ nào, thành chủ đại nhân rốt cuộc đang ở đâu?”

Thanh Phong đang trên đường dạo phố thì nghe được những thanh âm khóc lóc van xin đứng trước cửa phủ thành chủ.

Thậm chí, lẫn bên trong còn có một vị cấp bốn yêu thú. Hắn gầm gừ tức giận nói:

“Mẹ nó, Lai Hổ ta đã đặt một tấm bùa mệnh lên người con của ta. Vậy mà chỉ sau nửa khắc khi con ta biến mất, lá bùa đó đột nhiên mất hiệu nghiệm, ta truy vết nửa đường cũng chỉ chạy được tới Thiên Hồ thành này. Lân cận sáu toà thành lục tục có trẻ em b·ị b·ắt cóc, rốt cuộc là tên chó má nào?”

Truy vết nửa đường liền biến mất, ai nói Thiên Hồ thành không có quỷ dị, khẳng định Lai Hổ sẽ đem đánh hắn nhừ như tương.

Một vị hộ vệ chịu không được, đứng ra khuyên can nói:

“Lai Hổ đạo hữu hẳn cũng biết sáu toà thành xung quanh đây đều có nạn b·ắt c·óc trẻ nhỏ, vậy thì hẳn cũng biết nhân thủ của phủ thành chủ chúng ta ngày đêm truy vết hắn, bất quá tới nay vẫn không tìm tới được–”

Chưa kịp dứt lời, đám người bên dưới liền nhao nhao chửi to lên:



“Đây là lời giải thích kiểu gì?”

“Mẹ nó, đem thành chủ ra đây gặp ta.”

“Ta yêu cầu được gặp thành chủ, là thành chủ, đám các ngươi có nghe lọt tai lời của yêu hay không?”

“Con mẹ nó, Thiên Hồ thành cái rắm, đây còn là quê hương của Yêu Đế đại nhân hay sao?”

“Ngậm miệng lại hết cho ta.”-Một giọng nói cứng rắn vang lên, uy áp trên người hắn bao trùm lấy cả khu vực, bao gồm cả vị cấp bốn cường giả Lai Hổ cũng không có cách nào động đậy.

Hai mắt Thanh Phong có thể nhìn ra, hắn có cùng cảnh giới với Mộc Hữu Chung, là Khai Trần đệ nhị phẩm, cũng tương đương với yêu thú cấp năm.

Bất quá hình như là dùng đan dược cưỡng ép lên, khí tức phiêu miểu, so với yêu thú cấp bố như Lai Hổ thì lại chỉ cao hơn một đoạn nho nhỏ.

Nếu Lai Hổ thật sự muốn liều mạng đem hắn đánh, cũng chưa biết ai thắng ai thua.

“Một tuần nữa đến đại điển Hồng gia tế tổ, các ngươi đứng trước mặt phủ thành chủ làm loạn như thế này có phải là xem Hồng gia ta không tại Thiên Hồ thành đúng không?”-Hắn phẩy tay một cái, đem đám người đang khóc lóc thảm thiết văng xa ra khỏi cửa phủ thành chủ.

Thanh Phong sắp nhịn không nổi cảnh này, vừa định tản là linh lực của mình thì từ đằng sau, một con xà yêu nửa hình người đã lao lên, hắn chỉ thẳng vào vị cường giả cấp năm mà nói:

“Hồng gia cái rắm, uy phong lắm phải không? Phủ thành chủ cũng muốn quản tới, ngày mai ta đem rác tới đây, có phải các ngươi cũng muốn thay hộ vệ dọn dẹp đúng không? Còn nữa, phủ thành chủ các ngươi có phải quá vô năng hay không, nửa tháng cũng không dò la được tin tức nào, nghỉ việc quách đi cho rồi.”

Đám người ban nãy còn khóc lóc trước cửa cũng ngạc nhiên quay mặt ra nhìn hắn, bọn hắn tuy khóc lóc như vậy, nhưng cũng không dám làm loạn lớn hơn ở nơi này. Vậy mà lại có một tên điên đi ra, vừa chửi phủ thành chủ, vừa chửi cả Hồng gia. Phóng mắt khắp Thiên Hồ, à không, phải là nhìn khắp Cẩm Đồ châu cũng không tìm ra được một người dám làm như vậy.

Hảo hán, hảo hán a, sau khi c·hết bọn ta tới kính cho ngươi một chén rượu.

Tên cường giả cấp năm cười khẩy một cái, sau đó giơ đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng bắn ra một tia kim quang.

Tia kim quang xuyên qua tay trái của xà yêu, để lại một lỗ to lớn bên trên cánh tay khiến không ngừng rỉ máu xuống.

Xà yêu thét lên một tiếng, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, đem đám người đang nằm bên ngoài phủ thành chủ, bất quá hình như mắt hắn có chút vấn đề, tiện tay đem cả Thanh Phong theo sau.

Có lẽ do lâm vào tình cảnh nguy hiểm, hắn cũng không quá để tâm đến nhiều thứ, hắn dùng tốc độ lớn nhất lao ra khỏi phủ thành chủ, lao ra khỏi Thiên Hồ thành, đi đến một địa phương cách xa Thiên Hồ thành chừng trăm dặm thì mới buông xuống.

“Một, hai, ba, bốn, năm, sáu. Ừm, hả, sáu?”-Xà yêu đếm lại số người, không hiểu vì sao lại tăng thêm một đầu.

“Xin chào, ta gọi Lam Trạch, là lười yêu, là yêu thú cấp ba.”

Thanh Phong bịa ra một cái tên, còn về thân phận yêu thú, trước đó hắn đã học được phép biến hình từ Trường Tử, không phải Huyền Thiên cảnh không có cách nào nhìn ra thân phận thật sự của Thanh Phong.