Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 14: Thiên Hồ Thành Có Bách Diện Thiên Hồ




Chương 14: Thiên Hồ Thành Có Bách Diện Thiên Hồ

Nhàn Vân Thủy nghẹn ngào không nói lên lời, Bách Diện Thiên Hồ đúng là một cái vô cùng hợp cách Yêu Đế.

Nhưng nàng không phải bằng hữu tốt.

Nếu không, nàng vì sao sẽ tự ý mình làm ra những chuyện này mà không hỏi tới hắn chứ?

“Ngu ngốc…”-Nhàn Vân Thủy buồn bã không nói được.

“Thủy Thủy, ta với ngươi quen biết bao lâu?”

“Mười hai vạn tám ngàn năm.”

“Nếu ta tìm đến ngươi bàn việc này, ngươi có đồng ý hay không?”

“Không!!”-Nhàn Vân Thủy chém đinh chặt sắt khẳng định.

Cho dù hi sinh cái mạng già của hắn, khẳng định cũng sẽ ngăn cản Bách Diện Thiên Hồ làm ra hành động này.

Phàm là sinh linh trong thiên hạ, sau khi c·hết sẽ hoá thành linh hồn.

Đủ cường đại, có thể ở lại nhân gian, trở thành vong linh quỷ hồn.

Hoặc là đi tới địa phủ, uống canh mạnh bà, đầu thai chuyển kiếp.

Mà Bách Diện Thiên Hồ dù chọn thế nào, khẳng định đều tốt hơn so với việc hồn phi phách tán.

“Chỉ tiếc, mười mấy vạn năm, vẫn là ngốc tử.”

Nhàn Vân Thủy cảm khái thời gian trôi thật mau, chỉ có một con hồ ly ngốc mãi chẳng đổi thay tý nào.



Bách Diện Thiên Hồ nhìn Nhàn Vân Thủy như vậy thì cười phá lên mà nói:

“Được rồi, được rồi. Không giỡn với ngươi nữa, ta không có hồn phi phách tán đâu.”

Nhàn Vân Thủy ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong lòng như có tám vạn con rùa đang bơi qua.

Nước mắt nam nhi, không thể tùy tiện rơi.

Mẹ nó, trả lại nước mắt cho lão tử.

Để tránh Nhàn Vân Thuỷ đánh Bách Diện Thiên Hồ, Lý Trường Tử một bên phụ hoạ thêm vào:

“Nếu như định nghĩa còn sống của các ngươi là chỉ cần linh hồn còn tồn tại, thì ta nghĩ nàng vẫn sống tốt. Thậm chí bên trong bí cảnh, nàng muốn ngủ thì ngủ, thậm chí nếu buồn quá, có thể tự mình đem mình vào huyễn cảnh chơi một chút.”

Bách Diện Thiên Hồ đã thiết kế Yêu Đế bí cảnh, thời gian bên trong gần như ngưng động lại, lại dùng lượng lớn thiên tài địa bảo nện vào bên trong, đảm bảo cho một sợi tàn hồn ký thác vào bên trong sẽ vĩnh viễn không tan biến.

Đổi lại, nàng đời này gần như không thể thoát ra khỏi Yêu Đế bí cảnh, nếu trong thời gian đó hối hận, nàng cũng không có cách nào đầu nhập luân hồi. Mạng sống của nàng sẽ gắn liền với sự tồn tại của Yêu Đế bí cảnh. Giả sự một ngày nào đó, có tên điên đem Yêu Đế bí cảnh tiêu diệt đi, Bách Diện Thiên Hồ có lẽ cũng chỉ biết chửi thầm trong lòng rồi tan biến đi mất.

Trường Tử đã sớm đem điều này nói với Bách Diện Thiên Hồ, bất quá nàng nghe xong thì phì cười một tiếng, chỉ bảo rằng hắn lo quá xa rồi.

Nàng kiến tạo bí cảnh là ở thời kì đỉnh phong của mình, cho dù có là Nghịch Mệnh cảnh tới đây, nàng cũng đảm bảo rằng không thể phá huỷ được bí cảnh này.

Muốn phá huỷ Yêu Đế bí cảnh, phải là Thánh giả, hoặc là Lý Trường Tử.

“Có phải là Huyền Chủ nói với ngươi phương pháp này đúng chứ?”-Trường Tử hít một hơi thuốc, mặt không cảm tình hỏi Bách Diện Thiên Hồ.

Bách Diện Thiên Hồ lúng túng cười, chỉ đành gật đầu.



Ngũ đại thánh địa bên trong, phàm là đệ tử Huyền môn, bọn hắn đều lấy trường sinh làm giáo lý của chính mình.

Cả ngày ngây ngốc nghiên cứu phương pháp trường sinh, cũng may bọn hắn đều là danh môn chính phái, không động tay tới mấy cái tà thư. Bằng không, Trường Tử thật muốn có một cái cớ để đem Huyền Chủ treo lên mà đánh mấy cái.

“Ừm, chỉnh sửa một chút, đặt bí cảnh ở hướng Đông.”

“Vì sao?”

“Xây mộ phần phải hướng về phía mặt trời, mặt trời ở đằng Đông, rất đẹp.”

“...”

Bách Diện Thiên Hồ bây giờ rất muốn đem Trường Tử hung hăng đánh xuống, bất quá nàng không có khả năng chiến thắng.

Lý Trường Tử đặt tay lên vai Thanh Phong, sau đó nhìn Nhàn Vân Thuỷ cùng Bách Diện Thiên Hồ mỉm cười nói:

“Ba tháng nữa chúng ta trở lại, bây giờ đi du lịch một chút.”

Nói dứt câu, Trường Tử đã cùng với Thanh Phong hoá thành một cơn gió bay đi mất.

Nhàn Vân Thuỷ hai mắt vẫn còn đỏ hoe, quay sang nhìn Bách Diện Thiên Hồ, nghẹn ngào không nói nên lời:

“Ngốc hồ ly, ngu ngốc.”



“Sư phụ, Thanh Khâu hoàng triều, Bái Nguyệt giáo đã bị Yêu Đế tiêu diệt ở hai vạn năm trước đó. Vậy vì sao mà Vạn Yêu Đình chỉ mới được kiến tạo từ chín trăm năm trước.”

Lý Trường Tử nhả ra một sợi khói, khen Thanh Phong hỏi rất hay, là một học sinh hiếu học điển hình.

“Thành lập Bất Hủ Thánh Địa, yêu cầu một món Bất Hủ Chí Bảo trấn áp khí vận, Bất Hủ Chí Bảo tương đương với một vị Thánh giả cảnh giới. Mà từ mười tám vạn năm trước, Thiên Hoang giới lâm vào thời đại mạt pháp, Nghịch Mệnh đã là đương thời chiến lực cao nhất. Thẳng tới chín trăm năm trước, xuất hiện một vị Tà Thánh.”



Đánh bại Tà Thánh, nhặt xác luyện chí bảo.

Thanh Phong gật gù xem như đã hiểu được chuyện này.

Hoá ra, Bất Hủ Chí Bảo được viết bên trong [Thiên Hoang Lục] chính là dùng để là việc này.

Không biết vì sao, khi nhắc tới Bất Hủ Chí Bảo, vẻ mặt của Trường Tử có chút biến hoá. Chỉ là biến hoá rất nhỏ bé, thoáng chốc đã trở về sắc mặt bình thường, Thanh Phong cũng không cách nào biết được.

Ngoài ra Thanh Phong cũng biết được thời gian hai vạn năm trước khi thành lập Vạn Yêu Đình, Thiên Hồ không phải là ăn không ngồi rồi. Nàng đã từ từ thay đổi bản tính căm ghét nhân tộc của yêu tộc bằng cách đưa ra hàng loạt quyển tiểu thuyết, bán trên khắp Cẩm Đồ châu, tỉ như [Bá Đạo Yêu Đế Yêu Tầm Thường Phàm Nhân] [Mơ Mơ Tỉnh Tỉnh, Bán Yêu Hành Tẩu Giang Hồ] [Làm Sao Để Cùng Nhân Tộc Yêu Đương]...

Ngoài ra, Bách Diện Thiên Hồ còn tiến hành cải cách giáo dục khắp các nơi, từ địa phương xa xôi cho đến tận thành trì nguy nga, yêu cầu toàn bộ yêu tộc phải có học thức tối thiểu một mức nào đó. Bởi vì yêu tộc thiên sinh chỉ hướng về lực lượng, đối với trí não thì bọn hắn so với người bình thường kém hơn rất nhiều. Bách Diện Thiên Hồ thân làm Yêu Đế, làm sao có thể không nhìn thấy vấn đề này, thậm chí là đám người của thời đại trước, các đời quan viên hoàng triều khẳng định cũng thấu hiểu vấn đề học thức của yêu tộc.

Bất quá bọn hắn đối với việc này không quá để tâm, nói đúng hơn, bọn hắn lại càng mong đám yêu tộc này càng thêm ngu ngốc, như vậy mới có thể dễ dàng trị vì bọn chúng được.

Nếu không, vì sao lại bị Bách Diện Thiên Hồ tiêu diệt hết?

Cuối cùng, Thiên Hồ ban hành một quyển công pháp có thể áp chế huyết tính của yêu tộc, loại công pháp này mặc dù chỉ có thể tu luyện tới Khai Khiếu cảnh, nhưng lại cực kì đặc thù, về sau có thể tuỳ thời thay đổi công pháp tu hành về sau, sau khi thay đổi công pháp thì cũng không có tác dụng phụ gì, hoàn toàn xây dựng căn cơ vững chắc cho yêu tộc.

Thời điểm quyển công pháp này xuất hiện, không những yêu tộc, mà nhân tộc cũng nhao nhao lên. Phải biết, công pháp là cơ mật của tu hành giả, nếu để người khác biết được công pháp của mình thì cũng không khác gì để người khác nắm được mệnh môn của mình. Cho dù chỉ là công pháp ở tầng thứ, việc này cũng đã đem quan niệm của một bộ phận dần dần thay đổi đi.

Còn bây giờ, quyển công pháp này không những lưu hành khắp nơi trong Cẩm Đồ châu, những vị học sĩ của nhân tộc cũng đã nghiên cứu theo quyển công pháp này, ra đời một quyển [Linh Lực Vận Chuyển Cơ Bản Cho Người Mới Nhập Môn] bởi vì tên quá dài khiến cho nhiều người không nhớ được.

Một trăm năm kể từ ngày đó, công pháp trải qua nhiều đợt chỉnh sửa và tái bản với cái tên vẫn được sử dụng đến ngày hôm nay [Tu Hành Cơ Bản Pháp]. Cũng nhờ thế, phàm nhân của Thiên Hoang giới không phải chân chính phàm nhân, bọn hắn kém nhất cũng có tu vi Luyện Bì ngũ trọng.

Theo Thanh Phong nhìn nhận, Luyện Bì ngũ trọng tương đương với vận động viên nghiệp dư trên địa cầu. Nhưng Thanh Phong tới giờ vẫn không có cách nào hiểu được, tố chất cơ thể chỉ tốt hơn người địa cầu bình thường một chút, lại vì vấn đề gì mà nhóm phàm nhân có tuổi thọ cao nhất có thể đạt tới tận một trăm năm mươi tuổi.

Sau vô số lần cố gắng nghiên cứu, hướng về Trường Tử thắc mắc, hắn chỉ nhận lại được câu trả lời rằng đây vốn là thường thức từ xưa nay rồi.

Cuối cùng, Thanh Phong chỉ đành từ bỏ, dù sao, nơi này là thế giới tu hành, cái loại tu hành giả đối với thời gian không có chút khái niệm nào, một trăm năm mươi năm có lẽ cũng chỉ là một hai lần chớp mắt mà thôi.

“Thiên Hồ thành, nơi sinh ra tuyệt đại Vạn Cổ Yêu Đế.”-Trường Tử rít một điếu thuốc, chậm rãi nói.