Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Hối

Chương 11: Châu Lục Rộng Lớn, Yêu Đế Lại Cô Đơn




Chương 11: Châu Lục Rộng Lớn, Yêu Đế Lại Cô Đơn

Lý Trường Tử quen thuộc dạo bước khắp nơi, như thể hắn là một người con xa xứ lâu ngày trở về quê hương của mình.

Chẳng biết tự bao giờ, Trường Tử đã đi đến một vùng hẻo lánh, xung quanh lộ ra một mảng phế tích như muốn nói rằng trước kia ở đây vốn có một ngôi làng.

“Rất lâu rồi…”

“Ừm, đã rất lâu rồi mới thấy Đế Tôn đại nhân trở lại nơi này.”

“Ồ, ta cứ tưởng Thiên Hồ đạo hữu sẽ vĩnh viễn theo sau đuôi ta mà không lộ diện chứ.”-Trường Tử không bất ngờ, vẫn ung dung nhìn phong cảnh xung quanh.

Bách Diện Thiên Hồ cầm phiến quạt che đi một nửa nụ cười kiều mị của mình, nhưng lại chẳng có cách nào che đi thân hình đẫy đà đầy quyến rũ của nàng ta.

“Lý Đế Tôn chớ nói đùa.”

Trường Tử không đáp lời, vẫn tiếp tục đi lên phía trước.

Một bước.

Mười bước.

Một trăm bước.

Hắn đi tới một phần mộ cũ, phần mộ trống vắng hoang sơ, nhưng xung quanh lại có vô số vò rượu, rất nhiều xiên kẹo hồ lô bị thối rửa nằm ở đây. Cỏ cũng không có cách nào mọc cao lên được, có thể thấy phần mộ này có người thường xuyên đến thăm.

Trường Tử đặt bên cạnh phần mộ một vò rượu, một xiên kẹo hồ lô.

Nhìn sơ qua đã biết, người thường xuyên đến đây chính là hắn.

“Lão Chu, ta lại tới làm phiền ngươi rồi.”-Trường Tử mỉm cười, ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu.



Hắn định châm lửa lên, hút một hơi dài thì như sực nhớ ra gì đó, nhanh chóng d·ập l·ửa đi.

“Quên mất, ngươi không thích mùi thuốc.”-Trường Tử tự cười giễu cợt mình một tiếng.

Làm người đứng ngoài cuộc, Bách Diện Thiên Hồ kỳ thực rất ngại ngùng, hắn nhìn bóng lưng Trường Tử lộ ra vẻ cô độc nồng đậm. Quen biết Trường Tử đến nay cũng phải ngàn năm có thừa, hắn hiểu con người Trường Tử là như thế nào, trọng tình trọng nghĩa cũng có, mà lạnh lùng sát phạt cũng không hề thiếu.

Chẳng qua, đây là số ít lần nàng thấy Trường Tử lộ ra vẻ đau thương như thế này.

Ngoại trừ lần này ra, lần cuối nàng nhìn thấy chính là vào chín trăm năm trước.

Trường Tử tự uống rượu, tự nói chuyện đến khi mặt trời lặng đi mới quay đầu lại nhìn Bách Diện Thiên Hồ.

Hắn rít một hơi thuốc, nhẹ nhàng nói:

“Còn bao lâu?”

“Vốn là còn hơn bốn mươi năm…”

Bách Diện Thiên Hồ chưa kịp nói xong, Trường Tử đã tiếp lời:

“Cảm thấy thời gian còn quá nhiều nên muốn tìm đường c·hết phải không? Luyện hoá chín cái đuôi, trích ra lượng lớn bản mệnh tinh huyết của mình. Chân thân lại đem chôn sâu vào bên trong địa mạch của Cẩm Đồ châu. Ừm, so với ta, ngươi là một người lãnh đạo hợp cách.”

“Cũng không có cách nào khác, đương thời ngoại trừ Lý Đế Tôn ra. Hiện nay thiên hạ có tám vị Đế Quân. Trong số đó chỉ có hai cái là thuộc về yêu tộc, một là ta, hai là Đấu Chiến Thánh Hoàng. Bất quá, vị hậu sinh Đế Quân này lại là người của Nhập Mộng Phật Tổ, chung quy lại vẫn thuộc về lực lượng của nhân tộc. Nhìn qua nhìn lại, yêu tộc chỉ còn một mình ta.”-Bách Diện Thiên Hồ thở dài một hơi.

Giả như Đấu Chiến Thánh Hoàng hơi nghiêng về yêu tộc một chút, nàng khẳng định sẽ đem toàn bộ tài nguyên của mình đập lên trên người hắn. Cố gắng lung lay hắn, đào chân tường Phật môn, cho dù lão phật có tới nàng cũng dám đánh một trận.

Đều là Nghịch Mệnh cảnh, sợ cái rắm.

Nàng còn vài năm thọ nguyên, đốt hết cũng không sao?



Thử hỏi Nhập Mộng Phật Tổ có dám đốt không, có dám tới không?

Chỉ tiếc, Đấu Chiến Thánh Hoàng quá cứng, không cách nào lung lay được.

“Ai tới nối nghiệp giúp ngươi?”

Trường Tử chỉ hỏi một câu, nhưng đã đánh thẳng vào chỗ yếu nhất của Bách Diện Thiên Hồ.

Hiện nay Vạn Yêu Đình có tổng cộng mười một vị Huyền Thiên cảnh, đứng đầu là Nghiệp Minh, một vị cổ lão đại yêu sống tới nay đã được sáu vạn tuổi, tu vi Huyền Thiên đệ tam cảnh. Hắn là tàn dư của Bái Nguyệt giáo, sau đó biết quay đầu là bờ…

Chính là bán đứng bằng hữu, chỉ điểm đám tàn dư của Bái Nguyệt giáo còn trốn tránh, sau đó hắn lại dốc lòng cống hiến hết mình vì Vạn Yêu Đình. Trở thành người có tiếng nói thứ hai chỉ sau Bách Diện Thiên Hồ.

Sau đó là chín vị phong chủ, bọn hắn đồng thời đều có tu vi Huyền Thiên đệ nhị cảnh. Trong chín người này, toàn bộ đều giống như Nghiệp Minh, bọn hắn đều là tàn dư của Thanh Khâu hoàng triều hoặc là Bái Nguyệt giáo.

Còn một vị Huyền Thiên cảnh nữa, bất quá…

Trường Tử đậy lại nghiên mực, sau đó cầm tờ giấy lên, đặt vào trong tay Thanh Phong, sau đó xoa đầu hắn mà mỉm cười nói:

“Còn có một vị Huyền Thiên cảnh nữa, nếu con có thể tìm tới được hắn, sư phụ sẽ tặng cho con món quà mà con thích. Hắn là một người dở dở ương ương, cực thích diễn kịch.”

Thanh Phong nhận lấy tờ giấy, sau đó lui ra bên ngoài, tỉ mỉ nghiên cứu.

“Đế Tôn, vì sao phải làm như thế?”-Mộc Hữu Chung thắc mắc hỏi.

“Ta đã nhận lời sẽ giúp Bách Diện Thiên Hồ giữ vững địa bàn của mình, chẳng qua, chín trăm năm trước đã hứa sẽ không động chạm vào việc của ngũ đại thánh địa. Nếu như bây giờ nhúng tay trực tiếp vào, chẳng khác gì tự dùng tay mình đấm thẳng vào mặt của chính mình. Da mặt của lão phu tương đối mỏng, không chơi được.”-Trường Tử rít một hơi thuốc, cười cười nói.

Ngoài ra, Trường Tử cũng muốn Thanh Phong tự mình trải nghiệm cái hiểm ác của nhân thế. Vụ việc lần trước ở Trường Tức thành cũng chỉ là một hồi giúp Thanh Phong kiên định đạo tâm của mình lại. Còn ở Vạn Yêu Đình, ngư long hỗn tạp, trụ chống trời của bọn hắn lại đang ngày một lung lay.

Nếu không có gì kỳ lạ, nửa tháng tiếp theo, sau khi Bách Diện Thiên Hồ băng hà. Nghiệp Minh sẽ muốn thâu tóm Vạn Yêu Đình, mà chín vị phong chủ khẳng định cũng không muốn để hắn chiếm được.



“Tiểu Chung, ngươi lựa chọn ai?”

Mộc Hữu Chung tuy chỉ là một vị Khai Trần nhị phẩm, chẳng qua thân phận của hắn tương đối đặt thù. Tu vi với tuổi tác lại càng chênh lệch cực cao, sáu trăm tuổi đã đạt Khai Trần nhị phẩm, nếu tính ra, thiên tư so với thánh tử cũng không chênh lệch là bao. Thân phận của hắn chính là đạo đồng bên cạnh Bách Diện Thiên Hồ, ở Vạn Yêu Đình này, hắn gần như là người phát ngôn của Bách Diện Thiên Hồ. Cho dù có là Nghiệp Minh, chín vị phong chủ, thậm chí người có thân phận vừa là phong chủ, vừa là thánh tử đứng trước mặt Mộc Hữu Chung cũng phải hữu lễ, cung kính gọi một tiếng đạo hữu.

Ở Vạn Yêu Đình, hắn có thể đi ngang đi dọc, bất quá, con người hắn tương đối khiêm tốn. Chưa từng thể hiện với ai bao giờ, vì vậy, mặc dù chỉ sáu trăm tuổi đã đạt Khai Trần nhị phẩm, danh tiếng của hắn trên Thiên Hoang giới gần như chẳng một ai biết cả.

Đơn thuần là cẩu tới c·hết, cẩu bên cạnh Bách Diện Thiên Hồ.

Mà bây giờ, thời khắc phi thường, thủ đoạn cũng phải phi thường. Nếu như Mộc Hữu Chung không lựa chon một ai. Bất luận về sau, cho dù có là ai chiến thắng đi chăng nữa. hắn cũng không có cách nào sống an sống ổn như bây giờ. Mà ngược lại, nếu như chọn lầm người, hắn lại càng khó thở gấp một trăm lần.

Trước mặt Mộc Hữu Chung bây giờ chỉ có hai con đường, một là cây cầu độc mộc, hai là trực tiếp bỏ quách đi cái Vạn Yêu Đình, đi tìm kiếm một thế lực khác thu lưu chính mình.

Lấy thiên tư của hắn, trở thành thánh tử dự bị của các thánh địa khác cũng có thể.

“Thiên Hồ lão gia không nói cho ta biết phải theo ai, ta cũng không biết làm như thế nào…”

Ừm, chỉ là hắn có hơi đần một chút.

Sáu trăm năm sống, hoàn toàn là hắn hỏi, Thiên Hồ trả lời. Sự việc do hắn tự lựa chọn trong đời cũng không nhiều, hẳn là sáng mai ăn gì, trưa mai ăn gì mà thôi.

Theo một nghĩa nào đó, Mộc Hữu Chung càng giống con trai của Bách Diện Thiên Hồ hơn là đạo đồng.

Thân làm Yêu Đế thống lĩnh vạn yêu, nàng chỉ cần nhấc tay thì có thể hiệu triệu hơn một nửa số yêu tộc có trong Thiên Hoang giới.

Vậy mà, ngay trong địa bàn của chính mình, nàng chỉ có chính mình, Mộc Hữu Chung cùng một vị bằng hữu mà thôi.

Mặc dù Bách Diện Thiên Hồ không nói ra, Trường Tử lại có thể nhìn ra hai điều tiếc nuối lớn nhất trong mắt nàng.

Đầu tiên, chính là Vạn Yêu Đình, hay chính xác hơn thì là tương lai của yêu tộc. Nàng sợ khi mình nhắm mắt xuôi tay, yêu tộc lại sẽ như cũ, trở về một mớ hỗn tạp như ngày trước.

Thứ hai, sau khi nàng ra đi, đứa trẻ Mộc Hữu Chung này phải làm thế nào đây? Hắn chỉ mới có mấy trăm tuổi thôi, chỉ sợ hắn sẽ bị người khác cho ăn thiệt thòi.

Ừm, chắc chắn là Bách Diện Thiên Hồ nghĩ mà không phải là Lý Trường Tử tự biên tự diễn.

"Hay là để Thanh Phong phò trợ Mộc Hữu Chung lên đứng đầu Vạn Yêu Đình cũng là một ý hay."