Chương 12: Nhàn Vân Thuỷ, Yêu Đế Đời Thứ Hai
Bên dưới chân Vạn Yêu Đình có toà thành, là trung tâm của cả châu lục, với cung đường nối thẳng tới hơn bốn mươi toà thành khác, nơi đây là đại lộ buôn bán, giao thương của vô số yêu tộc.
Vạn Yêu thành, vạn yêu tề tụ.
Thật như vậy, yêu tộc bên trong Vạn Yêu thành đa dạng đến thần kỳ. Kiếp trước hắn đọc tiểu thuyết nhiều, yêu tộc hầu hết đều là một đám máu lạnh, cho dù có là đồng tộc đi chăng nữa thì cũng chẳng có lí do gì để bọn chúng nương tay. Vậy mà ở nơi đây, cho dù có là mãnh hổ lực lưỡng cũng phải cúi đầu chào chào thưa thưa với một con thỏ già.
“Nhân loại trẻ tuổi, cậu cảm thấy nơi này thần kỳ lắm phải không?”
Từ sau lưng, một cánh tay xù xì ôm lấy cổ của Thanh Phong, làm hắn hơi giật mình.
Thanh Phong lập tức lùi về sau nửa bước, tay đã đưa ra sau lưng, tùy thời có thể rút ra v·ũ k·hí của mình.
Đứng trước mặt Thanh Phong bây giờ là một con tê tê với bộ vảy màu đỏ, trên đầu lại mọc ra nửa cái sừng trông vô cùng quỷ dị.
Hẳn là có huyết mạch của giác yêu chảy trong người.
Con tê tê giơ lên ba ngón, à không, cả một bàn tay của mình, bàn tay có ba ngón.
“Thiếu niên trẻ, đây hẳn là lần đầu tiên đến chơi nơi này đúng không?”
Thanh Phong trầm tư một lúc, sau đó nhàn nhạt gật đầu.
Việc này không thể che giấu được, một nhân loại bất thình lình xuất hiện giữa lòng Vạn Yêu thành, cho dù là thằng ngu cũng có thể nhận biết.
Còn về phần vì sao Thanh Phong không dịch dung?
Ừm, Trường Tử quên dạy hắn rồi, Mộc Hữu Chung cũng quên dạy rồi. Chính hắn cũng quên hỏi rồi.
[Sổ tay người xuyên không của Thanh Phong]
-Điều 1: Phải học dịch dung thuật.
Thanh Phong lặng lẽ ghi nhớ vào trong đầu, đợi đến khi về nhà thì lập tức viết vào trong sổ, sau đó lại hướng về sư phụ cầu xin học.
Hành tẩu giang hồ, không ai chê thận phận của mình nhiều cả.
“3 viên hạ phẩm linh thạch đổi hướng dẫn viên, như thế nào?”
Ở Thiên Hoang giới, giao dịch lưu thông giữa phàm nhân là bạc cùng vàng. Giao dịch giữa người tu luyện là thiên tài địa bảo cùng linh thạch.
Linh thạch chia làm ba loại, hạ, trung, thượng.
Một viên hạ phẩm linh thạch bằng mười lạng vàng.
Mười viên hạ phẩm linh thạch đổi được một viên trung phẩm linh thạch.
Một trăm viên trung phẩm linh thạch đổi được một viên thượng phẩm linh thạch.
Ngoài ra, còn có một ngành nghề gọi là linh sư. Bọn hắn sẽ lựa chọn nơi có phong thủy tốt, nhặt vài cục đá, sau đó lại dùng năm tháng thanh tẩy cặn bã, chỉ lưu lại phần linh khí bên trong.
Đây gọi là linh thạch nhân tạo, giá trị cùng với lượng linh khí ẩn chứa bên trong thông thường phải kém hơn linh thạch tự nhiên khoảng một nửa.
Đây cũng là loại linh thạch có số lượng nhiều nhất trong nhẫn của Thanh Phong, ước chừng phải cả vạn viên trở lên. Ngoài ra, linh sư tạo ra mấy viên này là Lý Trường Tử.
Vậy nên, giá trị của linh thạch nhân tạo này so với linh thạch tự nhiên vẫn có chênh nhau, là linh thạch nhân tạo đắt hơn mười ngàn lần.
Cũng may, trước đó Mộc Hữu Chung có tặng cho Thanh Phong hạ phẩm linh thạch tự nhiên bình thường rồi.
Bằng không, một khi Thanh Phong xuất ra đống linh thạch kia, Bách Diện Thiên Hồ sẽ đột quỵ mà c·hết chứ không phải cạn thọ mà c·hết.
Thanh Phong tiện tay đặt vào trong tay hắn năm viên hạ phẩm linh thạch, giọng lạnh lùng nói:
“Nếu làm tốt, thưởng thêm.”
“Lão nô tên là Cúc Cung Tận Tụy, thiếu gia mời đi lối này.”
“...”
Nghe tên đã thấy cực kỳ có tâm với nghề rồi.
“Thiếu gia, đây là phiên chợ sầm uất nhất Vạn Yêu thành.”
“Thiếu gia, đây là quán ăn ngon nhất Vạn Yêu thành, có một trăm tám mươi chín loại thịt yêu tộc, hơn một ngàn món ăn khác nhau.”
“Thiếu gia, đây là viện bảo tàng lịch sử. Bên trong có lưu lại pho tượng mười tám đời quốc chủ của Thanh Khâu Hoàng triều, sáu pho tượng của giáo chủ Bái Nguyệt giáo. Cùng với lịch sử hình thành Vạn Yêu Đình.”
“Thiếu gia, đây là toán c·ướp nổi danh nhất Vạn Yêu thành, với thành tích chặn đầu đánh qua ba vị Khai Khiếu cường giả.”
“...”
Lão Tụy, không cần cái này cũng giới thiệu chứ.
Thanh Phong dẹp loạn toán c·ướp, đem bọn chúng áp giải đi lên cho Yêu Nhãn. Sau đó nhận được tấm bằng người tốt việc tốt, được vinh danh trước mặt bách tính Vạn Yêu thành.
“Thiếu gia…”
Thanh Phong ngắt lời hắn mà nói:
“Chơi chán chưa?”
“Khụ, thiếu gia nói gì vậy?”
“Ngài hẳn là vị Huyền Thiên cảnh thứ mười một của Vạn Yêu Đình đúng chứ?”
“Haha, thiếu gia, nói đùa cũng đừng nói như vậy. Ngài nhìn ta trông có chỗ nào giống như là cường giả không?”
“Ừm, không muốn nhận thì thôi vậy. Vậy ngài cứ mặc Vạn Yêu Đình tự mình lâm vào cảnh tự mình diệt vong đi, Cẩm Đồ châu thịnh thế thái bình như thế này có lẽ chỉ cần ba mươi năm là trở về thời hỗn loạn như trước.”
Thanh Phong nói một mạch, sau đó quay đầu đi mất.
Nếu hắn không nhận, không thể ép hắn nhận.
Kỳ thực, ngay từ ban đầu nhìn thấy, Thanh Phong đã nhìn ra thân phận chân thật của hắn rồi.
Có lẽ đến Trường Tử cũng không biết, tiên thể sau khi được Minh Kính Bồ Đề Diệp đúc lại đã khiến Thanh Phong thức tỉnh thần thông mà chỉ có đạp tới Khai Trần nhị phẩm-Mục Thị cảnh mới có khả năng thức tỉnh.
Đó là thức tỉnh một loại đồng thuật, có người thức tỉnh đồng thuật loại hình chiến đấu, có người thức tỉnh đồng thuật loại hình huyễn thuật.
Còn Thanh Phong, đồng thuật của hắn giúp hắn có thể nhìn thấu qua bản chất của mọi sự vật.
Đối với người bình thường, thần thông này cần phải có hai điều kiện.
Đầu tiên, thần thông chỉ có thể kích hoạt trong một thời gian nhất định.
Thứ hai, đối phương và người sở hữu tu vi không được chênh lệch quá xa.
Còn đối với Thanh Phong, hắn khinh thường hai loại điều kiện này.
Mắt của hắn từ lúc được đúc lại thân thể tới giờ đã luôn như thế, vậy nên khoảnh khắc hắn gặp Bạch Cẩm ở Trường Tức thành, hắn mới có thể phát giác gì đó không đúng.
Chẳng qua, thời điểm ấy hắn chưa học được cách sử dụng thần thông nên không hiểu, vẫn luôn lầm tưởng đó chỉ là loại linh cảm của bản thân.
Còn bây giờ, chỉ cần trước mặt không phải là Đế Quân hay là sư tôn, hắn tự tin mình có thể nhìn thấy rõ bản chất của mọi thứ.
Mọi sự vật ở đây bao hàm cả công pháp, đây là một phần lý do chỉ trong ba tháng, hắn đem ba môn công pháp luyện tới đại thành, lý do còn lại là vì Mộc Hữu Chung dạy học quá giỏi.
Thanh Phong có thể nhìn ra chân thân của hắn là một con rùa vĩ ngạn ba ngàn thước, trên đầu có sừng dài mười trường như một thanh kiếm nguy nga chọc thủng chín tầng mây.
“Xin lỗi đã lừa gạt Thanh Phong công tử, tên của ta là Nhàn Vân Thuỷ. Ta cùng Yêu Đế đời đầu tiên của Vạn Yêu Đình chính là người cùng một thế hệ, sau khi dẹp loạn Thanh Khâu hoàng triều, tận diệt Bái Nguyệt giáo, ta từng nhiều lần khuyên qua nàng ta, tốt nhất đừng nên cưỡng ép đem tàn dư của thời đại cũ áp lên người của Vạn Yêu Đình. Vậy mà nàng ấy vẫn cứng đầu như vậy, cố gắng dùng mọi cách đem đám lòng lang dạ sói đó chiêu hàng. Lúc trước thì không sao, còn bây giờ mạng nhỏ sắp mất, người bên dưới lại nhao nhao muốn c·ướp lấy công sức cả đời của nàng.”
Cảm ơn đã tự nói ra, Thanh Phong mặc dù biết hắn là cường giả Huyền Thiên cảnh, lại không biết một chút gì về hắn cả, nếu bây giờ nói ra mình không biết hắn là ai, có chút xấu hổ.
Trong lòng Thanh Phong thầm nghĩ sư phụ hẳn là muốn hắn phò trợ vị này lên làm Yêu Đế đời thứ hai của Vạn Yêu Đình.
Trong lòng của Nhàn Vân Thuỷ thì lại nghĩ rằng Lý Trường Tử cử Thanh Phong tới đây là để hắn phò trợ thiếu niên trẻ này lên làm Yêu Đế đời thứ hai.
Về phần Lý Trường Tử, hắn đang nghĩ cách để cả hai người phò trợ Mộc Hữu Chung lên làm Yêu Đế đời thứ hai.