Mất gần một tuần để Hon có thể liên lạc với tất cả những người quen biết và hỏi xin sự giúp đỡ từ họ. Có năm người đã đồng ý giúp anh. Phải mất thêm hai ngày để Hon sắp xếp giờ giấc và chỗ gặp mặt thuận tiện cho cả nhóm, rốt cuộc chỉ có hai người xuất hiện, ba người còn lại đều nói xin lỗi hoặc cúp máy ngang xương, hoặc không liên lạc được.
Địa điểm gặp mặt, để cho kín đáo và an toàn, không đâu khác chính là… nhà trọ của Hon. Nằm lọt thỏm trong một con hẻm nhỏ ở quận 5, sau khi gửi xe ở ngoài thì phải đi bộ khoảng hai phút, men theo một con đường mòn nhỏ là tới. Vừa bước vào trong, Đức đã cảm thấy được sự tù túng, bức bối: Căn phòng rộng chưa tới hai mươi mét vuông, nhà vệ sinh ở góc phải trong cùng, cạnh đó là tủ quần áo, một cái bàn gỗ để làm việc. Bếp ăn ở góc trái, cạnh đó một cái tủ lạnh nhỏ. Sát tường để một tấm nệm trông đã cũ, trên đó có vài cái gối và một cái mền. Giữa phòng để một cái bàn tròn nhỏ và thấp, không có ghế, chỉ cần ngồi bệt xuống sàn là được.
Hai người bạn của Hon gồm một nam và một nữ. Người nam tên Thái, là bạn học chung cấp ba với Hon. Thái có dáng người cao lớn, vạm vỡ, làn da rám nắng, mặt nhiều tàn nhan, mắt nhỏ, chân mày đậm. Theo lời tự giới thiệu thì Thái vừa mới lên thành phố được gần một năm và đang làm công việc văn phòng cho một công ty vận tải.
Cô gái còn lại tên Ngọc, bạn cùng khóa đại học với Hon. Ngọc có dáng người mảnh mai, tóc dài chấm lưng. Cô có khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt sáng, mũi cao, môi đỏ, và mang một cặp kính gọng hồng cánh sen. Cô nhìn Đức cười bẽn lẽn khiến Đức cũng cảm thấy có chút ngượng ngượng không biết phải làm sao, may mà Hon lên tiếng hỏi Đức muốn uống gì nên anh bèn có cớ lái qua chuyện khác. Về công việc thì Ngọc nói rằng hiện tại mình đang làm trợ giảng tại một trường tiểu học ở quận Tân Bình.
Vì Hon đã giải thích gần như mọi chuyện qua điện thoại nên họ không cần phải nhắc lại lí do cho cuộc gặp mặt đầu tiên của Đội Giải Cứu nữa. Sau khi giới thiệu sơ lược về bản thân xong thì vào luôn phần nói về siêu năng lực của mỗi người, và Hon muốn bắt đầu trước:
“Năng lực của tui theo, như Khang nói là tạo ra một Căn Phòng Nằm Ở Chiều Không Gian Khác. Khi tôi ở trong “căn phòng” này thì không ai có thể thấy, nghe, hoặc chạm được tôi. Tuy vậy tôi vẫn có thể nhìn thấy, nghe, ngửi, hoặc chạm được những thứ bên ngoài tùy theo ý định của tôi.”
Cả ba người còn lại tròn mắt nhìn Hon rồi quay sang nhìn nhau, nhún vai không hiểu gì. Đức bèn nói: “Sao lần trước đi ăn, Khang nói với tôi là năng lực của ông là “cắt bỏ không gian” mà? Ông biến mất cùng với một vùng không gian xung quanh mình đúng không?”
“Thì đó, vùng không gian biến mất chung với tôi gọi là “căn phòng” đó. Mà thôi, mọi người nhìn đây rồi sẽ hiểu.” Hon nói và nhích người ra xa khỏi ba người còn lại. Sau lưng anh là tấm nệm. Anh hít một hơi, nháy mắt với ba người kia rồi Biến Mất!
Cả ba ồ lên trầm trồ, rồi Đức nhanh chóng nhận ra tấm nệm, lúc ban đầu còn cách xa cái bàn khoảng vài thước, giờ đã nằm cạnh cái bàn rồi. Anh gật gù rồi bật cười, như vừa hiểu ra một điều gì đó thú vị lắm. Thái khi đó bèn nhoài người tới trước và quờ quạng xung quanh, chắc anh ta đang muốn kiểm tra xem mình có thể “chạm” trúng được Hon hay không. Tất nhiên là không rồi.
“Mấy anh, nhìn này!” Ngọc kêu lên và chỉ vào chai nước để trên bàn. Trông nó cứ như vừa bị chẻ đôi theo chiều dọc vậy, từ bên ngoài nhìn vào vẫn thấy mực nước trong chai chỉ mới vơi đi một chút. Thái liền nhanh tay cầm nửa cái chai lên, ngắm nghía rồi lấy ngón tay chạm vào: là nước! Rồi anh ta lật, lắc nửa cái chai một hồi nhưng không cách nào khiến nước chảy ra được. Anh ta vặn nút rồi đổ nước từ chai vào ly như thường.
“Vậy là sao?” Thái há hốc mồm nhìn Ngọc và Đức.
“Tôi nghĩ chắc Hon đang cầm nửa chai bên kia.” Đức nói.
“Đâu có! Tôi đâu có sờ được nó, nhìn nè!” Thái quơ tay mình trong không khí.
“Thì bởi, Hon đâu có tàng hình, lúc nãy ảnh có nói rồi mà?” Đức mỉm cười, “Tôi cũng dần dần hiểu ra rồi, năng lực này quả thực rất… bá đạo đây.”
“Tôi chả hiểu gì cả?” Thái nhăn mặt.
“Nói đơn giản là Hon đã hoàn toàn Biến Mất khỏi thế giới này. Cho dù chúng ta làm gì thì ta cũng không thể thấy, nghe, chạm được ảnh. Nhưng ảnh có thể thấy và nghe, thậm chí có thể chạm vào chúng ta mà chúng ta mà ta không hề hay biết. Được rồi đó Hon.”
Đức vừa dứt lời thì Hon liền xuất hiện lại chỗ cũ, tay trái đang cầm cái chai.
“Mày, mày làm sao hay vậy?” Thái nói lắp bắp.
“Thôi bỏ đi!” Hon bật cười, “Ai tiếp nào?”
“Để Ngọc!”
“Không, không! Để tôi chứ!” Thái liền thay đổi giọng điệu và nhướn nhướn cặp chân mày rậm của mình. Anh ta xoa hai bàn tay vào nhau rồi nhìn xung quanh, hỏi: “Hon, nhà có dây nhợ gì không tao mượn cái?”
“Dây gì?”
“Dây gì cũng được. Dây dù, dây thừng, dây nịt cũng được.”
“Cục sạc thì sao?” Đức hỏi và hất cái nhìn về phía bàn làm việc trong góc phòng. Thái nhướn người lên nhìn và gật gật đầu, mỉm cười. Anh ta giơ ngón trỏ tay phải lên và ngoắc một cái, cục sạc đang nằm trên bàn bỗng cục cựa và bay vèo tới chỗ Thái ngồi.
“Năng lực của tôi là Điều Khiển Những Vật có Hình Dạng Giống Sợi Dây. Không kể chất liệu gì, miễn sao vật đó có dạng thuôn, dài, có thể uốn lượn, bẻ cong… thì tôi đều có thể kiểm soát được hết. Tôi có thể khiến chúng cột, trói, hoặc nâng vật nặng này…”
“Vậy với thanh thép dài, mỏng, có thể bẻ cong được có tính là dây không?” Đức hỏi.
Thái ngớ người ra một lúc rồi chép miệng: “Chắc là không, dù thanh thép có thể bẻ cong được nhưng nó không tính là dây. Dây thì phải mềm mỏng hơn.”
“Nhưng sợi dây sạc này có lõi bằng đồng mà?”
“Cái đó khác.” Thái chống chế, “Anh nhìn kĩ đi, dây sạc có thể cuộn lại dễ dàng mà, còn thanh thép muốn bẻ cong nó phải gồng sức dữ lắm.”
“Vậy ra năng lực có liên quan tới thể lực của anh?”
“Anh nói vậy là sao?” Thái hậm hực.
“Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Lúc nãy anh nói là anh có thể điều khiển sợi dây nâng vật nặng, vậy vật nặng nhất mà anh từng nâng bằng dây là gì?”
Thái cau mày một lúc rồi nói: “Bao gạo. Năm mươi kí.”
“Bao gạo thôi sao? Thế còn vật nặng hơn, như… xe máy thì sao?”
“Tôi chịu.” Thái nhún vai, “Chưa thử, chưa biết. Mà anh đang ghi âm lời tôi nói đấy à?”
Hon lúc này mới để ý điện thoại Đức để trên bàn đang ở chế độ ghi âm: “Sếp, sao ông lại làm vậy?”
“Là Khang nhờ tôi. Ổng nói là rất thích biết thêm về khả năng của người khác ấy mà.”
“Khang là ai?” Thái hỏi.
“Là đồng nghiệp thôi.” Hon nói.
“Có phải Khang học cùng khóa với tụi mình không?” Ngọc hỏi, và Hon gật đầu.
“Hon và Khang là bạn thân mà, sao Khang không tới giúp một tay?” Ngọc hỏi tiếp.
“Có chuyện… khó nói.” Hon nói lảng đi, “Thôi được rồi, ai tiếp đây?”
Ngọc vừa tính nói thì chợt ngừng lại và khẽ nhìn Đức. Đức mỉm cười: “Lady first!” (Ưu tiên phụ nữ)
“Cám ơn anh nha!” Ngọc thì thầm rồi nhìn ba người còn lại, cười tít cả mắt.
Mười giây trôi qua.
“Cái gì ngọt ngọt trong miệng tôi thế này?” Hon kêu lên.
“Là kẹo sữa!” Đức nói.
“Kẹo dừa chứ? Nó dai nhách thế này mà?” Thái nói.
Ngọc cười tủm tỉm: “Anh Đức nói đúng đó, là… kẹo sữa. Khả năng của Ngọc là có thể Tạo Ra Những Viên Kẹo … ở bất cứ nơi nào Ngọc muốn. Ban nãy Ngọc đã mời mấy anh ăn kẹo, cũng như cách Ngọc hay dùng để dỗ mấy đứa trẻ con trong trường nơi Ngọc đang dạy…”
“Năng lực… Ngộ quá hen?” Thái bật cười, “Nhưng như vầy thì đâu có đánh đấm gì được?”
“Thôi kệ đi.” Hon nói khi thấy vẻ mặt yểu xìu của Ngọc. Rồi anh quay sang Đức, nói: “Sếp, còn mình ông thôi đấy. Tôi nhớ sếp có nói sếp có thể Dừng Thời Gian, nhưng chỉ khi nào cơ thể thấy mệt mỏi thôi đúng không? Hiện giờ sếp có đang mệt không?”
“Không. Tôi giờ tỉnh như sáo vậy.” Đức nói, ngón trỏ tay phải gõ nhịp nhịp lên mặt đồng hồ đeo bên tay trái, “Nhưng không sao, mấy ngày qua tôi đã tập được rồi. Nhờ ngài Kim và Khang đấy, họ nói với tôi là phải biết kiểm soát khả năng của mình, để lỡ gặp chuyện còn biết lấy ra xài.”
“Anh nói nhiều quá.” Thái bĩu môi, “Cho chúng tôi xem đi nào!”
“Tôi phải nói trước với mọi người là tôi chưa thể Dừng Thời Gian được hoàn toàn đâu. Hiện tại tôi chỉ có thể làm Chậm Thời Gian thôi, với tỷ lệ là 1: 5. Nghĩa là một giây của mọi người sẽ bằng năm giây của tôi. Do cảm nhận khác biệt về thời gian nên tôi sẽ thấy mọi thứ chuyển động chậm hơn một chút, còn mọi người lại thấy tôi chuyển động nhanh hơn.”
“Rồi! Làm đi!”
“Chưa được. Đầu tiên tôi cần tập trung nhìn vào cái đồng hồ này khoảng… một phút để tập trung. Ngài Kim nói rằng đây là phương pháp “Ám Thị,” nghĩa là theo dõi sự di chuyển của kim đồng hồ, tới khi nào cây kim giây chạy chậm lại thì nghĩa là tôi đã vào được trạng thái Chậm Thời Gian.”
“Được rồi.” Thái chắc lưỡi, “Khi nào anh xong thì nói chúng tôi biết.”
“Thôi khỏi đi!” Hon nói, “Bọn tôi tin sếp làm được, cứ thử thế này tốn thời gian lắm. Chúng ta vào việc luôn. Chuyện gấp lắm rồi!” Không kịp để ai nói gì thêm, Hon đứng dậy đi về phía bàn làm việc, lấy một tập hồ sơ cùng laptop rồi quay về chỗ cũ.
“Vào khoảng hơn một tuần trước, do thức khuya coi đá banh mà tôi ngủ quên và quên tắt tivi luôn. Sau đó đang ngủ bỗng nghe có tiếng nói nên giật mình thức dậy và thấy cái này.” Hon mở laptop và phát lại đoạn video về cô gái cho mọi người cùng xem. Ai cũng nói rằng trông cứ như phim kinh dị vậy.
“Kể từ hôm đó, mỗi tối tôi đều thức chờ “tín hiệu” của cô gái. Hầu như cứ vào khoảng gần một giờ sáng đều gặp được. Những tin nhắn thì có nội dung na ná nhau, đại loại là cô ta đang bị Hội Tiến Bộ bắt cóc và muốn dùng năng lực của cổ để giết người. Nhưng vì cổ không chịu nên chúng đã giam giữ và tra tấn cổ. Bây giờ nhiệm vụ của chúng ta là phải cứu cổ…”
“Khoan!” Thái cắt lời, “Mày không thấy chuyện này… có hơi kì kì sao? Đầu tiên là lí do đám Hội gì đó bắt cô gái. Nếu chúng muốn giết người thì… cứ giết thôi, dùng dao, dùng súng gì đó, tại sao lại phải dùng một cô gái? Thứ hai là, nếu cô ta đang bị giam giữ thì tại sao lại có thể chạy lên đài truyền hình nhờ cầu cứu được? Thứ ba là chúng ta có quen biết gì cô ta đâu mà phải giúp chứ?”
Hon nhíu mày, Đức khi đó bèn nói: “Tôi xin trả lời theo cách hiểu của tôi nhé? Thật ra ông tổng giám đốc của ngân hàng chúng tôi là một người có năng lực thuộc dạng Điều Khiển Suy Nghĩ và ổng đã xác nhận với tôi rằng cô gái trên tivi có năng lực rất mạnh. Mạnh đến mức có thể kiểm soát tinh thần người khác một trăm phần trăm, kiểu như cô ta nói gì người khác đều phải làm theo răm rắp. Bây giờ anh nghĩ xem, nếu một người bị giết thì sẽ để lại dấu vết và công an sẽ điều tra ra. Nhưng nếu người đó tự tử thì chuyện chẳng có gì để nói cả.”
“Ý anh là… Chúng bắt cô gái “thôi miên” các nạn nhân và khiến họ tự sát?” Thái nói.
“Tôi nghĩ là vậy. Còn sự thật thì… không biết được.”
“Có thể lắm!” Hon nói, “Vậy chúng ta tạm chấp nhận giả thuyết này đi. Có lẽ cô gái cảm thấy việc mình “thôi miên” người khác và bảo họ tự sát thì cũng như gián tiếp giết người nên không muốn làm. Và vì cổ đã biết bí mật của Hội Tiến Bộ nên chúng phải giam giữ cổ.”
“Vậy tại sao chúng chưa giết cổ?” Ngọc hỏi, “Với lại nếu năng lực của cổ mạnh đến thế thì tại sao không “thôi miên” đám người và bảo chúng thả cổ ra?”
“Có lẽ chúng đã tìm ra “điểm yếu” trong năng lực của cổ và dùng nó để khắc chế cổ. Trên đời không có gì là hoàn hảo cả, siêu năng lực cũng vậy.” Đức nói.
“Nhưng cũng chưa giải thích được lí do cô ta có thể lên đài truyền hình để phát đi đoạn tin nhắn cầu cứu?” Thái nói.
“Theo như giả thuyết của một người quen với tôi thì…” Đức mỉm cười nhìn Hon: “Ông cũng quen người này đó. Anh ta nói rằng bản chất của khả năng Điều Khiển Suy Nghĩ là khuếch đại “tần số” sóng não và “truyền” nó vào người khác. Hiểu đơn giản thì giống như ăng ten truyền tín hiệu tới nhau vậy. Thành ra cô gái có thể đã “truyền” ý nghĩa của mình vào một thiết bị phát sóng và thiết bị này đã lan truyền sóng tới những thiết bị khác, tức là tivi.”
“Tôi không hiểu gì cả.” Thái nói.
“Ý của anh Đức có phải là… Những ý nghĩ cũng giống như sóng điện từ, có thể truyền đi trong không gian? Vì cô gái có năng lực cực mạnh nên đã biến đổi ý nghĩ của mình thành sóng điện từ và phát nó vào chân không. Sau đó ăng ten hoặc chảo tivi đã vô tình “bắt” được sóng ý nghĩa đó?” Ngọc nói.
“Đúng vậy. Nhưng tất cả vẫn chỉ là giả thuyết.” Đức gật đầu.
“Tôi vẫn không hiểu gì cả.” Thái nhún vai, “Nhưng thôi, tôi sẽ tạm chấp nhận giả thuyết đó vậy. Vậy thì câu hỏi cuối cùng: Tại sao chúng ta phải giúp cô ta? Có quen biết gì đâu mà giúp chứ?”
“Vậy giờ tao đem đoạn phim này tới đồn công an và xin giúp đỡ, mày nghĩ người ta có giúp không?” Hon hỏi.
“Không. Họ sẽ còng đầu mày lại và chở vào nhà thương điên Biên Hòa.” Thái bật cười lớn.
“Thì đó!” Hon nói, “Nếu ai cũng nghĩ đây là một trò đùa thì ai sẽ giúp cô gái đây? Hơn nữa cô ta cũng có năng lực, cũng giống như chúng ta… Nếu “người mình” mà còn không giúp đỡ lẫn nhau thì đừng trông mong gì sự giúp đỡ từ những “người khác”.”
“Tôi có suy nghĩ thế này.” Đức nói, “Hon, ông nghĩ là chỉ có mình ông nhận được “tin nhắn” của cô gái thôi sao? Hãy làm một phép tính như vầy đi: Trong thành phố hiện có gần năm triệu dân, tính khoảng… mười phần trăm trong số đó có thói quen coi đá banh đêm khuya vậy là được năm trăm ngàn người. Rồi lại lấy tiếp mười phần trăm số người sẽ vô tình “bắt” được tin nhắn của cô gái, vậy là khoảng năm chục ngàn người rồi.”
“Nhiều vậy sao?”
“Không, chỉ là giả thuyết thôi. Con số thực tế có thể ít hơn thế, cùng lắm là vài trăm người thôi. Ý tôi muốn nói là ngoài ông ra, có thể còn nhiều người khác cũng đã thấy tin nhắn của cô gái và có thể giờ họ đang lùng sục khắp thành phố này rồi. Nếu may mắn thì biết đâu ta sẽ chạm mặt họ và có được chút thông tin nào thì sao?”
“Nhưng thành phố rộng lớn như vậy, biết bắt đầu từ đâu đây?” Ngọc hỏi.
“Tôi đang định nói về cái đó đây.” Hon mở một đoạn video khác lên cho mọi người cùng xem. Những đoạn video này vốn do anh tự quay bằng điện thoại và lưu lại trong máy. Chúng luôn bắt đầu với màn hình tivi nhiễu sóng với những tiếng nói không rõ ràng. Sau đó là hình ảnh mờ mờ ảo ảo của cô gái, rồi âm thanh dễ nghe hơn, và lặp đi lặp lại cùng một thông điệp cầu cứu.
Đoạn video mà Hon đang mở, ngoài những chi tiết nêu trên còn có hai đoạn phim riêng biệt được chèn vào, và chúng chỉ thoáng qua vài giây. “Tôi đã nhờ người xử lý hai đoạn phim này rồi.” Hon nói, “Họ chê tôi quay cẩu thả nên khó phân tách lắm, thành ra được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”
“Sao hai đoạn này lại quan trọng tới vậy?” Ngọc hỏi.
“Vì đây là lời nhắn cuối cùng! Kể từ hôm đó tôi không còn thấy tin nhắn nào của cô gái nữa. Có hôm thức tới gần sáng mà chả thấy gì. Tôi sợ rằng cô ta đã gặp chuyện, và hai đoạn phim ngắn trong lời nhắn chính là một gợi ý cho chúng ta. Có thể là về địa điểm giam giữ cổ chẳng hạn?”
“Cho xem đoạn phim đó đi nào!” Thái nói.
Hon bấm nút. Hai đoạn phim dài chưa tới mười giây. “Nghe rõ không?” Hon hỏi. Mọi người lắc đầu. “Chỉnh chế độ quay chậm xem?” Đức nói.
Hon bấm nút và chỉnh chế độ chậm hết cỡ. Lúc này họ thấy đoạn phim đầu tiên có những người lính áo xanh, nón cối đang hành quân. Còn đoạn phim sau có hai người mặt vest đang đi song hành nhau. “Để video ở chế độ lặp đi, như vậy dễ theo dõi hơn.” Đức nói.
“Hình như Ngọc đã thấy cái đoạn đầu tiên ở đâu rồi…”
“Có thể là những video về quân sự chăng?” Thái nói, “Hãy tra Youtube xem có đoạn nào trùng với đoạn này không?”
“Như thế mất thời gian lắm.” Đức lắc đầu, “Trên Youtube có cả ngàn video, biết tìm cái nào? Chả lẽ coi hết sao? Tôi đang nghĩ hình ảnh chỉ là một phần thôi, còn phải xem âm thanh nữa.”
“Tôi đã coi đoạn này cả ngàn lần rồi.” Hon nói và lấy một tờ giấy: “Những từ loáng thoáng trong đó là “tiểu đoàn ba lẻ bảy” và “Pháp trong chuyến thăm Việt Nam.””
“Ờ ha, nghe cũng giống đấy.” Thái nói, “Như vậy là ý gì?”
“Thời gian và địa điểm chăng?” Đức nói, “Ba lẻ bảy có thể là… ngày tháng hoặc là giờ. Vì bây giờ sắp qua tháng Chín rồi, không thể nào ám chỉ tháng Ba hoặc tháng Bảy được. Còn “chuyến thăm Việt Nam,” chúng ta có thể tra xem Tổng Thống hay Thủ Tướng hay người cấp cao nào đó của Pháp từng đến Việt Nam và từng đi thăm những nơi nào?”
“Ngọc không nghĩ vậy đâu. Trong tình huống cấp bách như vậy, cô gái không thể nghĩ tới một thứ phức tạp như chuyến thăm của Tổng Thống Pháp được.”
“Hơn nữa nếu Tổng Thống có tới thăm Việt Nam thì toàn ở ngoài Hà Nội thôi, ít có vào trong đây lắm, đúng không?” Thái tiếp lời, “Không lẽ ý anh Đức là cô gái đang bị giam tuốt ngoài Hà Nội sao? Thế thì… xa quá tầm tay chúng ta rồi.”
“Khỉ thật!” Hon nghiến răng, “Bây giờ phải làm sao đây?”
“Bình tĩnh đi.” Đức khuyên nhủ, “Trước tiên ông cứ kiểm tra lịch đi lại, viếng thăm của Tổng Thống hay Thủ Tướng Pháp từng tới thăm Việt Nam đi đã, rồi có gì thì tính tiếp.”
Trong khi Hon đi kiểm tra thì những người còn lại ngồi tán gẫu với nhau. Thái đứng dậy đi toilet và lúc trở ra, đi ngang bàn làm việc của Hon thì anh thấy trên bàn có cái bản đồ thành phố nên anh hỏi Hon mua khi nào. Hon đáp là vài ngày trước. Vừa lúc có điện thoại gọi tới và Thái bỏ ra ngoài nghe.
Thái là người ăn to nói lớn nên người bên trong nhà vẫn nghe loáng thoáng được cuộc nói chuyện ngoài kia của anh ta. Thì ra có người bà con của Thái dưới quê bị bệnh nặng, đã chuyển lên thành phố và hiện đang ở tại viện tim Tâm Đức để chờ phẫu thuật.
“Cho xem nhờ bản đồ chút nhé.” Thái nói và mở tấm bản đồ ra, dò dò một hồi rồi kêu lên: “Thấy rồi! A! Nhìn này!” Và anh ta gác máy, mang tấm bản đồ tới cho cả nhóm cùng xem.