Đức nhìn hướng ngón tay của Thái và nói: “Viện Tim Tâm Đức bên quận 7, chỗ này tôi biết mà.”
Thái lắc đầu: “Không! Anh hãy nhìn cái bệnh viện cạnh nó đi!”
“Bệnh viện Việt Pháp!” Cả Đức, Hon và Ngọc cùng đồng thanh nói.
“Có thể lắm!” Hon gật gù, “Và ‘ba lẻ bảy’ chính là để chỉ số phòng bệnh.”
“Đơn giản vậy sao?” Đức nghi ngờ, “Không thể đơn giản như vậy được.”
“Muốn biết thực hư thì cứ tới đó kiểm tra thôi. Dẫu sao tôi cũng cần đi thăm người bà con ở gần đó nữa mà.” Thái nói.
Hon gấp máy tính lại, đứng dậy nói: “Vậy đi thôi, cứ ngồi trong nhà suy luận, đón mò mãi cũng không phải cách.” Thái và Ngọc cũng đứng dậy theo anh, duy có Đức vẫn ngồi im: “Khoan, đi liền bây giờ sao? Thật sao?”
“Thật!” Hon gật đầu, “Bây giờ mới hơn hai giờ chiều thôi, hôm nay lại là Chủ Nhật, thế sếp có bận việc gì không?”
“Không có.”
“Không có thì đi! Nhanh nào!” Hon hối thúc. Đức đành thở dài đứng dậy.
Qua quận 7 mất khoảng nửa tiếng. Sau khi gửi xe thì cả nhóm tiến vào sảnh trước bệnh viện. “Có nên hỏi đường không?” Thái hỏi.
“Không. Tự tìm đi! Nếu hỏi thì người ta lại hỏi mình muốn đến khoa nào nữa thì phiền phức lắm.” Hon nói, “Phòng 307 thì chắc phải nằm ở lầu ba, đằng kia có thang máy kìa!”
Cả nhóm vừa vào thang máy thì có hai người đàn ông chạy vội tới, Đức bèn đưa tay giữ cửa cho họ. “Cám ơn.” Một người nói trong khi người còn lại tính bấm nút nhưng lại thôi.
Tiếng chuông báo vang lên, cửa mở và hai người đàn ông đi ra trước, Đội Giải Cứu theo sau. Hai người đàn ông rẽ sang hàng lang bên phải trong khi cả nhóm nhìn dáo dác xung quanh. “301, 302…” Thái lầm bầm, “Có lẽ là gần đây thôi.”
Họ tới trước phòng 307 và chần chừ một lúc. “Có nên gõ cửa không?” Thái nói.
“Không, cứ xông thẳng vào!” Hon nói với giọng thiếu kiên nhẫn và tiến lại, đặt tay lên nắm cửa và vặn một hồi nhưng không được. Cửa đã khóa. Họ chợt nghe có tiếng kêu la bên trong.
“Hình như tôi thấy hai người đi chung thang máy với chúng ta lúc nãy có đi vào phòng này thì phải.” Thái nói.
“Đúng rồi, Ngọc cũng thấy vậy.”
“Không ổn rồi.” Đức lầm bầm và dùng ngón tay gõ nhịp nhịp lên mặt đồng hồ. Khi đó bên trong chợt phát ra một tiếng “cạch” và cửa hé mở. Cả nhóm theo phản xạ liền lùi lại. Rồi họ thấy một cô gái ăn mặc mát mẻ với áo thun ngắn màu vàng đậm, quần jean xanh dài chưa tới đầu gối, tóc ngắn và nhuộm xanh đỏ, khuôn mặt trang điểm lòe loẹt. “Tìm ai?” Cô gái hỏi cộc lốc.
“Tìm người ở trong đó.” Hon đáp.
“Vào đi!” Cô ta mở toang cửa ra trước sự ngạc nhiên của cả nhóm. Chưa ai biết phải làm gì thì Hon đã điềm tĩnh bước vào trong, ba người còn lại thấy thế cũng phải đi theo.
Phòng bệnh rộng rãi nhưng hơi âm u do cửa sổ đóng kín mít và còn kéo rèm lại. Máy lạnh trên trần nhà kêu rì rầm và như đang chạy hết công suất nên không khí bên trong có phần lạnh lẽo. Phòng lớn nhưng chỉ có một giường nằm ở góc phải, cạnh đó có một cái bàn nhỏ và hai cái ghế nhựa. Trên bàn có đủ các loại nước uống từ nước lọc, nước ngọt, trà sữa và thậm chí cả bia. Có hai người đang ngồi trên ghế gồm một gã to béo, da ngăm đen, mắt híp, tóc cắt kiểu đầu đinh. Gã đang thưởng thức bịch bánh snack, thi thoảng lại đưa ngón tay phì nộn lên miệng mút chùn chụt. Người còn lại là một cô gái ăn mặc mát mẻ, tóc nhuộm và trang điểm lòe loẹt
Trên giường là một người, trông như đàn ông, đắp mền phủ kín cả cơ thể, đầu nghiêng sang một bên và Hon nghe thấy tiếng thở phì phò từ người đó. Đứng cạnh giường có ba người đàn ông với chiều cao xêm xêm nhau: Một người bận áo thun tím, quần sọt ngắn, tóc vuốt keo dựng đứng. Một người bận áo ba lỗ trắng, quần kaki vàng xỉn và đi dép lê. Người còn lại trông chỉnh chu nhất với áo sơ mi trắng, quần jean xanh, áo bỏ vô quần trông khá lịch sự nhưng hai tay lại đang cầm hai khẩu súng bắn bong bóng của con nít với hình đầu con vịt và đầu con cá Nemo.
“Ồ! Hôm nay vô mánh rồi.” Gã cầm súng bong bóng nói và nhìn xét nét từng người trong Đội Giải Cứu. “Có cả con gái nữa này. Hàng hiếm, hàng hiếm!” Hắn chắc lưỡi và nuốt nước bọt liên tục làm Ngọc thấy ái ngại và lùi lại, núp sau lưng Đức.
“Tìm ai đây?” Gã bận áo thun ba lỗ hỏi.
“Người nằm trên giường!” Hon nói.
“Tên gì?” Gã áo ba lỗ hỏi tiếp.
“Không biết.” Hon đáp, “Anh ta bị gì?”
“Không biết.” Gã áo ba lỗ đáp và bật cười lớn.
Chợt một tiếng “phụt” vang lên và cả nhóm liền cảm thấy lưng mình đau nhói. Họ chưa kịp quay lại thì gã áo ba lỗ liền phóng từ bàn tay mình một luồng Sét Vàng, trong khi gã áo tím phóng ra luồng Sét Tím. Đức bị trúng luồng sét tím, giật bắn mình và té gục trên sàn nhà. Hon thì tránh được luồng sét vàng nhờ kịp thời nhảy qua một bên.
Thái, có mang theo một cuộn dây dù lấy ở nhà Hon, liền lập tức phản công! Anh điều khiển sợi dây tự nới lỏng ra và trườn tới như một con rắn. Sợi dây quấn quanh chân gã Sét Vàng vài vòng rồi giật một cái thật mạnh làm gã té đập đầu xuống sàn nhà.
Ngọc thì đối đầu với ả đánh lén, cũng chính là người đã mở cửa cho cả nhóm vào ban nãy. Ả tự đặt tên cho năng lực của mình là Khẩu Nghiệp: Thay vì “phun” ra nước bọt như người thường thì ả “phun” ra những lưỡi câu nhỏ nhưng sắt bén, bay với tốc độ cao đến mức có thể cào rách da thịt người khác, đúng như câu “nói chuyện toàn móc họng người ta.”
Ngọc do bị bất ngờ nên lãnh thêm vài cái móc câu khiến cho áo rách tả tơi và tay chân trầy xước. Nhưng khi hiểu ra cách thức vận hàng của năng lực Khẩu Nghiệp thì cô liền nghĩ ra cách đối phó ngay lập tức: Cô tạo ra hàng chục viên kẹo trong miệng ả Khẩu Nghiệp khiến ả bị bội thực và phải nôn thốc nôn tháo. Chưa hết, Ngọc còn thay đổi tính chất của các viên kẹo khiến chúng trở nên mềm và dai hơn, thành ra khi ả Khẩu Nghiệp cắn vào các viên kẹo, hai hàm răng của ả bị dính chặt vào nhau khiến ả không mở mồm ra được nữa.
Ở bên góc trái, Hon lao về phía gã cầm súng bong bóng vì cho rằng tên này là thủ lãnh của cả nhóm. Gã chĩa khẩu súng đồ chơi tới và xả ra một loạt bong bóng to nhỏ khác nhau. Hon liền Biến Mất và rồi xuất hiện trước mặt gã, đấm gã té chỏng gọng về sau. Khi đó tên mập đang ngồi ở bàn liền đứng dậy và lao tới, quơ quào hai cánh tay hộ pháp của mình về phía Hon làm anh tránh né khá vất vả vì căn phòng cũng khá chật hẹp. Sau cùng gã béo tóm được tay Hon và anh cảm thấy tay gã này nhớt nhợt.
Thái lúc này đã hạ gục được gã Sét Tím, cũng bằng cách dùng sợi dây quấn quanh chân hắn và kéo giật cho hắn té đập đầu xuống sàn nhà. Anh chưa kịp vui mừng thì chợt cảm thấy nhói nhói ở phần bụng. Nhìn lại thì chính là gã cầm súng bong bóng đang bắn mình: Những cái Bong Bóng nhỏ xíu trông vô hại nhưng khi vỡ tung sẽ giải phóng một luồng điện nhỏ. Và nhiều cái bong bóng cùng vỡ một lúc sẽ tạo thành một luồng điện lớn đến mức có thể hạ gục cả một con gấu.
Bất đắc dĩ Thái phải thu sợi dây về gần mình, điều khiển chúng quấn vài vòng tạo thành một cái khiên tròn bảo vệ bản thân. Ngọc bấy giờ đang bị cô ả ngồi chung với tên béo tấn công. Năng lực của ả là khiến lông ở hai cánh tay mọc dài và rậm tới mức chúng có thể xoắn vào nhau thành một sợi dây. Cô ả dùng “sợi dây” này quấn quanh cổ Ngọc và siết chặt lại khiến Ngọc nghẹt thở.
Cón về tên béo đang nắm chặt tay Hon, năng lực của hắn là tạo ra Mồ Hôi Keo Dính. Do gã béo bị bệnh phong thấp nên hai tay hắn luôn đầy mồ hôi. Bây giờ thì tay Hon đang bị nắm chặt, có vùng vẫy cũng không thoát ra được. “Đứng yên đi, không thì tao kéo rách da mày đấy!” Gã béo bật cười và quơ quào cánh tay còn lại túm lấy tay kia của Hon.
“Chết!” Thái lầm bầm sau khi đã hiểu ra được tình hình xung quanh. Anh giờ đang bị dồn vào trong góc phòng bởi gã Bong Bóng ở bên trái và ả Khẩu Nghiệp ở bên phải. Ả Khẩu Nghiệp, lúc này cũng đã nhổ hết mớ kẹo làm dính răng ban nãy, giờ phồng mang trợn má lên và phun ra một mớ lưỡi câu!
Thái liền chuyển cái “khiên” qua phải để chống đỡ lại nhưng một số lưỡi câu đã móc vào quần, vào chân anh khiến anh chảy máu. Bên trái anh giờ để trống, không có gì bảo vệ, thế là gã Bong Bóng liền nhấn nút xả ra một lượng lớn bong bóng mà gã nói rằng luồng điện tổng hợp có thể hạ gục cả một con voi.
Ngay lúc đó, Đức liền bật dậy! Thật ra luồng sét tím có cường độ khá thấp nên đã không thể khiến anh bất tỉnh hoàn toàn. Nhưng thay vì đứng lên và làm cản trở mọi người thì anh giả vờ bất tỉnh để đánh giá tình hình và cũng để tìm cách vào trạng thái Chậm Thời Gian. Và anh đã làm được! Năm giây của anh giờ bằng một giây của người khác!
Đầu tiên anh cởi áo khoác ngoài, chạy tới và dùng áo khoác “hứng” trọn hết số bong bóng ở bên trái Thái rồi vòng qua phải, trùm cái áo nhiễm điện đó lên đầu ả Khẩu Nghiệp. Tiện tay anh quơ lấy một mớ lưỡi câu và lao lên, dùng chúng để cắt sợi dây của ả Lông Rậm để giải thoát cho Ngọc.
Tất cả những chuyện trên diễn ra trong chớp mắt với Thái. Thấy ả Khẩu Nghiệp run lên rồi gục xuống, Thái liền nhanh chóng chuyển sợi dây qua bên trái để tấn công gã Bong Bóng: Sợi dây quấn quanh chân gã và kéo gã ngã xuống nhưng gã liền vịn tay vào chân giường bệnh để trụ lại và bắn một loạt bong bóng về phía Thái. Vì bong bóng bay khá chậm nên Thái còn kịp điều khiển sợi dây vòng vào cổ và trói lấy hai tay gã, sau đó kéo giật về trước làm gã té sấp mặt trên sàn. Liền sau đó bong bóng bay tới chạm trúng Thái, vỡ tung và khiến anh bị điện giật, té xỉu.
Lúc này Đức vẫn đang cố cắt cho được “sợi dây” lông nhưng mãi không xong nên rất bực bội. Đánh liều, anh liền dùng lưỡi câu cào nát hai tay ả Lông Rậm khiến ả rú lên đau đớn và lùi về sau. “Sợi dây” lông bung ra và lông rơi lả tả trên sàn nhà.
Theo sau tiếng hét của ả Lông Rậm là tiếng la thất thanh của tên mập. Do Đức đang trong trạng thái Chậm Thời Gian nên mọi âm thanh giờ với anh nghe rất buồn cười. Tiếng la của tên mập nghe ồm ồm như người bị ho cảm đang cố nói một bài diễn văn vậy. Anh vừa đỡ Ngọc nằm xuống vừa nhìn về phía tên mập thì thấy hắn đang quỳ trên sàn nhà, miệng há lớn, nước mắt chực trào, vung vẫy hai cánh tay “cụt” không còn bàn tay.
Chợt cái đầu của Hon xuất hiện giữa không trung và nói gì đó, gã béo liền gật đầu lia lịa. Rồi gã cúi người, dập đầu lạy vài cái. Sau đó Hon xuất hiện phía sau gã, chặt cạnh bàn tay vào cổ gã thật mạnh rồi còn bồi thêm mấy cú đấm, đạp vào đầu cho tới khi gã béo không còn cục cựa nữa.
Hon quay qua Đức, nói gì đó mà Đức không hiểu, nhưng cũng đoán được lờ mờ nên Đức giơ ngón tay cái bảo “Okay, tôi ổn.”
Hon đến cạnh giường bệnh, nhìn người đàn ông và lay anh ta dậy. Nhưng rồi Hon chợt rụt tay lại, nhăn trán, cắn răng. Anh lật tấm mền sang một bên và há hốc mồm ngạc nhiên. Đức thấy vậy bèn đứng dậy và đi lại gần giường bệnh. Lần này đến lượt anh cũng thấy ngạc nhiên không kém.
“Thứ” đang nằm trên giường bệnh, chỉ có thân và đầu, ngoài ra tay, chân, hay “cái đó” cũng không có (phải, nó không bận quần áo gì cả). Lưỡng lự hồi lâu thì Hon mới đưa tay chạm vào “thứ” đó, rồi sờ soạng, đè nắn một hồi thì Hon cầm cả “thứ” đó lên và Đức mới thấy rõ nó chỉ là… một hình nộm! Một hình nộm được làm bằng giấy trông công phu tới mức khuôn mặt của nó nhìn không khác gì người thật. Và cạnh nó là một cái máy thu âm đang phát ra những tiếng nghe như “tiếng thở.”
Chợt Hon bỏ cái hình nộm xuống, vỗ vai Đức và chỉ vào góc phòng. Đức vừa xoay người lại thì thấy một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn, làn da ngăm và mái tóc dài chấm ngang vai, đang lúi cúi cạnh gã Bong Bóng. Cô gái quay lại nhìn hai người, mỉm cười nháy mắt một cái và biến mất!
Lúc này Đức mới nhận ra trong phòng chỉ còn lại Đội Giải Cứu. Những kẻ mà anh và các bạn đánh gục ban nãy, giờ đã biến đâu mất.