Vào khoảng mười giờ sáng ngày thứ Tư, có một người đàn ông tướng tá thấp bé, da ngăm, tóc xoăn, tìm đến ngân hàng Wilshire và nói là muốn mở một tài khoản tiết kiệm.
Ban đầu Kiệt có thái độ hơi khinh (tất nhiên là không ra mặt) vì bộ dạng của người khách có hơi xuềnh xoàng. Nhưng sau khi biết được ông này muốn gửi tiết kiệm một số tiền khá lớn thì thái độ Kiệt liền thay đổi chóng vánh: Gã trở nên niềm nở, miệng nói những lời phỉnh nịnh không ngớt.
“Xin chào!” Đức bước xuống lầu nói chuyện với người đàn ông.
“Chào anh, hôm nay tôi đến mở tài khoản.” Người đàn ông bắt tay Đức và mỉm cười.
“Ồ, chắc anh Kiệt đã giúp anh khá nhiều rồi nhỉ?”
“Phải.” Người đàn ông gật gù và liếc nhìn quanh ngân hàng: “Ở đây có cho vay tiền không?”
“Có chứ.” Đức gật đầu, “Cho vay tín dụng, vay tiền mua nhà, mua xe, chúng tôi đều có hết.”
“Không có vay vốn doanh nghiệp sao?”
“Không!” Đức chép miệng, “Chúng tôi vẫn đang thử nghiệm chuyên mục này nên có thể còn nhiều sai sót, thành ra chúng tôi cũng không muốn làm liều.”
Người đàn ông nhún vai: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi, hiện giờ tôi đang có nhu cầu mua xe.”
“Cái đó chúng tôi giúp được. Mời anh lên tầng trên. Mà anh đã có ý tưởng nào về chiếc xe muốn mua chưa?”
Người đàn ông rút điện thoại, bấm vài cái và chìa cho Đức xem: “Chiếc Harley Davidson Street 750 này. Giá khoảng ba trăm triệu, chưa tính thuế.”
Đức nhìn chiếc xe rồi gật gù: “Nhìn… bụi bặm và phong cách nhỉ. Tôi cũng thích xe.” Anh lấy điện thoại và mở hình cho người đàn ông xem: “Chiếc Benelli 302R này. Nghe nói có chỗ bán với giá chỉ hơn trăm triệu thôi.”
Người đàn ông trề môi: “Nhìn cũng đẹp, giá cũng vừa phải. Khi nào anh tính đổi xe vậy?”
Đức cười trừ: “Nói vậy thôi chứ tôi phải để dành tiền cho việc khác. Hiện tôi đang sống chung nhà với ba mẹ, căn nhà có hơi nhỏ và xa thành phố nên chúng tôi tính đổi qua một căn khác lớn hơn, rộng rãi hơn, và… gần chỗ làm hơn.”
“Chà, anh hiện đang ở đâu?”
“Bình Chánh.”
“Xa quá vậy?” Người đàn ông thốt lên, “Mỗi ngày đi làm mất mấy chục phút?”
“Bốn mươi lăm phút. Cả đi và về là hết tiếng rưỡi.”
Người đàn ông chắc lưỡi: “Chà… Nhưng chả phải anh là giám đốc sao? Tôi nghĩ lương của giám đốc cũng kha khá chứ nhỉ?”
“Tôi mới lên làm giám đốc được ba tháng thôi.” Đức thở dài, “Mà thôi, mời anh lên tầng trên sẽ có người giúp anh trong chuyện vay tiền.” Đức hướng tay về phía cầu thang và mời người đàn ông đi trước.
Khi vừa đặt chân tới tầng trên, người đàn ông thấy có ba văn phòng nhỏ nằm cạnh nhau, ngăn cách bởi những tấm gỗ đã xỉn màu. Mỗi văn phòng có một cái bàn, một tủ hồ sơ và vài cái ghế dành cho khách. Ngoại trừ căn phòng ở phía bên phải nhìn rất sạch sẽ, ngăn nắp thì hai phòng còn lại nhìn khá bừa bộn với đủ thứ giấy tờ trên bàn, bút viết để lộn xộn khắp nơi.
“Ủa?” Đức kêu lên rồi quay sang người đàn ông: “Anh thông cảm. Có lẽ anh ta đi toilet.” Rồi Đức bước tới phòng làm việc của Hon, thì thầm: “Hon! Có khách này! Đừng đùa nữa! Mau hiện hình đi!”
“Sao vậy?” Người đàn ông hỏi.
“Anh chờ cho một lát.” Đức nói rồi phóng lên tầng trên. Cả tòa nhà này chỉ có một cầu thang, mà nãy giờ anh và người đàn ông trò chuyện dưới tầng trệt không thấy Hon đi xuống thì Hon chỉ có thể đi lên trên mà thôi. Anh mở cửa phòng mình, nhìn quanh quất rồi qua phòng bên cạnh, mở cửa đột ngột khiến Hạnh giật bắn mình. Cô ta vội tắt cái gì đó trên màn hình máy tính rồi hỏi: “Gì vậy anh?”
“Có thấy Hon không? Có khách đang chờ ảnh kìa?”
“Không thấy.” Hạnh thở phào nhẹ nhõm.
“Thật là…” Đức nói với giọng trách móc, “Không lẽ… Không thể nào?”
Anh bước lên tầng bốn thì thấy cửa phòng họp đang hé mở. Anh tiến lại gần, nhìn vào thì thấy Hon và ngài Kim đang chăm chú coi cái gì đó trên điện thoại. Anh gõ cửa rồi bước vào, nói: “Xin lỗi đã làm phiền, nhưng Hon, ông có khách hàng đang chờ đấy!”
“Tôi không rãnh!” Hon trả lời cộc lốc làm Đức ngạc nhiên.
“Hon, quay lại làm việc đi! Chuyện này để sau giờ làm hãy tính!” Ngài Kim nói, và Hon im lặng bỏ ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
Đức nhìn ngài Kim, mặt đơ ra không hiểu chuyện gì.
“Tôi vừa dùng năng lực để thay đổi ý định của cậu ta. Nhưng chỉ là tạm thời thôi. Chuyện này… tôi bó tay rồi!” Ngài Kim thở dài, nhăn mặt bóp trán.
“Mà chuyện gì mới được?” Đức hỏi lại.
“Cậu lại đây xem cái này đi.” Ngài Kim nói và Đức từ từ tiến lại và ngồi xuống cạnh ông ta. Ngài Kim đưa điện thoại cho Đức, lúc này đang phát một đoạn video: Màn hình vừa tối vừa nhiễu sóng, âm thanh thì khó nghe, thi thoảng lại xuất hiện một khuôn mặt người con gái với mái tóc dài rũ rượi và giọng nói ngắt quãng, nức nở, trông chả khác gì phim kinh dị. Đức cố lắm cũng chỉ nghe được vài từ như: “Chúng giam tôi,” “Cứu tôi,”…
“Cái gì thế này?” Đức hỏi.
“Thứ đã làm Hon như vậy đó.” Ngài Kim nói.
“Một đoạn video… bị nguyền rủa? Bộ đây là The Conjuring à?” Đức nhíu mày, “Hay là The Ring?”
Ngài Kim gật gù: “Công nhận, cái đoạn video này nhìn cũng hơi rợn rợn. Nhưng đó là do người quay nó khá non tay, nếu không muốn nói là nghiệp dư. Hoặc là tại lúc đó anh ta đang rất vội vã.”
“Điện thoại này là của Hon mà? Chính ảnh đã quay đoạn video này sao?”
Ngài Kim gật đầu: “Đúng vậy. Chuyện là thế này, ban nãy Hon lên gặp tôi và đưa tôi xem đoạn video này. Tôi coi xong không hiểu gì cả mà Hon cứ liên mồm bảo phải tìm cô gái nào đó, rồi anh ta còn muốn mời tôi tham gia cái… đội giải cứu gì đó nữa.”
“Từ từ.” Đức ngắt lời, “Ngài nói chầm chậm lại đi, nói nhanh quá tôi không theo kịp.”
“Thế cậu tưởng tôi theo kịp chắc? Được rồi, để tôi nói lại lần nữa: Hon nói với tôi là hai ngày qua anh ta cứ liên tục thấy đoạn phim này xuất hiện trên sóng truyền hình, mà cụ thể là khoảng giữa đêm. Lúc đó tivi bỗng mất tín hiệu vài phút rồi một cô gái xuất hiện và nói những lời kêu cứu rất thảm thiết. Đại để là cô ta đã bị một nhóm người bắt cóc và ép cô ta dùng năng lực làm chuyện xấu. Giờ đây cô ta đang phát đi lời kêu cứu tới khắp nơi, mong rằng có ai đó hãy đến cứu cô ta khỏi… Cái gì tôi quên mất rồi? À! Là Hội Tiến Bộ!”
“Cái gì cơ?” Đức giật thót mình, “Hội Tiến Bộ?”
“Cậu quen chúng à?” Ngài Kim hỏi.
“Không… tôi mới nghe lần đầu thôi.” Đức nói lắp bắp, “Nhưng tại cái tên nghe có vẻ… nguy hiểm nên tôi thấy sợ thôi.”
“Một hội kín trong thành phố à?” Ngài Kim bật cười, “Có vẻ thú vị đây. Nhưng sao cũng được, vấn đề là giờ Hon đã trở nên mất trí cũng vì đoạn video này. Tôi tin rằng cô gái kêu cứu trên tivi có năng lực Kiểm Soát Ý Nghĩ thuộc dạng cấp cao.”
“Mất trí? Ý ngài là điên loạn à? Mà sao ngài có thể kết luận về năng lực của cô gái kia như vậy?”
“Rõ ràng thế còn gì? Cậu quên tôi cũng có năng lực dạng Kiểm Soát Ý Nghĩ sao? Có điều của tôi là cấp thấp thôi, còn cô gái thì tôi e rằng cô ta mạnh lắm, mạnh hơn tôi rất nhiều.”
“Ngài giải thích thêm cho tôi hiểu đi.” Đức nói.
“Được rồi. Cậu cứ coi những người có năng lực Kiểm Soát Ý Nghĩ giống như những lập trình viên đi. Thay vì nhập các câu lệnh, chương trình vào máy thì chúng tôi “nhập” những mệnh lệnh vào đầu người khác và bắt họ phải thực hiện theo những mệnh lệnh đó như một cái máy. Khả năng của tôi giống như là xóa một lệnh và chèn một lệnh khác lên. Tuy nhiên tôi không hoàn toàn kiểm soát ý nghĩ của một người, tôi chỉ thay đổi hành động tức thời của họ mà thôi.”
“Còn về cô gái trong tivi, cậu có thể coi cô ta như một… Hacker. Không chỉ có thể chèn lệnh mà cô ta còn có thể viết lại toàn bộ chương trình nữa. Nói đơn giản thì cô ta hoàn toàn kiểm soát được ý nghĩ của người khác một trăm phần trăm. Trường hợp của Hon bây giờ là đang nằm trong sự kiểm soát cô ta, và “lệnh” mà cô ta “nhập” vào đầu Hon đó là: Tìm và giải cứu tôi ngay!”
“Vậy Hon sẽ ra sao?”
“Còn sao nữa? Cậu ta sẽ làm mọi cách để tìm ra cô gái đó. Chỉ cho đến khi nào tìm được cô gái thì “lệnh” mới hoàn thành và bị xóa bỏ thôi. Ban nãy tôi đã thử dùng năng lực của bản thân để thử “ghi đè” lệnh của mình lên nhưng không được. Cô ta quá mạnh! Phải, mạnh như… Diana vậy!”
Nói tới đây thì ngài Kim nghiến răng, mắt long lên sòng sọc trông rất hung dữ. Đức thấy vậy thì chả dám hó hé gì. Sau vài phút thì ngài Kim dịu xuống rồi nói: “Xin lỗi, mỗi khi nhắc tới người đó thì tôi như vậy đó.”
“Không sao.” Đức thở phào, “Về chuyện của Hon…”
“Tôi xin lỗi, tôi không giúp được gì cả.” Ngài Kim lắc đầu, “Điều duy nhất tôi có thể làm là mỗi ngày tôi sẽ thuyết phục Hon cố tập trung vào công việc trước mắt. Còn chuyện đi tìm cô gái thì hãy để sau giờ làm hoặc cuối tuần đi.”
“Tôi chợt nghĩ… Nếu chúng ta có thể tìm được một người có năng lực mạnh… ơ… cỡ cô gái trong tivi thì liệu người đó có thể khiến Hon trở lại như trước không?”
“Có thể. Nhưng trời đất bao la, biết đâu mà tìm? Mà cho dù tìm được thì chắc gì người đó có năng lực mạnh hơn cô gái kia chứ?”
Đức tính buột miệng hỏi “Diana thì sao?” Nhưng rồi anh nhanh chóng dừng lại và thở dài, lắc đầu buồn bã: “Hết Khang gặp chuyện rồi tới Hon, việc làm ăn của ngân hàng sẽ càng đi xuống mất.”
“Cậu lo cho ngân hàng hơn lo cho nhân viên à? Họ cũng là bạn cậu mà?”
“Tôi… Không phải tôi có ý đó… Tôi chỉ… Tôi nghĩ là nên đặt việc làm ăn của ngân hàng lên hàng đầu vì nó quan trọng hơn, đó cũng là lí do ngài đến đây còn gì?”
“Đúng là việc làm ăn của ngân hàng rất quan trọng, nhưng giám đốc thì phải biết chăm lo đến đời sống của nhân viên, nó cũng quan trọng đâu kém gì? Thiếu họ thì cậu sẽ làm sao hả?”
“Thì tôi tuyển người khác. Ngoài kia thiếu gì người đang cần việc làm?”
Ngài Kim lắc đầu: “ Thôi. Tôi không tranh cãi với cậu nữa. Giờ quay trở lại với chuyện của Hon, tôi nghĩ cậu phải giúp cậu ta một tay đấy.”
“Hả? Tôi?” Đức tròn mắt, “Ngài muốn tôi làm gì?”
“Gia nhập cái… Đội giải cứu gì đó, tìm và cứu cô gái chứ sao?”
“Đừng đùa! Chuyện này quá sức viễn vông! Không có gì chắc chắn là cô gái trên tivi đang bị bắt cóc và giam giữ thật. Nếu thế thì tại sao cô ta có thể lên truyền hình mà kêu cứu? Lỡ đâu đây là một trò đùa thì sao?”
“Trông Hon thế kia giống đang đùa lắm à?”
“Ngài mới biết Hon có vài tháng thôi, tôi thì quen anh ta gần năm năm rồi. Anh ta với Khang giống nhau ở cái tính lúc nào cũng đùa được. Biết đâu anh ta đang “hưởng ứng” theo cô gái trên tivi, giả vờ bị “tẩy não” thì sao? Với lại chỉ qua sóng tivi mà có thể tẩy não một người được sao?”
“Được chứ, tôi đã nói là năng lực của cô ta rất mạnh còn gì? Trong chuyện này còn nhiều uẩn khúc, tốt hơn hết là cậu nên cùng Hon điều tra cho ra lẽ đi.”
“Tôi phải từ chối thôi, ngài cũng biết năng lực của tôi mà. Lúc có, lúc không…”
“Cậu không muốn làm thật sao? Không muốn giúp bạn mình sao?”
“Không…” Chợt Đức im lặng hồi lâu.
“Cậu chắc chứ?” Ngài Kim mỉm cười.
“Tôi… tôi nghĩ lại rồi! Tôi sẽ giúp Hon!” Đức nói, “Ảnh là bạn tôi mà!”
“Chà, phải để tôi xài tới năng lực cơ đấy! Quả thật trong lòng cậu không hề muốn giúp Hon chút nào sao? Tôi hiểu là cậu lo lắng về năng lực bản thân, nhưng đây là cơ hội tốt để cậu học cách kiểm soát nó còn gì? Ra ngoài làm quen, kết bạn mới đi. Để họ chỉ cho cậu cách sử dụng khả năng của mình.”
“Tiếp theo tôi nên làm gì đây?” Đức hỏi.
“Sau giờ làm việc, hãy đi cùng Hon. Cậu ta nói là đang liên lạc với những người bạn, có lẽ sẽ tìm được ai đó chịu giúp cậu ta. Giờ thì cậu quay lại làm việc đi.”
“Vâng!” Đức đứng dậy, cúi chào ngài Kim rồi bỏ ra khỏi phòng họp. Xuống tới tầng hai thì anh mới như hoàn hồn lại. Anh thấy Hon đang ngồi bên bàn làm việc, loay hoay cắm cúi viết gì đó.
“Người khách… tên anh ta là Dương phải không? Ảnh về rồi à?”
“À phải đó sếp.” Hon ngẩng đầu nhìn Đức, mỉm cười, “Ổng muốn vay hai trăm triệu. Tôi đang kiểm tra lại hồ sơ để chắc là không có sai sót gì đây.”
“Vậy à? Tốt lắm.”
“Mà kể cũng lạ, anh Dương đó nói chuyện vay tiền thì ít mà hỏi thăm về Khang thì nhiều.”
“Hả? Rồi ông trả lời sao?”
“Thì tôi chỉ nói chúng tôi làm chung nên có quen biết thôi. Ổng hỏi Khang hiện đang ở đâu thì tôi nói là đi nghỉ phép, du lịch đâu đó.”
“Ông nói xạo với khách hàng sao?” Đức nhăn mặt.
“Tại ổng hỏi nhiều quá nên tôi thấy hơi nghi nghi. Tôi hỏi ổng sao biết về Khang thì ổng nói là có người bạn cũng từng vay tiền ở ngân hàng này. Cái anh… Quang hay Minh gì đó.”
Nghe đến đây thì Đức thấy điếng hồn. Anh dám chắc tới tám mươi phần trăm cái anh Dương đó là người của Hội Tiến Bộ. Lúc này anh mới cảm thấy lời Khang nói tối qua cũng có lý phần nào. Vậy là cái Hội Tiến Bộ này quả thực là một mối đe dọa không thể coi thường.
“Tôi phải đi gọi điện một lát.” Đức nói và bỏ đi. Nhưng nhớ ra gì đó nên anh liền quay lại: “Này, ngài Kim bảo tôi tham gia cùng ông. Cái… đội giải cứu gì đó.”
“Thật hả?” Hon nói với giọng mừng rỡ, “Tôi cũng tính hỏi sếp nhưng ngại sếp sẽ từ chối.”
“Ờ thì…” Đức gãi đầu, “Mà lát hết giờ làm chúng ta đi đâu?”
“Vương Ký!” Hon đáp.
“Hả?”
Giờ làm việc hôm đó Đức thấy dài lê thê làm sao. Anh đã thử gọi cho Khang mấy chục cuộc nhưng không thấy ai bắt máy. Sau đó anh nhớ ra điện thoại của Khang đang ở chỗ mẹ Khang nên làm sao gọi được? Anh suy nghĩ không biết Khang có nói tình hình của mình cho Hon nghe chưa? Có lẽ là có nói rồi vì hai người họ thân thiết lắm mà.
Mà nói ra thì… số phận trớ trêu làm sao: Cả Khang và Hon giờ đều gặp chuyện và đều liên quan tới cái Hội Tiến Bộ gì đó. Cái tên vừa nghe thôi đã thấy nguy hiểm rồi. Nhưng cũng vì thế mà nó đã kích thích tính tò mò của Đức: Một nửa trong anh chỉ muốn tránh xa vụ này và sống một cách yên bình, nửa còn lại thì muốn lao vào một cuộc phiêu lưu đầy nguy hiểm và có thể mất mạng như chơi.
Vào cuối ngày, Đức lại là người ra về sau chót sau khi đã kiểm tra mọi ngõ ngách trong ngân hàng thật kĩ lưỡng. Hon đã đến quán Vương Ký trước rồi nên Đức khóa cửa xong cũng lái xe tới đó. Họ gọi món xong thì vừa ăn vừa trò chuyện.
“Tôi nhớ lần trước đông lắm mà?” Chủ quán tới bắt chuyện với cả hai.
“Họ bận rồi.” Đức nói, “Mà anh chủ, chúng tôi hình như chưa biết tên anh thì phải?”
“Tên tôi là Vương Thành Công.” Chủ quán đáp.
“Tôi là Đức, Hà Trí Đức.”
“Còn tôi là Hon, Nguyễn Lý Hon.”
“Tên anh nghe ngộ nhỉ?”
“Ba má đặt sao thì theo vậy thôi.” Hon chép miệng, “Mà món ăn hôm nay ngon lắm, anh có bí quyết gì chăng?”
“Bí quyết gì đâu? Chỉ là mấy món bình thường thôi mà? Anh đang ăn món cơm chiên Dương Châu đấy, bộ nó khác với những tiệm khác lắm à?”
“Ơ thì…?” Hon gãi đầu.
“Có gì khó nói sao?” Chủ quán bật cười rồi liếc nhìn xung quanh, ghé sát người lại gần, hỏi nhỏ: “Hay là… anh để ý con nhỏ tiếp viên mới của quán? Tôi biết nó còn độc thân, anh muốn tôi giới thiệu nó với anh à?”
“Không, không phải…” Hon lắp bắp, “Tôi… cần anh hơn.”
Chủ quán giật mình, lùi lại vài bước: “Tôi có gia đình rồi. Và tôi là đàn ông!”
“Bậy!” Hon kêu lên, “Ai nói chuyện đó? Tôi… tôi…”
“Để tôi hỏi cho!” Đức phì cười và ngoắc Công lại gần nhưng anh ta có vẻ ái ngại hồi lâu. Đức nói tiếp: “Tôi có ăn thịt anh đâu mà anh lo?”
“Ai biết được? Nhưng có chuyện gì mà các anh phải nói thì thầm với nhau? Nói lớn sợ người ta nghe thấy sao?”
“Phải.” Đức mở tờ thực đơn ra và chỉ vào dòng chữ in đậm ở trang cuối. Công thấy thế bèn ghé sát người lại và Đức nói: “Chúng tôi nghĩ anh… cũng có siêu năng lực phải không?”
“Không có!” Công nói cộc lốc và tính bỏ đi.
“Khoan đã!” Hon kêu lên, “Nghe tôi nói cái này trước đã…”
Mất khoảng hơn mười lăm phút để Hon giải thích mọi chuyện. Công nghe xong thì lắc đầu: “Tôi đã nói rồi, tôi không có siêu năng lực, tôi không giúp được gì đâu. Thật sự nếu tôi không vướng bận gia đình và quán ăn này thì tôi có thể dành ít thời gian cho các anh. Nhưng…” Công thở dài, “Không được đâu, xin lỗi nhé!”
“Không sao!” Đức nói và lấy danh thiếp của mình đưa cho Công, “Nhưng anh làm ở quán ăn nên có thể sẽ nghe ngóng được chuyện gì đó thì sao? Nếu có tin tức gì về cô gái hay những người đang tìm cô ta thì hãy gọi cho tôi. Phần còn lại chúng tôi sẽ tự giải quyết lấy.”
“Được thôi.” Công mỉm cười rồi bỏ đi. Đức và Hon sau khi dùng bữa cũng lặng lẽ rời khỏi quán.
Ở bàn nào đó có người hô lên “Tính tiền đi!”
“Tới ngay!” Công nói và nhìn người khách hàng trẻ tuổi, thân hình lực lưỡng như dân cử tạ, mái tóc cắt ngắn thời thượng và chòm râu rậm trông rất nam tính: “Hình như anh hay tới đây ăn lắm phải không?”
“Đúng vậy.” Người khách mỉm cười, móc tiền và một tờ danh thiếp ra đưa cho Công: “Khỏi thối.”
“Cám ơn. Ồ, anh là kiến trúc sư à?”
Người đàn ông mỉm cười gật đầu và liếc nhìn xung quanh quán. “Anh thấy tôi bài trí quán ăn thế nào?” Công hỏi.
“Rất… sáng tạo! Quán nhỏ ở bề ngang nhưng có bề sâu vào trong nên anh dùng sơn sáng màu và các tấm gương trên tường để tạo ảo giác không gian. Bàn ghế nhỏ xinh nhưng có lẽ không hợp với mấy ông Tây mập bự lắm đâu. Bù lại thì các món ăn khá đa dạng. Trước giờ tôi tưởng mấy quán Tàu chỉ toàn bán cơm chiên, mì xào thôi, nhưng anh còn bán cả lẩu và đồ nướng nữa.”
“Tôi chỉ chạy theo thời thế thôi.” Công nói, “Mà chỗ này hình như hơi xa công ty của anh thì phải, bộ anh có việc ở gần đây sao?”
“Không, tôi ghé qua đây thường xuyên là vì… tôi muốn gặp anh. Tôi cần anh!”
Công bật cười lớn: “Chắc hôm nay là ngày may mắn của tôi rồi. Ai gặp tôi cũng nói là cần tôi cả.”