Và Quang bỏ súng xuống thật. Chính xác hơn là anh ta bỏ cây súng lại vào trong balô và lấy ra hai cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong có hai viên thuốc: “Cái này tôi bắt chước theo phim Sherlock đấy, anh có coi phim đó chứ hả? Tập đầu tiên, Vụ Án Màu Hồng ấy?”
Khang gật đầu.
“Vậy không vòng vo nữa, trong hai lọ, một có thuốc độc, một có thuốc ngủ. Anh chọn đi, và tôi sẽ chọn lọ còn lại! Chúng ta cùng uống, để coi số mệnh sẽ chọn ai?”
“Tôi không chơi!” Khang nhíu mày, “Tôi bảo anh bỏ súng xuống để nói chuyện phải trái mà anh lại bày ra trò khác là sao? Chưa kể cái này là vi phạm bản quyền nghiêm trọng, chúng ta có thể bị đài BBC kiện đấy! Tôi không có tiền trả đâu!”
“Không cần! Chúng ta sẽ trả bằng mạnh của mình!” Quang nói và khoanh tay lại, chân gác lên bàn. Vẻ mặt anh ta trông ngạo nghễ khác xa thái độ chán nản vừa rồi.
“Nếu tôi từ chối thì sao?” Khang hỏi lại, nghênh mặt lên.
“Thì họ sẽ cử thêm người tới, cho tới khi nào giết được anh mới thôi. Không chừng người nhà của anh cũng bị vạ lây đấy. Theo tôi được biết thì anh đang sống cùng mẹ mình ở một căn hộ chung cư thuộc quận 10, phải không?”
Khang trợn mắt, hai cánh mũi phập phồng: “Tôi cấm anh đụng tới mẹ tôi đấy!”
“Tôi nói rồi, sau ngày hôm nay tôi sẽ chết nên tôi sẽ không đụng tới mẹ anh đâu. Nhưng nếu anh không chết thì sẽ có thêm nhiều kẻ như tôi tìm tới anh, và bọn chúng không “hiền” như tôi đâu! Để đạt được mục đích, chúng không ngần ngại có thêm vài ba cái xác lót đường.”
“Khốn nạn!” Khang nghiến răng, “Nhưng như lời anh nói thì anh cũng muốn chết, vậy thì cả hai viên này đều là thuốc độc còn gì?”
“Không. Có một viên là thuốc ngủ thật đấy. Nếu tôi chọn viên thuốc ngủ thì cũng phải mất mười tới mười lăm phút để nó phát tác hoàn toàn. Khi đó tôi sẽ ra ngoài đường và lao đầu vào xe tải cho giống một vụ tai nạn. Chắc anh cũng thấy đường xá ở khu này khá nhỏ mà có nhiều xe tải đúng không? Chưa kể là mấy chiếc xe này lại chạy nhanh và ẩu nữa.”
“Vậy ra anh đã tính trước mọi thứ rồi nhỉ?” Khang thở dài rồi liền chọn lấy một lọ trước sự ngỡ ngàng của Quang. “Tôi có một yêu cầu thế này: Tôi muốn biết tại sao anh lại muốn giết tôi? Cái tổ chức gì đó mà anh nói là sao vậy?”
“Khi nào anh chết thì tôi sẽ kể anh nghe. Chúng ta cùng chết mà.”
“Điên! Anh tự sát nên sẽ xuống Địa Ngục, còn tôi là bị ép phải chết, và vì cả đời tôi ít làm việc xấu nên sẽ lên Trời. Chúng ta không gặp nhau thì sao nói chuyện được?”
Quang bật cười: “Đến chết mà anh vẫn không nghiêm túc được sao?”
“Tôi mới phát hiện mình có siêu năng lực vài tháng trước thôi. Theo như người ta nói thì câu chuyện của tôi chỉ mới bắt đầu, tôi làm sao chết dễ như vậy được?”
“Anh làm như mình là nhân vật chính vậy.” Quang phì cười, “Nhưng thôi, dẫu sao hai ta sẽ chết nên tôi tiết lộ một chút với anh: Tôi đến từ một tổ chức có tên gọi là Hội Tiến Bộ và gần đây chúng tôi có thực hiện một dự án có tên gọi là “Mối Hiểm Họa.” Theo đó thì chúng tôi sử dụng một người có năng lực tiên tri qua các tấm ảnh để dự đoán về những thảm họa sắp xảy ra trong tương lai và tìm cách ngăn chặn, hoặc giảm thiểu thiệt hại.” Quang lục tìm trong balo một hồi rồi thảy lên bàn một tấm ảnh. Khang nhìn tấm ảnh và tròn mắt ngạc nhiên nhìn lại Quang.
“Không phải photoshop đâu, ảnh này chụp bằng máy cơ đấy. Anh tin hay không thì tùy, nhưng chúng tôi rất tin vào chúng. Anh là một mối đe dọa! Chúng tôi phải giết anh, không thì thành phố sẽ bị hủy diệt và sẽ có hàng ngàn người chết!”
“Nghe có vẻ giống mấy motip phim/truyện viễn tưởng rẻ tiền. Anh còn lý do nào khác hay hơn không?” Khang xoa cằm và nhìn lọ thuốc của mình, “Mà chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi chọn viên thuốc ngủ vậy? Tôi sẽ sống nhưng cả đời sẽ bị truy sát sao?”
“Nhưng anh sẽ có một cơ hội… để đánh bại Hội và tự cứu chính mình.”
“À ha!” Khang kêu lên, “Bây giờ thì lại giống motip phim Wanted (Truy Sát). Anh đã vi phạm bản quyền quá nhiều rồi đấy!”
“Chả phải anh và thằng Minh đều thích Gintama sao? Cái truyện chuyên copy truyện khác còn gì?”
“Sai! Gintama là thể loại parody, nghĩa là nhại cho vui, để gây cười và chỉ kéo dài khoảng vài chương thôi. Còn cốt truyện chính thì rất khác và không hề “đụng hàng” với bất kì truyện nào nhé.”
“Ông nói lòng vòng hoài. Thế rốt cuộc ông chọn viên thuốc nào?” Đức sốt ruột hỏi.
“Tôi còn sống sờ sờ đây thì ông phải biết rồi chứ?” Khang nói, “Tôi và Quang sau khi tính tiền thì ra trước cửa quán, mỗi người uống viên thuốc và đi về hai hướng khác nhau. Đi được khoảng hơn chục phút thì tôi thấy chóng mặt và gục xuống bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã thấy ở trong bệnh viện rồi.”
“Biết đâu viên của ông là thuốc độc, nhưng nhờ cấp cứu kịp thời nên thoát chết?”
“Nếu là thuốc độc thì tôi sẽ không cảm thấy tỉnh táo, khỏe mạnh vậy đâu. Vả lại có người báo tin cho tôi biết là Quang đã chết rồi.”
“Thật sao?” Đức bàng hoàng.
“Phải! Anh ta hộc máu rồi té gục trên đường. Tôi có thể sẽ gặp rắc rối nếu công an điều tra ra tôi là người cuối cùng tiếp xúc với anh ta. Thành ra lúc ra khỏi quán hai chúng tôi phải đi về hai hướng khác nhau là vậy.”
“Gã Quang này quả là có suy tính kĩ lưỡng hết mọi thứ nhỉ?” Đức gật gù, “Nhưng đằng này Quang trúng độc mà chết, cách đó vài con đường thì ông té gục vì thuốc mê, công an dễ nhận thấy có mối liên hệ giữa hai người lắm đấy. Chưa kể là nhân viên quán nước có thể nhận ra hai người nữa.”
“Bởi vậy nên tôi mới phải giả bộ là đang hôn mê bất tỉnh để khỏi ai làm phiền đây này. Lúc nãy thằng kia vào giết tôi, tôi định để nó giết rồi giả chết luôn, ai dè ông vào…”
“Trách tôi hả? Tôi không vào thì không lẽ ông giả chết luôn? Rồi tụi tôi phải đi đám tang ông, khóc lóc rồi chi tiền phúng điếu nữa.”
Khang thở dài: “Tôi giờ coi như lâm vào thế kẹt rồi. Biết làm sao đây?”
“Báo công an đi.”
“Hả? Báo công an? Rồi nói với họ sao đây? Có một tổ chức tên gọi là Hội Tiến Bộ đang muốn truy sát tôi tới cùng sao?”
“Thì… Chứ không lẽ ông trốn tránh cả đời? Sống mà phải lẫn tránh như vậy có thấy vui không? Chính ông ban nãy còn nói là ông chỉ muốn có một cuộc sống bình yên thôi mà?”
Khang im lặng không nói gì một lúc. Chợt có tiếng gõ cửa khiến hai người giật bắn mình. “Ai?” Khang kêu lên.
“Tôi, bác sĩ Phương đây.”
“Vào đi.” Khang nói. Cửa phòng bật mở và một thanh niên trẻ bước vào. Anh ta có dáng người cao ráo, tóc tai trông có vẻ thời thượng, khuôn mặt chữ điền, mũi thấp, mắt lờ đờ, đeo kính gọng xanh. Anh ta nhìn xung quanh căn phòng, gật đầu chào Đức rồi chỉ vào gã sát thủ đang nằm rên rỉ trên sàn: “Là thằng này hả?”
“Ừ.” Khang gật đầu, “Đem nó đi giùm. Tiện thể anh cho người lau sàn giùm tôi nhé.”
Bác sĩ Phương gật đầu và bước ra khỏi phòng. Chưa tới một phút sau, khoảng năm, sáu người trong đồng phục y tá bước vào phòng và bắt đầu dọn dẹp: Người khiêng gã sát thủ lên cáng cứu thương, người lau sàn nhà…
“Anh là ai vậy?” Phương tiến lại gần giường bệnh của Khang và hỏi.
“Đây là Đức, sếp của tôi.” Khang nói.
“Ở ngân hàng đó à?”
Khang gật đầu. Phương hỏi tiếp: “Anh ta ở đây bao lâu rồi?”
“Chắc cũng hơn nửa tiếng.”
“Vậy là anh ta đã thấy mọi chuyện xảy ra? Thế anh có kể gì khác không?”
“Có.” Khang nhún vai.
“Kể tới đâu rồi?”
“Tới đây, đoạn tôi vào viện ấy.”
Phương dùng ngón tay đẩy cặp kính đang chảy sệ trên sống mũi, tằng hắng: “Vậy cũng được, anh ta chưa biết gì nhiều cả.” Rồi Phương quay sang Đức, hất hàm: “Giờ thăm bệnh đã hết, xin anh về cho!”
“Gì vậy?” Đức ngớ người hỏi lại rồi liếc nhìn đồng hồ: “Mới bảy giờ hơn mà.”
“Tôi là người quản lý ở khu này, tôi nói hết giờ là hết giờ!”
“Anh đang cố cản không cho Khang kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra chứ gì?” Đức cự lại.
“Đúng là vậy đó! Chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, tôi chỉ lo anh gặp nguy hiểm thôi.”
“Khoan!” Khang nói, “Anh nói với tôi là các anh đang cần nhiều người lắm mà.” Khang chỉ vào Đức, “Anh này… có siêu năng lực đấy! Dừng Thời Gian chứ chả đùa.”
“Ghê vậy?” Phương chép miệng, “Anh làm thử tôi xem nào.”
“Tôi đâu… tôi…” Đức lắp bắp, vừa xoay qua nhìn Khang rồi nhìn Phương, nhăn mặt nói: “Tôi… không muốn làm! Tại sao phải làm cơ chứ? Mà Khang, sao lại đem chuyện của tôi đi nói lung tung cho người lạ vậy?”
“Nếu anh từ chối thì… mời anh ra về cho!” Phương nói.
“Khỏi đuổi, tôi đi ngay đây!” Đức đứng dậy, nhưng vừa ra tới cửa, anh chợt quay lại nói với Khang: “Vậy là ông không có bệnh tật gì đúng không? Nếu thế thì mai đi làm! Không thì tôi trừ lương ông đấy!”
“Ê, đừng đùa!” Khang giật nảy mình, “Tôi đã nói là tôi đang bị truy sát mà! Tôi bây giờ lộ mặt ra dễ gây nguy hiểm cho bản thân và những người xung quanh lắm đấy! Ông có muốn có mấy kẻ như thằng tay dài tìm đến “quậy” ngân hàng mình không?”
“Tôi không biết!” Đức nhún vai, “Vì ông chỉ kể “một nửa sự thật” cho tôi, thành ra tôi cũng không biết đâu là thật, đâu là giả cả. Thôi thì “một nửa sự thật không hẳn là sự thật,” tôi quyết định không tin lời ông. Mai nhớ đi làm đấy!”
“Ê! Quay lại! Tôi kể nốt phần sau này…” Khang gọi với theo nhưng Đức đã bỏ đi.
Phương thấy cảnh đó thì khẽ cười rồi hắng giọng nói: “Anh Khang, anh đừng bận tâm. Chúng tôi sẽ lo vụ hồ sơ bệnh án để chứng minh rằng anh đang ở trong tình trạng khó có thể hoàn thành công việc. Anh đừng lo, cứ tạm thời nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ gì nhiều.”
Khang liếc mắt nhìn Phương rồi thở dài: “Tôi thật… cạn lời với mấy người luôn rồi.” Anh nằm xuống lại giường, xoay người qua một bên.
Vài phút trôi qua và Phương vẫn đứng đó. Do xoay lưng lại mà Khang không biết tới ánh nhìn cay độc của Phương dành cho mình. Vài phút sau, Phương tắt đèn và ra khỏi phòng.