Chương 6 : Bàn mưu tính kế
“Bang chủ, đệ tử có ý kiến này!” đúng lúc mọi người vẫn không biết phải làm sao thì một thiếu niên ăn mày trẻ tuổi cũng đi ra, chắp tay cúi đầu, cung kính nói.
Trong mắt rất nhiều người thoáng xuất hiện một chút kinh ngạc. Bọn họ biết thiếu niên này, mới có mười bảy tuổi liền đã trở thành bảy túi đệ tử, có thể thấy được tài năng cùng sự cống hiến của hắn dành cho Trung Đô Cái Bang.
“Được rồi, có gì ngươi cứ nói đi!” Đặng Hiên gật đầu một cái, trong lòng cũng có chút hi vọng khi vừa mới lướt qua ánh mắt của thiếu niên này thì hắn đã thấy được sự cơ trí, lanh lợi hiếm thấy toả ra ở trong đó.
“Bang chủ, dựa vào những tin tức đã thu thập được thì đệ tử phân tích hành động của Đại Nguyên quốc có lẽ là đang nhằm tới các môn phái võ lâm, muốn hàng phục một số môn phái để rồi cho chúng ta đấu đá, tàn sát lẫn nhau, từ đó mở rộng việc xâm lược!”
“Đệ tử nghĩ Huyền Minh nhị lão bắt Sử bang chủ hiển nhiên là muốn ép buộc Trung Đô Cái Bang hàng phục Đại Nguyên quốc. Điều này còn phải nói tới việc Trung Đô nằm giữa vị trí giao nhau Đại Nguyên quốc cùng phía Tây của Nam Tống quốc. Đây là một trong những cửa khẩu quan trọng để có thể đánh vào Nam Tống, cho nên, Đại Nguyên quốc sớm đã muốn chiếm lĩnh nơi này từ lâu. Trong đó, mặc dù thực lực bây giờ của Trung Đô Cái Bang chúng ta không mạnh nhưng bang chúng lại rất nhiều, trải rộng khắp các nơi, có thể tận dụng để thu thập đủ loại tin tức, phát huy tác dụng không nhỏ trong việc hành quân đánh trận."
Thiếu niên ăn mày chậm rãi trình bày ý nghĩ của mình, một bên cũng âm thầm quan sát phản ứng của mọi người. Đặng Hiên nghe người này phân tích rành mạch từ đầu đến đuôi, có lý có cứ như vậy thì không khỏi gật gật đầu, trong lòng có chút vui mừng khi thấy thiếu niên kia mới có ngần ấy tuổi mà đã có kiến thức, tầm nhìn như vậy, là nhân tài hiếm có.
“Rất tốt, ngươi tên là gì?” Đặng Hiên ung dung đi tới trước mặt thiếu niên ăn mày, trong lòng hắn đã có ý định bồi dưỡng thiếu niên này thành phụ tá của mình.
“Thưa bang chủ, đệ tử họ Trần, tên là Hữu Lượng!” thiếu niên ăn mày khẽ chắp tay thi lễ.
"Trần Hữu Lượng??? Đồ đệ của Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn? Lừa gạt Tạ Tốn, đảo loạn Cái Bang, hãm hại Tống Thanh Thư?"
Nghe tới cái tên này thì trong lòng Đặng Hiên liền kinh ngạc không thôi nhưng mặt ngoài của hắn vẫn không hề đổi sắc, lại vỗ vỗ vai thiếu niên, ôn tồn nói :
“Được, nếu như ngươi có thế cứu được Sử bang chủ thì nhất định ta sẽ thay mặt nghĩa phụ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi, thậm chí là cả vị trí tám túi Đà Chủ cũng có thể!”
"Tất nhiên là sẽ kèm theo rượu độc hoặc dải lụa trắng..." Đặng Hiên thầm nghĩ, hắn dự định sau khi lợi dụng hết giá trị của tên này thì sẽ ra tay diệt trừ, không thể nuôi ong tay áo được.
Nghe được lời hứa hẹn của Đặng Hiên khiến Trần Hữu Lượng cũng kích động vô cùng. Hắn tới Trung Đô Cái Bang vì cái gì? Không phải là vì từng bước từng bước leo lên cao, tiếp đó khống chế Trung Đô Cái Bang, trợ giúp bản thân cùng sư phụ sao? Dù bây giờ Trung Đô Cái Bang đã dần dần suy sụp nhưng mà tám túi Đà Chủ vẫn có thể điều động gần ngàn người! Có những người này, hắn liền có thể lấy đó làm bàn đạp để tranh đoạt thiên hạ!
“Tất nhiên, muốn có thưởng lớn thì ắt cũng phải chấp nhận mạo hiểm, nếu làm theo cách của ngươi mà vẫn không thể cứu được bang chủ, tổn thất nhân vật lực của bang thì ta sẽ giáng ngươi xuống làm năm túi đệ tử, trong vòng ba năm không thể lên chức, ngươi có đồng ý hay không?” Đặng Hiên mỉm cười nhìn Trần Hữu Lượng.
“Đệ tử... Nguyện ý !!!” Trần Hữu Lượng trầm giọng nói, nội tâm cũng cảm thấy kinh hãi không thôi. Bang chủ mặt sẹo này vừa rồi vẫn còn có vẻ rất dễ tính yêu tài nhưng trong giây lát đã lại đưa ra h·ình p·hạt nghiêm khắc như vậy khiến hắn không đoán được tâm tư.
“Được rồi, ngươi nói tiếp đi!” Đặng Hiên gật gật đầu, sau đó lại quay người trở về ngồi cạnh Sử Hồng Thạch.
“Đừng làm mất thời gian của mọi người nữa! Ngươi mau nói xem phải làm như thế nào để cứu bang chủ!” Chưởng Bổng trưởng lão cũng lên tiếng, giọng điệu bên trong có một chút không kiên nhẫn.
“Việc này nói khó thì không khó, dễ cũng không dễ nhưng cốt lõi, chỉ cần ba lá thư! Lần lượt gửi cho Bắc Cái Bang, Nam Cái Bang cùng phái Võ Đang của Trương Chân Nhân thì nguy hiểm của Sử bang chủ nguy hiểm ắt sẽ được giải trừ.” Trần Hữu Lượng liếc mắt nhìn Chưởng Bổng Long Đầu, tiếp đó ngẩng đầu, tràn đầy tự tin đáp.
Mí mắt của Đặng Hiên khẽ run, "Bắc Cái Bang? Nam Cái Bang? Trung Đô Cái Bang?"
“Không được! Cho dù Trung Đô Cái Bang chúng ta đã xuống dốc tới mức này nhưng làm sao có thể đi cầu viện Bắc Nam Cái Bang được!” ngoại trừ Chưởng Bát Long Đầu thì ba vị trưởng lão khác đều lập tức mở miệng ngăn cản.
“Trần Hữu Lượng, ngươi có mục đích gì? Muốn hạ nhục Trung Đô Cái Bang chúng ta sao?” một số bảy túi đệ tử cũng mở miệng giận dữ mắng mỏ Trần Hữu Lượng.
“Tất cả im miệng cho ta!” thấy cục diện dần trở nên mất khống chế thì Đặng Hiên không khỏi quát lớn. Theo đó, từ trên người của hắn, một luồng sát khí kh·iếp người cũng xuất hiện, quét ngang qua cả đại sảnh khiến tất cả mọi người ngồi ở đây đều vô cùng kinh hãi. Nghị Sự sảnh vốn đang vô cùng huyên náo thì cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
“Để cho hắn nói tiếp!” Đặng Hiên lạnh giọng nói.
“Nghĩa huynh... Muội cảm giác... Biện pháp này cũng không được ổn thoả cho lắm...” do dự trong chốc lát thì Sử Hồng Thạch ngồi bên cạnh cuối cùng cũng cắn môi hồng, e dè lên tiếng trước khí thế đáng sợ của Đặng Hiên.
“Nghĩa muội, tin tưởng huynh, huynh sẽ cân nhắc...” Đặng Hiên nhìn dáng vẻ e ngại của Sử Hồng Thạch thì cũng hoà hoãn trở lại, nhẹ giọng đáp. Nhìn ánh mắt tràn đầy kiên nghị cùng cương quyết của hắn thì không hiểu sao, Sử Hồng Thạch cũng vô ý thức gật gật đầu...
“Nói đi, cụ thể thì nên làm như thế nào?” Đặng Hiên lại hướng về phía Trần Hữu Lượng để hỏi.
Trần Hữu Lượng cười cười, nghĩ rằng vị Quyền bang chủ này vẫn rất coi trọng hắn, nguyện ý chịu áp lực lớn như vậy để cho bản thân nói tiếp.
“Hai phong thư cho Bắc Cái Bang cùng Nam Cái Bang thì bang chủ có thể yêu cầu họ gây áp lực ở biên giới, về phía Võ Đang thì nhờ họ nói giúp cho Trung Đô Cái Bang chúng ta một tiếng. Đại Nguyên vừa mới lập quốc chưa lâu, căn cơ còn bất ổn, khắp nơi vẫn đang có nghĩa quân đứng lên chiến đấu, bây giờ nếu thực sự chọc tới ba đại môn phái thì chắc chắn sẽ sứt đầu mẻ trán. Trong khi đó, việc bắt giữ Sử bang chủ có lẽ vẫn chỉ là bước đầu để thăm dò mà thôi, cho nên bọn chúng mới lấy danh nghĩa của Nhữ Dương Vương chứ không phải là triều đình của Đại Nguyên quốc, Đệ tử tin rằng nếu thực hiện hết tất cả các điều kể trên thì bang chủ sẽ trở về bình yên vô sự.” Trần Hữu Lượng tràn đầy tự tin nói.
Tuy vậy, có không ít người vẫn lên tiếng phản đối :
“Ngươi nghĩ mình là ai, có tư cách gì để Bắc Nam Cái Bang cả Võ Đang ra mặt?”
“Đúng, tạm thời không nói đến Võ Đang thì chỉ riêng hai nhà Nam Bắc cũng đã ước gì bang chủ của chúng ta c·hết sớm rồi”
Trần Hữu Lượng thấy vậy thì khẽ thi lễ, tiếp đó nhìn về phía Đặng Hiên :
“Các vị huynh đệ, xin hãy nghe Trần mỗ nói tiếp...”
“Các vị hẳn là đã biết, trước kia Cái Bang chia ra làm ba, gồm : Nam, Bắc, Trung Đô. Trong đó, Nam Cái Bang Kiều Phong kế thừa trọn bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng, Bắc Cái Bang Hoàng Dung thì có Đả Cẩu Bổng Pháp nhưng mà chỉ có Trung Đô Cái Bang chúng ta mới nắm giữ tín vật trấn phái Đả Cẩu Bổng cùng Liên Hoa Chưởng để cho nữ đệ tử tu luyện!"
Đặng Hiên vừa mới nghe Trần Hữu Lượng thì trong lòng đã lại kinh ngạc vô cùng.
Kiều Phong? Hoàng Dung?
Đây không phải là thế giới Ỷ Thiên sao? Kiều Phong, Hoàng Dung đều xuất hiện, Cái Bang còn bị chia tách ra......
Chẳng lẽ đây là thế giới tổng hợp của tiểu thuyết Kim Dung? Tất cả nhân vật võ hiệp đều tụ ở nơi này? Ỷ Thiên, Thiên Long, Xạ Điêu! Có phải là sẽ còn có Tuyết Sơn, Thần Điêu, Tiếu Ngạo, Lộc Đỉnh?