Chương 7 : Đưa ra quyết định
Đặng Hiên thật sự không thể tin được, đối với một người hâm mộ tiểu thuyết võ hiệp như hắn thì thế giới này quá kỳ diệu!
“Nghĩa huynh... Sao tự dưng ngươi lại cười... Như vậy..." Sử Hồng Thạch có chút bất ngờ mà nhìn thiếu niên mặt sẹo ở bên cạnh mình, vừa nãy vẫn còn dáng vẻ hung thần ác sát đáng sợ vậy mà bây giờ đã lại cười ngây ngô như một đứa trẻ.
“Không... Làm gì có... Muội nhìn nhầm rồi...” Đặng Hiên hơi lúng túng quay đầu, tránh đi ánh mắt của nàng.
“Rõ ràng là có...” Sử Hồng Thạch nhỏ giọng thì thầm.
“Khục, được rồi... Hữu Lượng, ý của ngươi là đem Đả Cẩu Bổng cùng Liên Hoa Chưởng để đổi lấy Kiều bang chủ cùng Hoàng bang chủ trợ giúp, đúng không?” Đặng Hiên nhìn Trần Hữu Lượng, hắn cũng không thể không bội phục khả năng thấu hiểu lòng người của tên này.
Lấy Liên Hoa Chưởng để nhờ Hoàng Dung thì ắt hẳn nàng sẽ không từ chối, cho dù có thì vẫn còn Quách Tĩnh trung nghĩa. Cho tới Kiều Phong hào khí ngất trời, làm người trượng nghĩa hào sảng, không quan tâm danh lợi, một lòng vì Cái Bang, vì võ lâm, vốn là dễ dàng nhất nhưng mà thuộc hạ dưới trướng Kiều Phong lại không như vậy, rất nhiều tâm tư riêng. Chỉ là Đặng Hiên nghĩ nếu lấy ra Đả Cẩu Bổng thì có lẽ vẫn sẽ đả động được đám người này.
“Bang chủ sáng suốt!” Trần Hữu Lượng cung kính thi lễ.
“Quyền bang chủ, tuyệt đối không thể! Đả Cẩu Bổng chính là tín vật của Cái Bang, sao có thể lấy ra trao đổi! Mất nó rồi thì còn ai coi trọng Trung Đô Cái Bang nữa?”
Rất nhiều người vẫn lên tiếng mở miệng phản đối, ngay cả Chưởng Bát Long Đầu vốn luôn ủng hộ Trần Hữu Lượng cũng khẽ nhíu mày, cảm giác biện pháp này có phần không thích hợp.
“Bây giờ còn Đả Cẩu Bổng nhưng có ai thèm để chúng ta vào mắt đâu? Người trong võ lâm sớm đã coi Cái Bang chỉ còn hai nhà Nam Bắc của Hoàng bang chủ và Kiều bang chủ là chính tông thôi!" Trần Hữu Lượng bình tĩnh nói, giọng điệu bên trong mang theo một chút khinh thường.
“Hỗn xược!” hai vị trưởng Chấp pháp cùng Truyền Công trưởng lão đập bàn gầm thét, tức giận đến suýt chút nữa thì trực tiếp động thủ. Mặc dù bọn họ cũng biết Trần Hữu Lượng nói sự thật nhưng mà vẫn không thể chấp nhận được.
Lúc này, Đặng Hiên cũng đứng thẳng dậy, dứt khoát vung tay lên, cao giọng nói :
“Đả Cẩu Bổng suy cho cùng cũng chỉ là một món binh khí, qua nhiều thế hệ, bây giờ, còn ai thực sự coi trọng nó? Chỉ cần có thực lực, đủ mạnh, người khác ắt sẽ phải tôn trọng chúng ta, coi là chính thống Cái Bang!”
“Lấy giấy bút!”
“Không thể được! Quyền bang chủ, xin hãy nghĩ lại!” Hai đại trưởng lão cùng Long Đầu vội vã quỳ xuống.
Trong Nghị Sự sảnh hơn nửa đệ tử Cái Bang đệ tử cũng quỳ theo để phản đối.
“Ta đã quyết định, kết quả ra sao, ta sẽ chịu trách nhiệm. Nghĩa phụ còn bị giam ngày nào thì nhất định phải nghĩ cách cứu, dẫu c·hết cũng không từ nan. Nếu như biện pháp này có thể thực hiện, dù là bất cứ giá nào cũng không tiếc!"
"Tất nhiên, Đả Cẩu Bổng cùng Liên Hoa Chưởng cũng không phải là cho không bọn họ. Muốn lấy được nó thì hai nhà Cái Bang kia ắt cũng sẽ phải chia sẻ Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp cho chúng ta!"
“Nghĩa huynh.... Muội... ủng hộ huynh...” lúc này, Sử Hồng Thạch cũng vô cùng cảm động mà nắm lấy tay của Đặng Hiên. Đối với nàng mà nói thì việc cha mình có thể trở về quan trọng hơn Đả Cẩu Bổng nhiều, vừa nãy do dự cũng vì trở ngại mọi người ở đây.
Sắc mặt của tứ đại trưởng lão cũng âm trầm bất định, biến ảo không ngừng. Bọn họ thực sự không nỡ bỏ Đả Cẩu Bổng nhưng lại vẫn luôn ngày đêm nhớ mong Hàng Long Thập Bát Chưởng cùng Đả Cẩu Bổng Pháp, tâm trạng lúc này của cả bốn người đều rất xoắn xuýt, phân vân.
“Xin nghe lệnh Quyền bang chủ!” qua một lát, bốn người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi, cuối cùng cũng quyết định cúi đầu, hướng về phía Đặng Hiên, cùng chắp tay thi lễ, đồng thanh hô lớn.
Bọn họ nghĩ lời của Trần Hữu Lượng cùng Đặng Hiên cũng rất có đạo lý. Hai nhà Cái Bang của Hoàng Dung và Kiều Phong không có Đả Cẩu Bổng nhưng chẳng ai trong võ lâm dám coi thường. Trung Đô Cái Bang của bọn họ thì ngược lại, có Đả Cẩu Bổng, vẫn bị khi dễ như cũ.
“Quyền bang chủ hiếu tâm, thiên địa chứng giám, chính là phúc của Trung Đô Cái Bang! Đệ tử vô cùng bội phục!”
“Quyền bang chủ anh minh!”
"Quyền bang chủ anh minh, hiếu nghĩa, trời đất đều biết!"
Thấy tất cả trưởng lão cũng đã đồng ý thì dưới sự hô hào của Trần Hữu Lượng, những người còn lại, dù muốn hay không cũng lần lượt tỏ vẻ tuân theo.
"Được, mau đem giấy bút ra tay!” Đặng Hiên ung dung phất tay, rất có phong thái của người đứng đầu.
"Rõ!"
Mấy tên đệ tử Cái Bang bối phận thấp nhất nhanh chóng chạy đi để lấy bút mực giấy nghiên.
"...." Đặng Hiên cầm bút, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt có chút thâm trầm.
Đệ tử Cái Bang nhìn vẻ mặt của hắn nghiêm túc nhue vậy thì cũng âm thầm nín thở, sợ làm phiền vị bang chủ mặt sẹo này. Chỉ là, bọn họ cũng không biết, thực chất, Đặng Hiên... cũng không biết viết cái gì...
Từ khi xuyên qua tới đây, mặc dù không có chút ký ức nào về thế giới này nhưng không hiểu sao hắn vẫn có thể đọc hiểu chữ nghĩa giao tiếp tự nhiên với mọi người. Thế nhưng, nếu để hắn chủ động nghĩ tới thứ văn tự tượng hình từ thời cổ đại này để mà viết rõ ra thì...
Quả thực, hắn không làm nổi...
“Nghĩa huynh, việc này cứ để muội....”
Ngay khi mọi người vẫn chưa hiểu tại sao vị bang chủ này vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ thì Sử Hồng Thạch ngồi ở bên cạnh đã lên tiếng.
“Đúng vậy, việc này nhất định phải để nghĩa muội là nữ nhi của nghĩa phụ chấp bút thì mới được... Như vậy thì mới thể hiện được thành ý của chúng ta...” Đặng Hiên mặt ngoài nghiêm nghị nói, trong lòng thì xấu hổ không thôi.
Sử Hồng Thạch nghe vậy thì trừng mắt liếc Đặng Hiên, nghĩ thầm rõ ràng là bản thân không biết chữ mà còn dám nói đường hoàng như vậy.
"Lúc thì hung hãn đáng sợ như một con dã thú, lúc thì ngây ngô ngờ nghệch như đứa trẻ..." Sử Hồng Thạch nghĩ nghĩ, lại không nhịn được mà lén nhìn vị nghĩa huynh này của mình trong vô thức.
Cứ như vậy, chẳng mấy chốc, ba phong thư đã viết xong, được đóng dấu của bang chủ Trung Đô Cái Bang lên đó. Lúc này, Đặng Hiên cũng nhìn về phía Trần Hữu Lượng.
“Đệ tử nguyện ý tự mình chạy tới Nam Bắc Cái Bang để đưa thư. Về phần Võ Đang, theo ý kiến của đệ tử thì thay vì đưa thư, có lẽ bang chủ nên tự thân tới gặp, dù sao họ cũng là đại môn phái đứng đầu võ lâm...” Trần Hữu Lượng chắp tay, khẽ nói.
Đặng Hiên nghe vậy thì hài lòng gật đầu, nghĩ thầm người này rất thông minh, tâm tư cẩn thận, kín đáo như vậy thì sau này bản thân nhất định không thể nương tay, để cho một con đường sống được.
“Nhớ lấy, lúc đi tới Nam Cái Bang, đừng vội gặp Hoàng bang chủ, trước tiên hãy đem phong thư giao cho Quách đại hiệp!” Đặng Hiên cũng cười cười.
Trần Hữu Lượng nghe vậy liền giật mình vì biết rõ nguyên do trong đó.
Lấy thân phận, địa vị cùng tính cách của Hoàng Dung thì Đả Cẩu Bổng cùng Liên Hoa Chưởng Pháp đối với nàng mà nói thì cũng không quá trọng yếu! Cho nên, nàng không nhất định sẽ trợ giúp Trung Đô Cái Bang. Phu quân của Hoàng Dung thì khác, biết được tin tức này, lấy tính cách của Quách Tĩnh thì tất nhiên sẽ xuất thủ tương trợ!
Vị bang chủ này tuổi tác chẳng kém mình bao nhiêu nhưng tác phong làm việc kín kẽ, cân nhắc trước sau, mặt ngoài thì tiếu lý tàng đao, quả thực không đơn giản...